Tác giả: Ninh Ninh
Chương : Xin cưới
Cả nhà cô lại càng không thể nào tin vào tai mình nữa.
Mẹ cô hỏi lại thêm một lần nữa.
"Ngài đang nói là thật sao?"
"Đúng vậy.
Đây chỉ mới là phần nhỏ mà thôi.
Cháu đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ cần hai người gật đầu đồng ý gã cô ấy cho cháu thì phần còn lại sẽ được chuyển đến luôn ạ."
Ba mẹ của cô cũng có chút khó sử không biết nên làm thế nào.
Thì Cao Trọng lại nói.
"Hai người cứ yên cháu sẽ chăm sóc Mộng Uyên thật tốt.
Cũng sẽ chăm sóc cho gia đình mình."
Tuy ngoài miệng anh nói chuyện có chút lạnh lùng pha lẫn với khí chất của anh, thì cũng có thể biết được anh là thật lòng với Mộng Uyên.
Nên ba mẹ cô gật đầu đồng ý gã cô.Cao Trọng đã đạt được mục đích của mình liền đứng dậy nói:
"Vậy cháu có thể dẫn cô ấy về nhà có được không ạ.
Mỗi tuần rảnh sẽ về thăm hai bác."
Mẹ cô: "Được chứ.
Vậy Mộng Uyên con mau đi thu dọn hành lý đi."
Mộng Uyên: "Dạ."
Mộng Uyên kéo theo em gái về phòng để phụ thu dọn đồ đạc.
Cao Trọng nhìn ba mẹ của cô rồi nghiêm túc nói:
"Cháu sẽ để lại đội để bảo vệ cho hai người."
Ba Mộng Uyên: " Thật sự là không cần đâu thưa Công Tước."
"Hai người đừng gọi con là Công Tước nữa nghe xa lạ lắm.
Gọi con Cao Trọng được rồi."
Mẹ Mộng Uyên:"Như vậy thì có quá thất lễ rồi! không?"
"Không sao.
Dù sao sau này chúng ta cũng là người một nhà mà."
Mẹ Mộng Uyên: "Đúng vậy! Nhưng hai đội vệ sĩ gì đó thì không cần đâu."
"Hai người yên tâm đi ạ.
Họ sẽ phụ giúp bất kỳ việc gì.
Vả lại hai người cần phải được ăn toàn, nếu hai người có việc gì Mộng Uyên sẽ rất buồn.
Cháu không muốn nhìn thấy cô ấy phải buồn."
Ba mẹ của cô chưa bao giờ gặp qua người như anh, mọi việc anh quyết định tuy là tốt cho họ.
Nhưng người ngoài họ sẽ nghĩ gì? Giống như là đang bán con gái chứ không phải gã con gái.
Bây giờ họ không đồng ý thì còn có cách nào tốt hơn khi dám chống đối với hoàng gia kia chứ.
Ba của Mộng Uyên chỉ biết thở dài nói:
"Được cảm ơn cậu!"
"Hai người không cần khách sáo như vậy đâu.
Dù sao chúng ta cũng sắp là người một nhà.
Ba mẹ của cô ấy cũng là của con.
Con nhất định sẽ thay cô ấy chăm sóc cho hai người."
Tuy anh lạnh lùng nói chuyện cũng không nhiều nhưng vì cô anh nhất định sẽ thay đổi, anh sẽ không cho phép bất kỳ điều gì làm cho cô phải buồn lòng, hay cực khổ.
Nên chăm sóc ba mẹ và em vợ anh tất nhiên sẽ chăm lo thật tốt rồi.
Mẹ Mộng Uyên: "Cao Trọng cảm ơn con.
Vậy con phải chăm sóc cho Mộng Uyên thay ta nhé."
"Vâng, thưa mẹ vợ."
Nghe được từ mẹ vợ bà cũng cảm thấy vui.
Bà nghĩ có lẽ Mộng Uyên đã tìm được nửa kia của mình thật rồi.
Nên bà sẽ không cấm cản hạnh phúc của con gái mình.
Mộng Uyên kéo theo chiếc vali ra bên ngoài, thì thấy mẹ mình đang khóc.
Cô vội vã chạy lại chỗ mẹ mình lo lắng hỏi:
"Mẹ, sao mẹ lại khóc.
