Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

chương 156: tranh giành một cô gái

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Ninh Ninh

Chương : Tranh giành một cô gái

Mỹ Kiều cố tình lôi kéo Mộng Uyên để xem phản ứng của Cao Trọng.

Bất ngờ là nhìn thấy Mộng Uyên vậy mà có thể tiếp xúc với anh, anh lại còn cúi người xuống để nghe cô nói gì đó.

Nhìn hai người cứ như đôi vợ chồng thật sự vậy.

Mộng Uyên đột nhiên đi lại chỗ Mỹ Kiều nói:

"Chị Kiều Kiều chúng ta đi thôi ạ."

"Không phải cậu ấy không cho cô đi cùng sao?"

"Tôi đã xin phép ngài ấy rồi nên chị yên tâm đi ạ."

"Nó đồng ý sao?"

"Đúng vậy ạ."

Mỹ Kiều không khỏi bàng hoàng, đây có phải làm tảng băng ngàn năm nữa không vậy.

Đổi tính rồi sao thật là làm cho người ta không thể nào hiểu được là anh đang nghĩ gì.

Mộng Uyên cùng với Mỹ Kiều đi vào trong, Ngọc Lan đi bên cạnh giống như người thừa vậy.

Dù sao cô ta cũng là bạn của Mỹ Kiều vậy mà lại bị làm lơ.

Cô ta cảm thấy giống như bị xem thường nhưng lại không dám nói vẫn tỏ vẻ như một vị tiểu thư hiền dịu vậy.Cao Trọng cũng cùng với Cao Vinh đi đến phòng làm việc bàn một chút chuyện.

Mỹ Kiều đưa hai người lên phòng mình, một căn phòng cực kỳ sang trọng đồ dùng ở đây đều được mạ vàng rất tinh xảo.

Mỹ Kiều lấy từ trong tủ quần áo ra hai chiếc váy đưa cho Mộng Uyên và Ngọc Lan để mặc vào.

Mộng Uyên liền nói:

"Không cần đâu ạ, tôi mặc bộ này là được rồi ạ."

Mỹ Kiều cười nói:

"Không sao cả, dù sao tôi cũng có rất nhiều, hai người mau thử xem."

Mộng Uyên cũng không từ chối nữa liền cầm lấy chiếc váy rồi mặc thử, vậy mà lại vừa như in.

Da cô đã trắng hồng nên mặc bất kỳ bộ đồ nào cũng sẽ rất đẹp.

Ngay cả Mỹ Kiều còn cảm thấy cô rất xinh đẹp.

Chỉ có Ngọc Lan là cô không hợp mặc những bộ đồ này.

Trong mắt của cô ta, cô ta mới là người đẹp nhất.

Ba cô gái thay mỗi người một chiếc váy rồi cùng nhau xuống sảnh.

Từ trên lầu ba cô gái xinh đẹp đang bước xuống với những ánh mắt đang trầm trồ khen ngợi.

"Đẹp thật đó."

Nghe mọi người đang khen ngợi Cao Trọng cũng ngẩn lên nhìn, Mộng Uyên mặc một chiếc váy màu xanh ngọc quả là rất hợp, anh nhìn đến ngây người.

Cao Vinh bên cạnh lại trêu chọc anh:

"Có cần nhìn đến mức ngây ra luôn không?"

Cao Trọng bị anh mình nói liền liếc mắt nhìn Cao Vinh một cái rồi nói.

"Không có."

"Còn nói không có, em đó cũng nên dẫn cô ấy đi mua sấm nhiều vào, con gái mà ai cũng thích đẹp.

Nhưng lại không dám mua đâu."

Câu nói của Cao Vinh đã làm anh nhớ ra, đúng là cô rất tiết kiệm lại ít khi thấy cô mua sắm.

Chỉ thấy cô chỉ có mấy bộ đồ.

Nghe anh trai nói vậy anh cũng biết là mình nên gì rồi.

"Em biết rồi."

Biết em trai mình trước nay đều chỉ quan tâm đến công việc, làm gì có kinh nghiệm mấy việc này.

Anh cũng chỉ là đang giúp đứa em trai như tảng băng ngàn năm của mình giữ trái tim của bạn gái mà thôi.

