Thuyền tiến vào Hồ Mạt Lăng, có thể theo Đông Thành cửa Đông Bình môn vào thành, hoặc theo Hồ Mạt Lăng miếu Quan Công cửa thủy vào thành, có thủy đạo cùng bên trong thành cửa sông Long Tàng thông với nhau.
Lâm Phược bọn họ theo miếu Quan Công cửa thủy vào thành, thuyền từ cửa sông Long Tàng vào theo.
Triệu Hổ cùng Liễu Nguyệt Nhi đều là lần đầu đi vào Giang Ninh thành, có chút nghẹn họng trân trối nhìn Giang Ninh phồn hoa trước mắt.
- Wow, ta còn tưởng rằng Thượng Lâm là nơi phồn vinh nhất thế gian, không ngờ được nội thành Giang Ninh còn hơn bao nhiêu lần so với Thượng Lâm?
So với trước khi rời khỏi dịch quán, Liễu Nguyệt Nhi dường như bỏ xuống một kiện tâm sự người cũng sinh động hơn, trợn mắt nhìn trước mắt phồn hoa một cách say đắm, vừa lấy làm lạ vừa ngạc nhiên vui mừng.
Chu Phổ, Triệu Hổ, Trần Ân Trạch tùy ý ngồi ở đầu thuyền, thả chân xuống, Tiểu Man ngược lại sợ rơi xuống nước, cách rất xa mép thuyền, Lâm Phược khoanh tay mà đứng, nhìn thành thị này cho dù Yến Kinh phồn hoa cũng không thể so sánh, có ảo giác bị cuốn vào mênh mông lịch sử.
Chu thuyền đi đến cửa sông Long Tàng cũng là ngàn năm sau tiếng tăm lừng lẫy sông Tần Hoài, lúc này cửa sông Long Tàng cho dù còn không có thay tên là sông Tần Hoài, nhưng cũng có tám chín phần cảnh tượng Tần Hoài ngàn năm sau,ven bờ Thanh lâu từu quán trà lầu cùng với bình thương nhà cửa san sát nối tiếp nhau,gần bờ ban công liền nhau san sát,nhìn không đến điểm cuối,đối diện trên đường người đông như mắc cửi,y phục đỏ kèm thêm màu xanh cùng với tường trắng thêm cổng và sân đỏ thẫm tôn nhau lên. Đó là cửa sông Long Tàng trên mặt nước, thuyền tập tung hoành, có ô bồng thuyền nhẹ, có thuyền lầu như vũ thuyền hoa, có mép thuyền có thể ở mặt nước phía trên đầu nhọn thuyền buôn, có thuyền chở lương, có chở nước sơn, chở cây ngô đồng, chở vải lụa thuyền,cũng có thuyền chở khách,cũng có thuần tuý là du thuyền du lịch cửa sông Long Tàng, đem hơn hai mươi trượng chiều rộng mặt nước chen chúc tràn đầy, thật rõ ràng muốn so với bến Thượng Lâm phồn vinh gấp trăm lần.
Lâm Phược bọn họ sáng sớm theo thuyền phụ ra trước, đi ngang qua Triều Thiên đãng, vào thành đã là sau giờ ngọ , trong thành Giang Ninh cũng có một số tay ăn chơi bắt đầu đi ra ngoài tìm hoan mua vui, thỉnh thoảng trải qua thuyền hoa du thuyền, nhè nhẹ từng đợt từng đợt đàn trúc xướng âm lượn lờ dưới toàn thành ồn ào.
Lâm Phược đám người ở trước bến tàu Thiên Hán Kiều dừng thuyền, đem bọc hành lý cất vào xe ngựa, Liễu Nguyệt Nhi cũng chui vào, Triệu Hổ ngồi ở đằng trước lái xe, Lâm Phược cũng ngồi ở đầu xe, Tiểu Man đem màn xe nhấc lên, cho Triệu Hổ chỉ đường, Chu Phổ, Trần Ân Trạch cưỡi ngựa và dắt một con ngựa đi theo sau xe ngựa.
