Lương Y Đông không hé răng, Dụ Vương nhìn nàng, tất nhiên nhận thấy tiêu cô nương không vui, nghĩ là lời của Hoàng Diệu Nhi khiến nàng không xuôi tai, biểu tình của hắn lập tức lạnh đi, nói với Hoàng Diệu Nhi: "Lui xuống"
Hoàng Diệu Nhi giật mình, lúc này mới nhận ra lời vừa rồi của mình có ý chỉ trích Lương Y Đồng. Nàng ta lập tức đặt hộp đồ ăn trên đất, cuống quýt quỳ xuống. "Nô tỳ chỉ là lo lắng Vương gia mệt mỏi, không có ý gì khác, cầu Vương gia cùng Lương cô nương khai ân.
Ngày thường Dự Vương nói lui xuống, không bao giờ có nha hoàn nào dám tự tiện quỳ xuống xin tha, còn không phải thành thật mà rời đi hay sao? Thấy cảnh này, thần sắc của Dụ Vương càng thêm lạnh, đôi mắt sâu thẳm. "Nghe không hiểu tiếng người à?"
Trong nháy mắt kia, Hoàng Diệu Nhi có cảm giác như bị dã thú rình rập, cả người đều run lên, sau khi phản ứng lại thì vội vàng lui xuống.
Lương Y Dồng chớp chớp mắt, căn bản không dự đoán được là Dự Vương sẽ trực tiếp đuổi người, chủ khó chịu với Hoàng Diệu Nhi cũng hoàn toàn tiêu tán. Thấy Dự Vương xụ mặt, nàng mới lôi kéo ống tay áo Dự Vương, nhẹ nhàng nói,"
Vương gia chớ bực, nàng ta nói cũng cóchút đạo lý. Vương gia hẳn là đãmệt rồi, chúng ta đến lương đình nghỉ ngơi một chút đi."
Chút mệt này đối với Dự Vương tất nhiên không là gì. Khi hành quân đánh giặc, hắn đi nhiều ngày không dừng lại còn không thấy mệt, huống chỉ là lúc này. Nhưng sợ tiểu cô nương mệt, hắn cũng không phản đối.
Hai người cứ vậy đi vào lương đình. Xuân Nhi nhìn thấy HoàngDiệu Nhi bị đuổi đi thì rúc người vào trong góc, căn bản không dámhiện thân. Cho đến khi nhìn thấy các chủ tử muốn vào lương đình ngồi thì mới nơm nớp lo sợ mà xách theo hộp đồ ăn đi tới, vội vàng lấy khăn lau bàn ghế, rồi cung kính đặt hộp đồ ăn lên bản, tính lấy trái cây ra.
Nhìn nàng nhát như chuột, không có tâm tư câu dẫn người khác như Hoàng Diệu Nhi, Lương Y Đồng ôn hòa cười cười, nói: "Để ta làm, ngươi đi theo một đường chắc cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi."
Nàng nói xong liền mở hộp đồ ăn. Xuân Nhi nào dám làm phiền nàng, đang muốn tự mình làm thi lại thấy Dụ Vương phất phất tay. Xuân Nhi không dám cãi, cung kinh mà lui xuống.
Trong hộp đồ ăn không chỉ có hạt thông cùng bánh, còn có ít trái cây. Lương Y Đồng không đói, lại biết Vương gia không thích ăn điểm tâm, nên chỉ lấy ít hạt thông cùng hạt bí, còn gọt thêm một quả cam.
Bọn họ vừa ngắm cảnh vừa ăn hạt thông, cũng khá là thú vị. Nàng bóc vỏ hạt thông, đưa cho Dụ Vương, "Vương gia, người ăn đi."
Dự Vương đang bóc vỏ hạt bị nghe vậy thì chỉ nhìn nàng một cái, "Tự mình ăn đi, không cần phải lo cho ta
Lương Y Đồng từ trước đến nay rất nghe lời, cũng thật sự không lo cho hắn nữa. Ai ngờ một lúc sau hắn lại đưa cho nàng một nắm hạt bí đã bóc vỏ, Lương Y Đồng cũng không khách khí, vui vẻ ăn toàn bộ. Nguyên bản là ngắm cảnh, lại biến thành nàng ngắm hắn.
Hắn vẫn đang bóc hạt bí, đôi tay thon dài càng nhìn càng đẹp. Lương Y Đồng nhịn không được mà nhìn chăm chú cho đến khi Dự Vương ngẩng đầu nhìn nàng thì mới chột dạ mà thu hồi ánh mắt, cười nói: "Tốc độ bóc hạt bí của Vương gia nhanh thật."