Cao Trọng đứng dậy đi đến chỗ ba người khen một câu:

"Rất đẹp."

Miệng thì khen nhưng mắt chỉ dán chặt trên người của Mộng Uyên.

Mỹ Kiều đứng bên cạnh liền không nhịn được nữa lên tiếng.

"Lần đầu tiên chị nghe em khen đó.

Đúng là mặt trời đã mộc ở phía tây thật rồi."

Mộng Uyên nhìn sang Mỹ Kiều giúp anh giải thích.

"Bình thường anh ấy cũng có khen chị mà."

Mỹ Kiều ngạt nhiên hỏi:

"Thật sao?"

Nhưng Mộng Uyên còn chưa kịp nói thì Cao Trọng đã nói trước.

"Không có."

Nói xong anh lập tức tiến sát lại ôm lấy eo Mộng Uyên.

"Đi thôi chúng ta mau đi ăn trưa."

"Nhưng mà..."

"Đi thôi."

Mỹ Kiều đã rất quen với việc anh lơ cô ấy rồi nên mỉm cười nói.

"Vẫn như vậy không có thay đổi chút nào."

Cô ấy nhìn sang Ngọc Lan nói:

"Chúng ta cũng đi thôi."

"Được."

Trên bàn ăn hôm nay bày ra rất nhiều món nhìn rất hấp dẫn.

Mộng Uyên nhìn thôi là đã thấy thích rồi.

Cao Trọng biết tâm hồn cô lúc nào cũng chỉ có đồ ăn là nhất.

Anh kéo qua đó ngồi, cô ngồi cạnh bên anh.

Đối diện là Cao Vinh, Mỹ Kiều và Ngọc Lan.

Cao Vinh nhìn thấy đã đông đủ liền nói:

"Mọi người cứ tự nhiên không cần phải ngại."

Mọi người cầm đều cầm nỉa lên bắt ăn, nhưng Mộng Uyên vẫn chưa ăn.

Cao Trọng biết cô đang sợ điều gì, liền tự mình gắp thức ăn bỏ sang cho cô.

"Mau ăn đi."

"Cảm ơn."

Cao Vinh và Mỹ Kiều ngồi đối diện nhìn nhau mỉm cười.

Ngọc Lan thì không vui khi nhìn thấy anh chăm sóc chu đáo cho Mộng Uyên.

Mộng Uyên cũng có chút ngại ngùng nhưng không biết phải làm sao chỉ cười gượng rồi giả vờ ăn mà thôi.

Sau khi ăn xong mọi người vẫn ngồi lại trò chuyện, nên cô cũng ngồi lại.

Mỹ Kiều nhìn Cao Trọng hỏi thẳng.

"Em không định về đây ở sao?"

Cao Trọng trước nay không thích ở nhà quá nhiều người nên thẳng thắng trả lời.

"Không cần đâu ạ.

Em vẫn thích yên tĩnh hơn."

"Nhưng chị rất thích cô Mộng Uyên.

Em có thể để cô ấy sống ở đây không?"

"Cô ấy không thể ở đây."

"Vì sao chứ?"

"Cô ấy giống em."

Thấy vợ mình muốn giành bạn gái của em trai nên Cao Vinh lên tiếng khuyên vợ mình.

"Phu nhân à, em đừng nên chia cắt uyên ương chứ.

Nếu em thích cô bé như vậy thì cuối tuần em đón cô ấy đến đây là được."

Mỹ Kiều vỗ vai chồng mình rồi nói:

"Ý hay, quyết định như vậy đi."

Cao Trọng không phục lên tiếng.

"Hai người còn chưa hỏi ý cô ấy mà quyết định rồi sao?"

Mỹ Kiều nhìn Mộng Uyên hỏi:

"Cuối tuần cô có thể đến làm bạn với tôi được không?"

Mộng Uyên lúng túng nhìn Cao Trọng, nhưng Cao Vinh biết cô đang hỏi ý của em trai mình nên lên tiếng trước.

"Cô cứ quyết định đi không cần phải hỏi ý nó làm gì.

Có gì tôi và vợ sẽ chống lưng cho cô."

Mộng Uyên cũng không biết nên làm sao mới đứng.

Chỉ có thể đồng ý mà thôi.

"Được ạ.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio