- - Phía trước Viễn Hương Đường là một mảng lớn đất trống, nhú ra mấy chồi cây non mềm, có một cây đã hơi lớn, lá xanh xòe ra, tràn đầy sức sống.
Xem ra trồng đào vào cuối thu là đúng lúc, đã nhú lên gần hết, mọc rất ngay ngắn.
Tiêu Lan cảm thấy rất thoải mái, đến gần nhìn một lượt: “Lớn lên không tồi.”
Diên Mi đã có bảy tám ngày rồi chưa gặp Tiêu Lan nên lúc nắm tay ngón giữa có hơi dùng sức, đáng tiếc tay nàng không cứng bằng tay Tiêu Lan, ngược lại làm tay mình bị đau, vung vung tay kêu hừ hừ.
Tiêu Lan thoáng thả lỏng tay: “Còn nghịch ngợm sao?”
Diên Mi được thả lỏng, rút tay ra, nhất thời lại cười dịu dàng, nàng đi tới đi lui vài vòng quanh cây non: “Mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, lại mùa xuân, lại mùa hạ, lại mùa thu...”
Tiêu Lan cảm thấy nàng có lẽ đã nhìn xuyên qua mấy cây con này mà thấy luôn quả đào rồi, nhịn không được vui vẻ, cúi người xuống, bấng mấy cây con đã hơi cao lên, Diên Mi đi theo phía sau, vừa nhận lấy cây giống từ tay Tiêu Lan vừa ở một bên khoa tay múa chân, “Cây đào lớn thật mau, mấy trận mưa có thể cao cao như vậy.”
”Đúng vậy”, Tiêu Lan quay đầu nhìn nàng một cái, “Ba năm có thể kết quả, so với nàng còn lớn nhanh hơn.”
Diên Mi nghe ra trong lời nói của Tiêu Lan có ý trêu đùa thì duỗi tay cầm lấy tay hắn giả vờ muốn cắn, Tiêu Lan cũng không thu tay lại,“Mầm đào chỉ mới nhú, nàng sẽ không phải là qua sông rút ván chứ? Sau này còn phải chăm lớn nữa đấy.”
Hai người từ Viễn Hương Đường về, dọc theo đường đi thấy hoa hồng thay lá mới xanh non, thật sự là ngày xuân đến rồi.
Đêm qua Tiêu Lan không ngủ, hôm sau chạy về đã gần trưa, Tiêu Lan đi tắm trước, Diên Mi liền dẫn Đào Diệp đi xuống bếp.
Trong phòng bếp có gà tơ, thời tiết này đang có cây hương thung (tên rau thơm) tươi non, Diên Mi ngắt lấy phần ngọn non mềm, rửa sạch, dùng nước muối nhạt ngâm qua, sau đó đặt nguyên liệu lên bếp than chậm rãi đun. Đây là món ăn thôn quê, không nhiều dầu mỡ, nhưng nó thể hiện hương vị của mùa xuân, rất thơm, rưới lên mì thì tuyệt hảo.
Tiêu Lan ăn hai chén lớn nóng hầm hập, thái dương đổ mồ hôi, trên người thoải mái, Tiêu Lan khều khều ngón tay Diên Mi, “Buổi chiều nàng có muốn lên núi ngắm hoa dại một chút không?”
Cũng không phải trêu chọc nàng, nay trên núi xác thực chỉ có hoa dại có thể nhìn, có ba khu rừng núi, một ngọn trồng cây cửu tử, mùa thu năm ngoái đã phái người đi tìm khắp nơi, nhưng loại cây này đúng là không nhiều, tìm được mấy cây đem dời qua thì không biết có sống được hay không, còn lại đều dựa vào hạt của hai cây lúc trước nhưng hiện nay vẫn chưa thấy nảy mầm. Hai ngọn núi còn lại thì trồng đào với mận, hạt giống là do Phó Trường Khải mua, đầu tháng hai đã cho người đưa tới, sẽ gieo vào cuối xuân đầu hạ, sang năm là có thể nhìn thấy một vườn cây rồi, nhưng trước mắt chỉ có thể nhìn hoa dại trên núi thôi.
Diên Mi lại lắc lắc đầu, nhìn mắt Tiêu Lan nói: “Mệt mỏi.”
Mỗi ngày Tiêu Lan chỉ ngủ một hai canh giờ, trong mắt đều là tia máu, Diên Mi liền kéo tay Tiêu Lan, “Ngủ một lát.”
Nàng ngồi ở một góc của giường thấp, trong tay loay hoay một khối gỗ, bên trong có mấy thanh gỗ, đi tới đi lui, không hề có ý định đi nghỉ trưa, vốn Tiêu Lan định tới xem nàng đang làm cái gì, lại có chút mệt mỏi nên muốn nằm xuống, vừa vặn gối đầu lên đùi Diên Mi nhìn nàng làm.
Diên Mi đặt đồ qua một bên, cúi đầu nhìn Tiêu Lan.
Mắt nàng cũng không chớp một cái, Tiêu Lan bị nàng nhìn thì mặt nóng lên, đang nghĩ muốn đứng dậy thì Diên Mi lại duỗi tay che lên mắt Tiêu Lan, tay kia thì nâng đầu hắn xê dịch thân thể mình ra sau, - - tránh đi ánh nắng rơi xuống mặt Tiêu Lan.
Tiêu Lan thuận theo nhắm mắt lại, thả lỏng xuống, chỉ cảm thấy mệt mỏi không chịu được, lẩm bẩm nói câu “Một lát gọi ta”, liền gối lên chân nàng ngủ.
Diên Mi buông thõng mắt quan sát Tiêu Lan, che mắt như thế này làm cho sống mũi Tiêu Lan nhìn rất cao, rất thẳng, theo hô hấp đều đặn mà ngực khẽ phập phồng.
Diên Mi cũng cảm thấy mệt mỏi.
Bên ngoài Cảnh nương tử thấy trong phòng rất lâu rồi mà không có động tĩnh nào thì hé cánh cửa nhìn vào, kết quả là thấy hai chủ tử ở trên giường ngủ thành cái bánh quai chèo luôn rồi.
Tiêu Lan nghiêng người gối lên chân Diên Mi, mặt bị che ở trong y phục nàng, Diên Mi vặn thân thể, quay ngược lại, đầu tựa vào ngực Tiêu Lan, nửa gương mặt ngủ đến đỏ bừng.
Trời ạ... Sao có thể ngủ thành bộ dạng này vậy chứ?
Cảnh nương tử muốn gọi, lại thấy hai người ngủ quá ngon; nhưng nếu không gọi, lại sợ Diên Mi tỉnh dậy thì đau thắt lưng, tê chân, tình thế khó xử một hồi lâu, thôi thì đi lấy hai tấm chăn mỏng, đắp lên trước đã.
Tiêu Lan ngủ một giấc thật ngon, lúc mở mắt ra thì xung quanh đã tối đen, vô thức duỗi tay sờ soạng, sờ đến vòng eo mềm mại của Diên Mi, Tiêu Lan sửng sốt, xoay mặt ra, vừa nhìn đã thấy hoàng hôn buông xuống, - - mình đang gối lên đùi Diên Mi ngủ nguyên một buổi.
Tiêu Lan vội vàng muốn đứng dậy, vừa động Diên Mi cũng tỉnh, đỡ cái cổ ngồi dậy, mờ mịt nhìn Tiêu Lan.
Diên Mi còn chưa có tỉnh hẳn, đã quên mất hồi nãy có chuyện gì, nghe nhắc tới chân, lập tức “A” một tiếng, hai tay ôm lấy cổ Tiêu Lan, mềm nhũn khóc nức nở gọi hắn: “Lan ca ca, đau, chân gãy rồi.”
”Không gãy, không gãy”, Tiêu Lan có chút đổ mồ hôi, nhẹ nhàng ôm lấy lưng Diên Mi, một tay chậm rãi xoa bóp chân cho nàng: “Chỉ là tê thôi, nàng tỉnh chưa?”
Cằm Diên Mi tựa lên vai Tiêu Lan khóc thút thít, dần dần tỉnh táo lại từ trong mộng mà không phải mộng này, quay đầu nhìn lại thì trời đã tối, nàng buông Tiêu Lan ra, có chút ảo não mình ngủ quá lâu nên mới thấy xương sống, thắt lưng, cổ đau, liền gọi Đào Diệp: “Đốt đèn.”