Liễu Nguyệt Nhi trong lòng còn đang suy nghĩ cùng Lâm Phược bọn họ đến Giang Ninh ngày đầu tiên sẽ ở nơi nào nghỉ chân, liền cảm giác xe ngựa ngừng lại, nàng kinh ngạc ló đầu ra muốn xem phát sinh chuyện gì, thấy một người phụ nữ tuổi còn trẻ tay chân lanh lẹ nhảy lên xe ngựa, chợt nghe thấy Tiểu Man chào hỏi nữ tử này:
- Phùng tỷ tỷ, ngươi như thế nào tới đây ?
- Tiểu thư đoán các ngươi cần phải vào thành rồi, sai ta tới trước trên đường chờ các ngươi, cô ấy thật ra cũng muốn tới, chỉ có điều không có thuận tiện...
Liễu Nguyệt Nhi nhìn người phụ nữ này dung nhan đoan trang diễm lệ, vú già cách ăn mặc theo kiểu bà vú, khi cô ta vào trong xe ngựa, khiếm bên người hướng nàng cười cười. người phụ nữ nhìn nàng một cái, không nói gì thêm, chỉ tại cửa xe ngồi xuống, Liễu Nguyệt Nhi lại lơ đãng theo nàng quần áo thấy nàng trên cổ trắng như Tuyết Ngọc có đạo dấu vết màu đỏ sậm, làm như một vết đao sẹo. cô nghĩ chính mình nhìn hoa mắt, người phụ nữ này nhìn qua đoan chính thanh tú xinh đẹp, trên cổ như thế nào khả năng sẽ có vết sẹo? Sẽ không phải bị nhà chồng ngược đãi đi? Cô lại không biết ngồi ở cửa xe ngựa nữ tử trên sông Hoài tiếng tăm lừng lẫy nữ mã tặc Tứ nương tử Phùng Bội Bội.
Tô Mi quay về Giang Ninh, liền chờ mong Lâm Phược đến đây để có chỗ ở tốt, nàng bảo Phùng Bội Bội đã sớm vì Lâm Phược bọn họ chọn tốt toà nhà
Tòa nhà ngay tại phía sau ngõ Bá Ki, cùng Tô Mi ở đầu ngõ Bá Ki quán Bách Viên trung gian liền cách một hộ gia đình. Tòa nhà ban đầu chủ nhân ở Giang Ninh việc buôn bán ế ẩm, đem tòa nhà trong thành thế chấp cho tiệm cầm đồ bỏ trốn về quê.
Sợ để lại sơ sót, Tô Mi không có vội vã vì tòa nhà bàn xuống, mà cùng với Lâm Phược bọn họ tiến thành, bảo Phùng Bội Bội dẫn bọn họ đi tiệm cầm đồ đem tòa nhà mua lại. Kia tòa nhà đã qua thời hạn thế chấp, tiệm cầm đồ có thể tự xử lý, không cần lo lắng ở sau khi nguyên chủ nhân lại chạy về chuộc nhà.
Tứ nương tử ngồi ở cửa xe ngựa, lấy từ trong ngực ra một cái túi bằng gấm nhỏ đưa cho Lâm Phược:
- Tiểu thư sai ta đem cái này tới cho ngươi...
Lâm Phược nhận lấy mở ra liền thấy, cũng là mấy nén vàng, cùng Tứ nương tử Phùng Bội Bội cười nói:
- Thật ra chúng ta cầm theo chút bạc ở trên người...
Vàng cùng với bạc so sánh tỉ lệ một so với mười,khi giao dịch thực tế, một lượng vàng có thể đổi xấp xỉ chín lượng bạc. Vàng trên tay nhìn qua không sai biệt lắm giá trị trên ba trăm lượng bạc. Liễu Nguyệt Nhi dựa vào vách tường thùng xe, ánh mắt cô cũng xem xét mấy thỏi vàng trên tay Lâm Phược, nghĩ thầm rằng lâm cử nhân thật sự là lợi hại, vừa đến Giang Ninh thành liền có tiểu thư nhà giàu chạy tới cho tiền, hơn nữa vừa ra tay liền tặng một khoản tiền lớn như vậy, như thế nào ở huyện Thạch Lương tất cả mọi người đều nói hắn là cái vô dụng Tú tài nghèo? Nàng ngày hôm qua luôn luôn suy nghĩ tới thân phận của Tiểu Man, lúc này thật ra nghĩ thông suốt rồi, hóa ra là nha hoàn bên người tiểu thư nhà giàu a.
Liễu Nguyệt Nhi mới trở thành quả phụ, tuy rằng chỉ lập gia đình mười ngày nhưng hàng xóm láng giềng từ nay về sau liền đem nàng trở thành quả phụ, trước kia ông chủ trường tây gia nói láo sẽ tránh nàng, lúc này lại chủ động kéo nàng vào cùng nhau nói láo. Nghe nhiều hơn, Liễu Nguyệt Nhi cũng biết huyện Thạch Lương cái vị này tiểu thư cùng tình lang hẹn hò sợ không bắt được trái tim của người tình, lại sợ mất trinh tiết ngày sau sẽ bị bỏ rơi, còn có người sai nha hoàn thay thế chính mình thỏa mãn tình lang trước. Nàng trong lòng nghĩ Lâm Phược thật sự là tốt số, có tiểu thư nhà giàu coi trọng hắn, còn muốn bên người nha hoàn lại đây ấm giường cho hắn.
Liễu Nguyệt Nhi dựa vào thùng xe vách tường mà ngồi, nhìn Lâm Phược ánh mắt nhìn trong tay những thỏi vàng, nghĩ thầm rằng lâm cử nhân hẳn là có chút chí khí không tiêu tiền của nữ nhân. Lâm Phược khóe miệng lộ ý cười nói:
- Mua một ngôi nhà bình thường, cần nhiều như vậy vàng?
Miệng tuy rằng nói như vậy, chỉ là ngoài dự kiến của Liễu Nguyệt Nhi, trong tay đem túi đựng những thỏi một lần nữa gói lại cho tốt để ở chính mình trong lòng ngực đi, không có ý từ chối.
Liễu Nguyệt Nhi nao nao, hoài nghi ở lại cho Lâm cử nhân làm nữ đầu bếp có phải hay không quyết định chính xác , nhưng ở lại Cố gia sẽ càng khó, trong lòng chỉ có thể yên lặng thở dài một hơi.
Lúc này, sông Long Tàng rẽ vào một ngã rẽ, bên sông thạch phố cũng tùy theo quẹo vào, chỉ thấy một toà tráng lệ cao ngất tầng lầu nằm ngang ở bờ sông bên kia, đối lập bên cạnh nhà trệt, kia lầu cao không sai biệt lắm cao năm sáu trượng, so với bọn họ vào thành nhìn đến miếu Quan Công cửa thủy trên thành lâu còn muốn nguy nga đồ sộ.
Liễu Nguyệt Nhi ở huyện Thạch Lương làm sao gặp qua như thế cao ngất lồng lộng công trình, dường như cho Giang Ninh phồn vinh thêm loá mắt, hé miệng hỏi Tiểu Man:
- Ngôi nhà đó của nhà ai, chẳng lẽ là nhà ai vương phủ trong thành Giang Ninh?
- Nhà ai vương phủ?
Lâm Phược quay lại cười nói :
- Qua bên kia sông là phố Đông Hoa môn, lầu đó là Lương Viên ca múa đầy phong lưu, rượu ngon như đao giải đoạn sầu Phiên Lầu. Này Phiên Lầu kinh doanh , cùng ngươi gia ở huyện Thạch Lương thành làm kinh doanh giống nhau, tửu lâu trà quán mà thôi, chẳng qua quy mô hơi lớn một chút...
- Hơi lớn hơn một chút a?
Liễu Nguyệt Nhi che miệng cười rộ lên :
- Cũng không phải quy mô hơi lớn hơn một chút...