Mẹ không sao chứ ạ?"
Bà nhìn con gái rồi ôm chầm lấy cô nói:
"Mẹ không sao cả, chỉ là mẹ mừng cho con mà thôi."
"Mẹ làm sao vậy mừng cho con thì mẹ phải cười lên chứ, sao lại khóc."
"Mẹ đang cười mà, làm gì có khóc."
Cao Trọng đến gần chỗ cô đưa khăn giấy cho cô.
Cô nhận lấy rồi giúp mẹ mình lau nước mắt.
Bà thấy cô Cao Trọng có vẻ rất đau lòng vì cô thì cũng có thể yên tâm phần nào.
Nhìn con gái mà nói:
"Con mau theo cậu ấy đi.
Nhưng nhớ thường xuyên về nhà có biết không?"
"Dạ con biết rồi ạ."
Bà nhìn Cao Trọng rồi vẫy tay bảo anh đến gần.
"Mộng Uyên nhờ con chăm sóc cho nó."
"Vâng mẹ vợ cứ yên tâm."
Mộng Uyên ngạt nhiên nhìn mẹ mình rồi lại nhìn anh.
Anh đang gọi mẹ của cô là mẹ vợ sao? Sao mẹ của cô lại thản nhiên như vậy mà không phản bác lại anh.
Anh biết cô đang nghĩ gì liền nói.
"Ba mẹ đã đồng ý gã em cho anh, nên một tiếng mẹ vợ và ba vợ thì cũng nên gọi rồi.
Nên em không cần phải ngạt nhiên như vậy làm gì."
Mộng Uyên liền làm nủng với mẹ mình.
"Ba mẹ.
Sao chưa gì mà ba mẹ lại bị anh ấy mua chuột rồi vậy."
Mẹ cô liền mỉm cười.
"Cái con bé này, lớn rồi thì phải lấy chồng chứ.
Mà chồng con gọi như vậy thì có gì sao sao?"
"Không đúng con vẫn chưa gã đi mà.
Sao ba mẹ lại bênh vực anh ấy rồi."
"Cái con bé này thật là."
Cao Trọng mỉm cười nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô nói.
"Vậy ngày mai tổ chức tiệc cưới luôn thì anh có thể sớm gọi là ba mẹ rồi."
"Anh đang nói gì vậy, ai thèm cưới anh đâu."
"Em không được lật lọng như vậy chứ."
Cả nhà họ cùng nhau nói cười vui vẻ.
Mộng Uyên cũng đi theo Cao Trọng quay trở lại thành phố.
Hai đội được anh phái ở lại bảo vệ cũng bắt đầu làm nhiệm vụ của mình.
Ba mẹ của cô có thêm người phụ giúp công việc nên cũng đỡ vất vả hơn nhiều.
Cao Trọng và Mộng Uyên quay về cuộc sống bình thường như mọi khi, nhưng lần này anh đang tiến hành chuẩn bị tổ chứ đám cưới của hai người.
Anh cũng không muốn giấu cô nên dẫn cô đi xem nơi chuẩn bị tổ chức, anh đã sớm chuẩn bị mọi thứ từ rất lâu rồi.
Chỉ đợi ngày tốt để tổ chức mà thôi, khi biết được Mộng Uyên có chút không tin.
"Anh đã chuẩn bị từ khi nào vậy?"
"Em đoán xem."
"Em không thể đón được.
Anh mau nói cho em biết đi."
"Từ lúc có tin đồn ở công ty, anh đã chuẩn bị rồi."
"Anh cũng nghe mấy tin đó sao?"
"Ừm, là Thiên Minh báo cáo lại với anh."
"Anh cũng đừng quan tâm đến bọn họ, thật ra thì lúc đầu nghe bọn họ bàn thì có chút không vui.
Nhưng bỏ ngoài tai những lời họ nói thì không sao cả."
Cao Trọng ôm lấy cô và lòng mỉm cười cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
"Em đó quá hiền lành, nếu em hiền như vậy bọn họ sẽ cứ muốn nói gì thì nói.
Anh không muốn em phải chịu tổn thương."
"Em sớm đã quen với những việc đó rồi không sao đâu ạ."
Anh gõ nhẹ mũi cô đầy cưng chiều.
"Em đó.".