Mấy người Đào Diệp đều đã đợi bên ngoài từ lâu, trong lòng tự nhủ hai vị chủ tử cuối cùng cũng tỉnh, rồi vào phòng đốt đèn, hỏi: “Hầu gia, phu nhân, muốn rửa mặt sao?”
Tiêu Lan gật đầu, Đào Hoa liền bưng nước nóng, xếp khăn lại đây, hai tay Tiêu Lan còn đang giúp người ta bóp chân, Diên Mi liền đem khăn nóng đắp lên mặt Tiêu Lan, giúp hắn xoa xoa hai cái.
Lúc này nàng đã nhớ ra là Tiêu Lan gối lên chân nàng ngủ làm tê, thì đứng trên mặt đất nhìn trộm hắn, trong miệng lẩm bẩm, Tiêu Lan mím môi, ngồi xổm người xuống: “Lại đây.”
Diên Mi vui rạo rực nằm trên lưng Tiêu Lan đi dùng cơm.
Vốn định buổi chiều thì ra phủ, cũng không có ra khỏi thành nhưng không còn thời gian nữa, bởi vì giữa tháng sau Tiêu Lan phải về kinh báo cáo công tác, không còn nhiều thời gian đi Dĩnh Âm, hơn phân nửa đều ở phủ Thái Thú hoặc quân doanh Tây Bắc.
Bất quá vẫn có người rảnh rỗi, Mẫn Hinh cảm thấy đã gần hết xuân mà mình còn chưa có ra ngoài thưởng ngoạn một lần thì khủng hoảng, liền tới dụ dỗ Diên Mi.
Sang năm mới nàng liền chuyên cần chạy tới trong phủ, cơ hồ cách mỗi , ngày liền tới bắt mạch cho Diên Mi một lần, Diên Mi đã quen thuộc hơn với nàng rất nhiều, ngẫu nhiên còn có thể cùng nàng ra phủ một lần, hôm nay Mẫn Hinh muốn đi tới chùa Dao Quang, xung quanh đó có cửa hàng, có thể tìm được ít đồ chơi nhỏ.
Tiêu Lan cho phép Diên Mi đi, nhưng dặn đi dặn lại là không cho Mẫn Hinh dẫn nàng tới chỗ quá nhiều người.
Ở gần lâu như thế nên Mẫn Hinh cũng nhìn ra Diên Mi không thích người lạ, tự nhiên là biết rõ cái này, bất quá lúc đi thấy trước xe có hơn năm mươi người, sau có hơn năm mươi người, nàng vẫn nhịn không được chế nhạo Diên Mi: “Hầu gia đối phu nhân rất tốt nha.”
Diên Mi gật đầu tỏ vẻ đương nhiên: “Ưm!”
Mẫn Hinh nghẹn một búng máu ở họng, yên lặng nuốt lại trở vào.
Chùa Dao Quang không lớn nhưng hương khói rất vượng, Mẫn Hinh và Diên Mi mỗi ngời cầu xin hai lá bùa bình an thì rời chùa, trên đường đi Mẫn Hinh hỏi: “Phu nhân sẽ cùng Hầu gia hồi kinh sao?”
Diên Mi không trả lời, hỏi lại nàng: “Làm cái gì?”
Mẫn Hinh cười một cái: “Không có chuyện gì, chỉ là muốn cùng phu nhân vào kinh mở mang tầm mắt, muốn hỏi ngài có thể mang tôi đi cùng không.”
Trời đất chứng giám, nàng coi như là đủ tận lực.(chuyện Phó Trường Khải)
Diên Mi cũng không bài xích, chỉ là nói: “Muốn hỏi Lan ca ca.”
Mẫn Hinh đáp một tiếng, thấy Tiêu Lan có lẽ sẽ đồng ý, dù sao trên đường mang theo một đại phu thì chỉ có lợi không hại, lại nghĩ tới Phó Trường Khải dặn dò đơn giản mà thở dài, cũng không biết đến lúc đó Mẫn Hành có cho nàng đi hay không nữa, có thể bạc của mình đều lấy hết...
