Dì Dương thay anh tiễn Cao Vinh rời khỏi biệt thự.
Sau khi Cao Vinh đã rời đi anh vội vàng qua xem tình trạng vết thương của Mộng Uyên.
Nhưng tới trước của phòng cô lại không dám gõ cửa.
Nên đành quay về phòng mình.
Buổi chiều Mộng Uyên, ló đầu ra khỏi cửa nhìn ngó xung quanh, thấy đã yên tĩnh nên mới dám bước ra khỏi phòng.
Mộng Uyên nhìn sang phòng Cao Trọng thấy vẫn đóng cửa nên xuống lầu.
Đi được vài bước thì đã bị Cao Trọng gọi lại.
"Mộng Uyên "
"Dạ,chủ tịch gọi tôi có việc gì ạ!", Mộng Uyên quay lại nhìn Cao Trọng.
"Tay của em sao rồi "
"Dạ không sao, chỉ là trúng mảnh vỡ thôi không nghiêm trọng đâu!"
"Vậy nếu có gì nhớ nói với tôi "
"Dạ chủ tịch.
Vậy.....chủ tịch có muốn xuống ăn gì đó không?!"
"Đúng lúc tôi cũng đang đói"
Mộng Uyên và Cao Trọng cùng xuống lầu, trong thấy Đằng Phong và mọi người đang bê từng thùng to, thùng nhỏ vào trong, rất bận rộn.
"Mọi người đang làm gì vậy??"
"Là trái cây nhập từ nước ngoài, do anh tôi gửi tới xin lỗi thay Lâm Tuệ "
"Trái cây....sao nhiều quá vậy?"
" Có tổng cộng loại, tôi thấy anh ấy quá keo kiệt rồi!"
?????.
Hơn thùng vậy mà còn bị nói là keo kiệt, đúng là người giàu có suy nghĩ thật khác.
Bình thường ở nhà cô còn có đủ tiền để mua nổi vậy mà ở đây lại mua nhiều đến vậy.
Sự khác biệt quá lớn, làm Mộng Uyên cảm thấy chạnh lòng.
Nhìn thấy Mộng Uyên không vui nên Cao Trọng nghĩ có thể là cô không hài lòng với món quà xin lỗi này.
Nhưng đột nhiên lại nghe Mộng Uyên lên tiếng.
" Nhiều như vậy làm sao ăn hết được chủ tịch"
"Chuyện này, trước nay tôi chưa từng quan tâm đến "
"Chủ tịch, tôi có ý như vậy.
Ở đây có rất nhiều người có thể chia cho họ mỗi người một ít mang về làm quà cho gia đình.
Còn lại một ít ăn là được rồi.
Dù sao cũng không ăn hết nếu để lâu sẽ hư, bỏ đi thì rất phí.
Chủ tịch thấy có được không ạ!"
"Được, vậy làm như em nói đi"
Từ lúc còn nhỏ dù là thứ gì đi nữa Cao Trọng chưa bao giờ phải lo lắng đến việc ăn uống, thậm chí khi ăn không hết thì không bọn chúng sẽ được xử lý như thế nào.
Tất cả đều có người lo sẵn sàng chu đáo.
Thế mà cô gái nhỏ này làm anh có cảm giác, rằng trước nay anh không hề quan tâm đến bất kỳ ai là một điều sai lầm.
Quan tâm đến người khác có thể làm tâm trạng cô vui đến vậy.
Mộng Uyên đang dần cảm hóa lấy trái tim anh.
Anh sẽ thay đổi vì cô, để đổi lấy nụ cười rạng rỡ, sự quan tâm từ cô.
" Vậy em có còn đói nữa không?"
"À, tôi quên mất.
Xin lỗi chủ tịch!"
Hai người cùng ngồi uống canh.
Dì Dương đứng một bên mỉm cười nhìn hai người cứ như đôi vợ chồng mới cưới còn e thẹn.
Đây là lần đầu tiên bà thấy Cao Trọng có thể ngồi uống canh lúc trái giờ.
Việc ăn uống của Cao Trọng trước nay luôn đúng giờ chưa bao giờ có ngoại lệ.
Hôm nay lại vì cô mà ngoại lệ.
Điện thoại Mộng Uyên bổng nhiên sáng lên.
Cao Trọng liếc một cái đã nhìn thấy là Dương Dương gọi đến.
Mộng Uyên ngay lập tức bắt máy.
" Sao thế Dương Dương "
" Nè cậu định cho mình leo cây à"
"Hả? Xin lỗi cậu mình quên mất.
Cậu đợi mình tý bây giờ mình sẽ qua đó ngay"
Mộng Uyên tắt điện thoại rồi vội vã đứng dậy quên mất tay mình đang bị thương vỗ vỗ vào tráng của mình một cái.
"A..đau quá" Mộng Uyên nhăn nhó một cái.
"Không sao chứ" Cao Trọng vội nắm tay cô xem.
Mộng Uyên ngại ngùng rụt tay về.
"Không sao ạ.
Chủ tịch tôi có hẹn với bạn, tôi đi một lát nha"
" Gọi Thu Hương đưa em đi"
"Cảm ơn chủ tịch!"
Cao Trọng lo lắng sợ cô bị thương không thể lái xe, cũng không tiện ra ngoài.
Cô rất ẩu, sợ cô sẽ làm cho vết thương bị nặng hơn mà thôi.
Nhưng anh cũng đành bất lực với cô, ai bảo cô là người hay hấp tấp, chỉ cần anh giám sát kĩ cô vậy.
[.....]
Trước cửa nhà hàng Dương Dương đang đứng đợi Mộng Uyên trong tức giận.
Khi thấy chiếc xe màu trắng dừng lại trước mặt mình Dương Dương có chút giật mình người bước xe là Trần Phong.
Dương Dương vội vàng quay mặt hướng khác không để cho Trần Phong trong thấy cô.
Đột nhiên một bàn tay phía sau lưng vô vai cô một cái, cô giật bắn mình quay lại thì ra là Mộng Uyên.
" Cậu đang làm gì vậy, thập thò nhìn cái gì vậy hả? Cậu làm việc xấu gì đúng không?"
"Không có, cậu mau nhìn xem bên trong đó là ai"
Mộng Uyên nhìn theo hướng tay của Dương Dương chỉ, tròn xoe mắt, dụi dụi mắt lắp bắp nhìn Dương Dương " đó không phải là anh Phong Phong sao!"
"Đúng rồi đó cô gái ạ!.
Nhưng mà mấy người đi ăn cùng anh ấy hình như là khách hàng thì phải?!"
"Có lẽ vậy.
Vậy chúng ta nên đổi quán thôi đừng làm phiền anh ấy làm việc"
"Được rồi, cậu sợ anh Phong Phong của cậu tốn tiền thì có!"
"Làm gì có chứ! "
"Được rồi mau đi thôi tớ đói sắp chết rồi.
Hôm nay cậu bắt mình leo cây, vậy mình phải ăn hết tiền của cậu mới được"
Dương Dương nắm lấy cánh tay Mộng Uyên cùng đi đến một quán gần đó..