Ngàn năm sau cao chọc trời cao ốc có lẽ cũng không có thể khiến ọi người ngạc nhiên, nhưng Giang Ninh ba mươi sáu nhà cửa hàng chính chi Phiên Lầu ở quanh thân thấp bé nhà trệt xây dựng đột ngột từ mặt đất mọc lên, lấy
- Bốn tầng cao, năm tầng cùng hướng cấu kết xây dựng tầng lầu có vẻ nguy nga khác thường.
Phiên Lâu này tự nhiên không phải tửu lâu bình thường,triều đại này giữ độc quyền kinh doanh về tửu lâu trà quán, do nhà nước chế rượu, rồi đem rượu bán với số lượng quy định cho các tửu lâu cất rượu. Những tửu lâu có quyền kinh doanh rượu được gọi là cửa hàng chính, trong thành Giang Ninh có tổng cộng ba mươi sáu cửa hàng chính,trong Giang Ninh thành, Phiêu Lầu là đứng đầu,hàng ngàn tửu điếm nhỏ đều phải lấy rượu từ ba mươi sáu cửa hàng chính mua rượu sau đó bán lại. Nhưng nếu có thể đem ném tiền vạn trên Phiêu Lâu mua rượu say quan lại quyền quý lại không chịu uống ruợu giải sầu không, thường thường muốn gọi thêm ca múa trợ hứng,thường được nói như là :
- Điểm hoa bài.
Tô Mi cũng nổi tiếng như vậy từ trong Phiên Lâu.
Phường Vĩnh Hưng ngõ Bá Ki và Phiên Lầu được ngăn cách bởi một dòng sông, phía đông của ngõ Bá Ki có một chiếc cầu đá Châu Kiều thông qua hai bên sông.
Sau khi đến xác nhận qua ngôi nhà, vì tránh gặp người quen, Tứ nương tử đóng giả thành thiếu niên cùng Tiểu Man đi trước. Lâm Phược bọn họ theo lời Tứ nương tử đi đến phía tây bắc ngõ Bá Ki cửa Huân phố tìm được tiệm cầm đồ Hồ Ky là nơi giữ giấy tờ cầm cố tòa nhà này. Lâm Phược ban đầu thầm nghĩ ở trong thành mua một ngôi nhà bình thường, nhưng tên ngõ Bá Ki mặc dù nghe không được tốt, nhưng do ở cuối hẻm có hồ nước hình Bá Ki nên mới được gọi như vậy, bởi vì quan nha trong thành Giang Ninh tập trung nhiều ở thành đông, cho nên ở vào thành đông ngõ Bá Ki đa số đều là người phú quý, Lâm Phược muốn ở thành đông ngõ Bá Ki phụ cận Tô Mi ở Bách Viên quán mua một toà nhà bình thường cũng không dễ dàng.
Tìm được tiệm cầm đồ, Lâm Phược bọn họ trước tiên ở tiệm cầm đồ tiểu nhị dẫn đi xem qua ngôi nhà.
Ngõ nhỏ thông đối diện với ngoài phố, từ cổng chính tiến vào có một cái sân nhỏ, đây là ngoại viện. Cổng nhắm hướng đông, phía đông ngoại viện có bốn phòng quay lưng ra ngõ phố, một gian là của người gác cổng, một gian là phòng khách, hai gian là phòng cho người hầu bắt đầu cuộc sống hàng ngày. Xuyên qua Thuỳ hoa môn mới đến chính viện, mặt phía bắc có ba căn phòng cao lớn, phía nam là nhà giữa, hai bên đều có gian sương phòng, phía nam có tường viện cao lớn ngăn cách, sương phòng nhà giữa và Thuỳ hoa môn đều liên thông với nhau bởi những hàng lang, giữa sân vườn bố trí vại hoa sen và các bồn hoa cao đến thắt lưng, còn trông thêm một cây quế hoa. Xuyên qua nhà giữa về phía sau là hậu viện, một loạt các dãy nhà nằm ở hướng nam, những gian nhà thấp bé, bình thường như nhà kho, giữa là phòng cho nha hoàn, bà con ở lại.
Cả ngôi nhà hơn nữa hai bên phòng tổng cộng hai mươi gian phòng, bất kể ở địa phương nào, đặt ở thời đại nào đều phải tính là khu nhà cấp cao .
Lâm Phược bọn họ tuy rằng đem hai mươi con ngựa bán cho xã doanh đổi lấy ba nghìn lượng bạc, nhưng bạc là vận mệnh của Tần Thừa Tổ bọn họ, muốn dùng đến mua đại lượng chuẩn bị vật tư chở về đảo Trường Sơn sử dụng trong sinh hoạt, đại bộ phận bạc đều sai Ngô Tề để lại ở Thượng Lâm, bọn họ đến đây chỉ đem theo hai trăm lượng bạc.
Giá nhà không thể so với ngàn năm sau làm người ta phát cuồng tuyệt vọng, thời này người giàu có bình thường đều chính mình ở trong thành mua đất xây nhà, không cần bị bất động sản thương nhân bóc lột, lại không có cái này thuế cái kia thuế, cho nên giá nhà tương đối mà nói thì rất rẻ. Tựa như Liễu Nguyệt Nhi vì ba lượng bạc một tháng mời đến Cố gia làm nữ đầu bếp, nàng một năm thu vào ba mươi sáu lượng bạc cũng không sai biệt lắm có thể ở trong thành Giang Ninh mua một tiểu viện để ở.
Lâm Phược thầm nghĩ dùng bảy tám mươi lượng bạc ở Giang Ninh trong thành mua một toà nhà để ở, cũng thật không ngờ muốn mua một khu nhà cao cấp.
Cũng khó trách Tô Mi cố ý sai Tứ nương tử cầm một bọc nhỏ thỏi vàng cho hắn, chính là sợ hắn trên người không đủ tiền bạc; ngôi nhà này tiệm cầm đồ chào giá ba trăm lượng bạc.
Đảo Trường Sơn sinh tử gắn bó, về sau cũng muốn giúp đỡ cũng khó, Lâm Phược cũng không ngại tiêu tiền của Tô Mi, ở gần nhau, có cái gì sự tình phát sinh cũng có thể đúng lúc giúp đỡ được.
Đổi bạc ba trăm lượng, đổi gần bốn trăm ngàn miếng đồng tử, cho dù nơi tập trung phú quý gia đình ở trong thành Giang Ninh coi như không nhỏ của cải, Lâm Phược nghĩ thầm ngày hôm qua ở Triều Thiên trạm trước mặt mọi người cùng Đỗ Vinh xé rách mặt, thề không đội trời chung, chính là muốn hấp dẫn lực chú ý của đối thủ Đỗ Vinh, sau đến ở Giang Ninh ở chỗ lụi bại địa phương, khó tránh khỏi cho người khác khinh thường .
Lâm Phược lập tức liền cùng tiệm cầm đồ lập công văn, đem Tô Mi tặng này bọc thỏi vàng đổi thành bạc cho tiệm cầm đồ, đem khế đất, khế ước mua bán nhà cùng với nguyên chủ nhân giấy tờ sổ sách cầm trở về, vừa mới tiến Giang Ninh tính là có đất dừng chân.
Kể từ đó, ngược lại không cần chuẩn bị ngôi nhà khác cho Liễu Nguyệt Nhi, trực tiếp bảo nàng ở hậu viện dãy nhà sau, bốn con ngựa cũng có thể bỏ vào hậu viện chuồng gia súc.
Lâm Phược bọn họ chỉ mang theo chút hành lý đơn giản, rất nhiều đồ vật đều phải mua thêm ở Giang Ninh. Cùng tiệm cầm đồ làm buôn bán cũng có một chút ưu đãi, tiệm cầm đồ đều không phải là chỉ lấy quý trọng vật phẩm mới bằng lòng cầm mượn tiền, bình thường gia dụng vật cũng có thể cầm nợ, lâu ngày tích lũy xuống, tiệm cầm đồ tuyệt đối có thể mở lại một gian đồ cũ cửa hàng tạp hóa. Lâm Phược bọn họ vừa mới dùng nhiều tiền mua nhà, cái này vật gia dụng, tiệm cầm đồ cũng vô cùng khẳng khái vừa bán vừa cho, chuẩn bị một xe cho Lâm Phược đưa đến trong nhà.
Lâm Phược trong lòng tính toán còn thiếu một vài thứ, không cần nói Triệu Hổ bọn họ mới lần đầu tiến Giang Ninh, Lâm Phược lần trước tham gia thi hương ở Giang Ninh, trên thực tế đối với Giang Ninh thành cũng không có quen thuộc nhiều ít, hắn thấy đầu ngõ có mấy người người đàn ông tụ tập, đều là trong thành kẻ nhàn rỗi, bình thường ngay tại đầu phố cuối ngõ, nhà ai sai phái đi làm chuyện gì, có thể lấy hơn mười hai mươi cái đồng tử sống tạm ăn cơm.
Lâm Phược đã sớm chú ý ở đầu ngõ những người này, lúc này đi trên đường, ngoắc hô một xiêm y gắn vài cái mụn vá nhưng tẩy được sạch sẽ thanh niên mặt gầy gò lại đây:
- Chúng ta bên này không ai đi chợ phía đông mua mọt chút đồ vật, ngươi giúp chúng ta đi một chuyến, cần bao nhiêu tiền bốc xếp?
- Xem các ngươi mua cái gì?
- Ngươi biết chữ không?
- Nhận biết vài chữ.
- Vậy ngươi đợi một lát nữa.
Lâm Phược vào nhà viết một tấm ra giao cho y :
- Ngươi xem xem, đem mấy thứ này mua đủ đưa tới, ngươi muốn thu bao nhiêu tiền bốc xếp?
- Đồ vật có chút nhiều, hôm nay sẽ mua về đến, ta một người chỉ sợ chạy không kịp, nếu gọi một người theo ta cùng nhau đi, tổng cộng bốn mươi tiền.
Thanh niên nhìn Lâm Phược liếc mắt một cái, lại có chút lo lắng đem tiền thuê cao giá nói :
- Mấy thứ này muốn mua đủ, chúng ta phải chạy vài chỗ, ngươi bên này cũng vội vã dùng...
- Được, ngươi đi trước giúp ta đem những đồ vật này mua đến, trở về ta đem tiền bốc xếp trả cho ngươi.
Lâm Phược đem một thỏi năm lượng tiểu nén bạc cho người thanh niên.
Nhìn không thấy Triệu Hổ, Trần Ân Trạch bọn họ bóng dáng, Chu Phổ cầm không biết cái gì bao lớn hướng chính y trong phòng đi đến, Liễu Nguyệt Nhi gặp Lâm Phược đứng trước phòng khách như thế khinh suất đã đem tiểu nén bạc giao cho người xa lạ đi mua đồ vật, đợi chân thanh niên kia bước ra khỏi nhà, không kìm nổi đi tới nhắc nhở Lâm Phược:
- Ngươi như thế nào không lo lắng hắn cầm bạc không trở lại? Hắn nửa năm cũng không nhất định có thể kiếm được nhiều bạc như vậy....
- Những kẻ nhàn rỗi này, huyện Thạch Lương cũng có, bình thường kiếm được chút tiền bốc xếp, có đôi khi lá gan lớn thì trộm đạo cướp bóc việc cũng dám làm, cùng thổ phỉ không ra cái dạng gì, lại kết bè kết phái, chúng ta vừa tới Giang Ninh, y chính là xoay người nói chúng ta chưa đưa y tiền, cũng không có thể đối với y làm thế nào?
- Nghi ngờ người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người —— bởi vì đối phương là lần đầu tiên gặp người xa lạ, tự nhiên càng thêm không thể tùy tiện hoài nghi.
Lâm Phược nghiêm trang nói.