Phó Trường Khải nói lời giữ lời, lúc cuối tháng ba còn thật sự bảo người đưa bạc cho nàng, nói là lãi đầu tiên, ba mươi lượng.
Mẫn Hinh cầm mà có chút thẹn thùng, lúc trước mình đã xuất ra mười lượng bạc, vậy thì lấy hai mươi lượng đi, thế nên gọi người tới đem mười lượng trả về, nhưng người kia nói hắn chỉ phụ trách đưa ba mươi lượng bạc, không thể mang về, Mẫn Hinh đành phải thôi, nhưng trong đầu cảm thấy giống như bản thân đã mắc nợ người ta.
Nên nàng lặng lẽ hỏi Diên Mi: “Gần đây phu nhân ở trong phủ có bận rộn không?”
Diên Mi lắc lắc đầu, Mẫn Hinh cười nói: “Lần trước tôi tới thấy tay mấy nha đầu đã tốt lắm.”
Diên Mi kỳ quái liếc nhìn nàng một cái: “Sớm tốt lắm.”
Mẫn Hinh gượng cười hai tiếng, nghĩ thầm có nên trực tiếp hỏi Phó Trường Khải còn đến Bộc Dương hay không, nhưng lại sợ làm cho người ta hiểu lầm, nàng không có ý gì, chẳng qua là cảm thấy lấy thêm mười lượng bạc thì không thoải mái thôi.
Trong đầu khó chịu, không khỏi nghĩ sao Diên Mi không thể hiểu tâm ý của mình chứ.
Hai người ở trên phố đi dạo một chút, Cảnh nương tử và Đào Diệp đi theo từng bước một, đằng sau còn có hơn trăm người che chở, Mẫn Hinh cảm thấy chuyến đi này rất không có ý nghĩa, liền dự định trở về. Đằng trước có một phụ nhân đang mua cá trích, tâm tư trong lòng Mẫn Hinh không thể phát tiết ra, liền lặng lẽ chỉ chỉ, ngáp nói: “Phu nhân nhìn xem.”
Diên Mi không hiểu ý của nàng.
Mắt Mẫn Hinh hơi chớp chớp, Diên Mi nhìn theo nàng, ánh mắt rơi vào một bộ ngực phồng lên, phụ nhân kia xách theo mấy con cá, mỗi khi bước đi ngực đều run lên một cái.
Mẫn Hinh cười hắc hắc hai tiếng, trở lại xe mới nhỏ giọng nói: “Lần trước tôi muốn đưa bí truyền cho phu nhân mà phu nhân lại không cần, nếu không thì cũng lớn như nàng rồi.”
Mặt Mẫn Hinh đen thui, cũng may nàng đang mặc nam trang, liền gượng gạo chống đỡ: “Tất nhiên rồi, xiêm y của tôi nhiều nên nhìn không ra mà thôi.”
Mắt Diên Mi chớp chớp, rõ ràng là không tin.
Mẫn Hinh lừa hai lần rồi mà không thành thì không còn chút sức lực nào luôn, chỉ có thể yếu ớt nói: “Sau này phu nhân sẽ hiểu, lớn mới tốt.”
Cũng không biết Diên Mi có nghe lọt hay không mà không nói gì nữa.
Mẫn Hinh không thăm dò được gì thì cáo từ trở về nhà.
Buổi chiều Tiêu Lan trở về, hỏi hôm nay Diên Mi ra ngoài có vui hay không, Diên Mi nằm ở trên giường nhìn màn trướng, vẻ mặt khó hiểu.
Tiêu Lan mở chăn ra nằm xuống, nay đã tháng năm, buổi tối có hơi nóng, nhưng hai người cũng không chia chăn mền, Diên Mi tám phần là cảm thấy còn chưa tới thời điểm nóng, Tiêu Lan chờ trong chốc lát, thấy nàng vẫn không lên tiếng liền mở miệng hỏi: “Sao? Buổi sáng chơi không vui?”
Diên Mi nghiêng người nhìn Tiêu Lan, gọi: “Lan ca ca.”
”Ừm”, Tiêu Lan thuận miệng đáp.
Diên Mi thoáng cái đứng dậy, chỉ chỉ ngực mình, “Chỗ này của ta, có nhỏ không?”