Liễu Nguyệt Nhi chán nản không nói gì, nghĩ thầm Lâm cử nhân thật đúng là con mọt sách, thấy trên mặt hắn có chút không kiên nhẫn, nghĩ thầm rằng vị kia tiểu thư nhà giàu rốt cuộc vì lý do gì coi trọng hắn, không những cho hắn tiền, còn muốn đưa nha hoàn cho hắn chơi?
Nàng cáo lui chạy đến hậu viện tráo phòng, thấy Triệu Hổ cùng Trần Ân Trạch ở nơi này thu thập ngựa, nói:
- Triệu gia huynh đệ, nhà ngươi lão gia có phải hay không đọc sách nhiều lắm?
Nàng hiện tại đã biết Triệu Hổ sớm không ở Thượng Lâm xã doanh, cấp Lâm Phược làm người hầu.
Triệu Hổ hỏi cô phát sinh sự tình gì?
Liễu Nguyệt Nhi đem chuyện vừa rồi nói cho Triệu Hổ nghe, oán giận nói:
- Như thế nào một chút tâm tư phòng bị người cũng đều không biết? Cho dù có người đem tiền cho hắn dùng, cũng không được để cho người ta lừa a.
Triệu Hổ mỉm cười, cũng không cùng nàng giải thích sự tình gì, chỉ vuốt đầu nói:
- Ta cũng không biết.
Liễu Nguyệt Nhi vốn do Cố Ngộ Trần phu nhân cứng rắn nhét vào đây , liền Liễu Nguyệt Nhi bản nhân cũng không muốn cùng Lâm Phược ở lại đây, nhưng nàng biết ở lại Cố gia càng khổ sở, nói sau mới goá chồng không bao lâu, cũng không muốn làm tiểu thiếp của Cố Ngộ Trần. Cố Ngộ Trần tuy rằng mới quá bốn mươi tuổi, nhưng lưu đày trong quân đội trong lúc ăn nhiều đau khổ, nhìn qua có chút già nua.
Tiền viện, Chu Phổ đem một tay nỏ, một tấm cung cứng còn có hắn theo Ngô Tề cố chấp cầm trở về mạch đao đều giấu trong phòng ngủ. Tuy nói quan viên và con cháu Huân tước tùy tùng có thể mang theo hộ thân binh khí đi lại , nhưng nỏ, cung cứng cùng với mạch đao loại trung binh khí dài cũng là cấm khí, bình thường cũng không dùng được, phải trước giấu cho tốt.
Hắn nghe thấy Liễu Nguyệt Nhi ở nhà chính nói chuyện, cười đi ra, hỏi Lâm Phược:
- Muốn hay không ta đi ra ngoài ở phía sau theo dõi?
- Không cần, chúng ta đối với người ở đây không quen, đi ở đám người sẽ đặc biệt rõ ràng, không dễ dàng ẩn thân, hay là chờ y tham lam cầm bạc chạy rồi nói sau,
Lâm Phược cười nói, ngược lại rất chờ mong người khác lấy đi bạc,rồi không trở về, lại hỏi Chu Phổ,
- Đầu ngõ này đám người nhàn rỗi, ngươi xem có ai giống là do Đỗ Vinh phái tới ?
- Cái kia ôm đòn gánh ngồi ở góc tường đánh khạp người đàn ông sẽ không phải kẻ nhàn rỗi bình thường, còn có cái kia áo choàng mới tinh lại đánh hai mụn vá thanh niên cũng rất khả nghi, những người khác ngược lại nhìn không ra, xem người phải để Ô Nha(quạ đen) lại đây xem, tổ tông tam đại đều có thể nhìn ra đến. Chu Phổ nói :
- Ngươi như thế nào không tìm trong hai người kia một người giúp ngươi chạy việc?
- Bọn họ hơn phân nửa sẽ không thiếu bạc của ta,
Lâm Phược cười nói, Chu Phổ nhãn lực tuy kém Ngô Tề, trải qua vài chục năm, cũng sẽ không kém nhiều ít,
- Nếu bạc bị người khác tham mất, chúng ta cũng có thể tóm hai người kia nói bọn họ là cùng một bọn...