Sợ nàng ăn nhiều sẽ nóng trong người, Dự Vương cũng chỉ bóc một ít rồi thôi. Ngồi nngh trong chốc lát, hai người đi về phía thác nước, ngắm nghía thêm một lúc. Lương Y Đồng là lần đầu được ra ngoài chơi, cũng là lần đầu được nhìn thấy thác nước, nghe tiếng nước chảy ào ào, tâm tỉnh cũng thoải mái thêm mấy phần.
Nàng nói với Dự Vương: "Nếu có thể lại gần thì tốt rồi, bị ướt y phục một chút cũng không sao, đi bộ dưới thác nước khẳng định là rất vui"
"Mùa hè sang năm lại đưa người tới chơi."
Đôi mắt Lương Y Đồng sáng rực lên, "Vương gia nhất định phải giữ lời!"
Dự Vương búng trán nàng, không có ý kiến. Đến gần trưa bọn họ mới xuống núi, Dự Vương nói: "Cảnh mặt trời mọc mặt trời lặn trên núi rất đẹp, nếu buổi chiều còn muốn ra ngoài thì dẫn ngươi lên đỉnh núi xem mặt trời lặn." Lương Y Đồng có chút động tâm, lại sợ xem xong thì sẽ muộn, không thể hồi phủ. Nhưng hiếm khi mới có một lần nàng được ra ngoài, rất muốn đi xem thử một chút, ngay cả Dự Vương cũng đã nói là rất đẹp rồi, vậy nhất định là siêu cấp đẹp đó?
Lương Y Đồng có chút rối rắm. Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Dự Vương cho rằng nàng lo lắng về chuyện vẽ tranh, "Ta đã phải người đi thông báo với lão gia tử rồi, hai ngày sau ngươi trở về học cũng không muộn."
Lương Y Đồng nào có lo lắng chuyện này, chỉ là sợ Hoàng Diệu Nhi nửa đêm sẽ bb giường mà thôi. Nhưng nếu nàng canh chừng thì sẽ không có vấn đề gì đâu. Lúc này mới hơi yên lòng chút, "Vậy ở lại một đêm đi buổi tối đi xem mặt trời lặn."
Hai người cứ như vậy quyết định. Sau khi xuống núi, Lương Y Đồng mới nhìn thấy trong biệt trang có một khu đưa ngựa, Dự Vương nói: "Nếu buổi chiều muốn cưỡi ngựa thì tới cưỡi thử"
Chân Lương Y Đồng vẫn còn có chút đau, nàng liền cuống quýt lắc đầu, "Không cưỡi, ngày mai trở về lại có thể cưỡi mà. Ăn cơm trưa xong thì đi dạo một chuyến là được. Buổi chiều đi leo núi, lên đến nơi hẳn là vừa kịp xem mặt trời lặn."
Dự Vương không có ý kiến gì.
Lúc này, Hoàng quản sự đã biết tin bọn họ xuống núi, lập tức sai nhà bếp làm cơm trưa. Không lâu sau, Xuân Nhi trở lại, hỏi một chút thì mới biết Hoàng Diệu Nhi về trước là do chọc Dự Vương không vui.
Hoàng quản sự ít nhiều gì cũng có chút giật mình, dù sao thì trong số mấy nha hoàn của biệt trang, đến bây giờ chỉ có Hoàng Diệu Nhi là ưu tú nhất. Nàng ta không chỉ biết nói chuyện, mà còn vô cùng hiểu cách làm người khác vui vẻ. Tướng mạo của Xuân Nhi mặc dù cũng coi như là xuất sắc, nhưng lại ngây ngốc, nếu không thì Hoàng quân sự cũng sẽ không nhận một mình Hoàng Diệu Nhi làm dưỡng nữ mà không nhận Xuân Nhi.
Ai mà ngờ Hoàng Diệu Nhi lại bị đuổi đi, còn Xuân Nhi không hề có ấn tượng xấu. Chờ đến khi cơm trưa của Dự Vương cùng Lương Y Đồng được làm xong, Hoàng quản sự liền nói: "Xuân Nhi đi phục vụ bữa trưa đi, Diệu Nhi ở lại không được đi."
Hoàng Diệu Nhi có chút không phục, muốn vì chính mình tranh thủ cơ hội, nhưng khi đối mặt với ánh mắt lãnh đạm của Hoàng quản sự thì mới ngượng ngùng mà ngậm miệng. Chờ đến khi mấy người khác đều lui ra, Hoàng Diệu Nhi mới tiến lên một bước, bóp vai cho Hoàng quản sự, thấp giọng nói: "Dưỡng phụ, có phải người nghe Xuân Nhi nói cái gì rồi không?"
"Chẳng lẽ người thật sự cho rằng nữ nhi bị Dụ Vương ghét bỏ rồi? Nữ nhi cũng không phải người vụng về, mới bị đuổi đi một lần, sao có thể đã bị chán ghét? Chẳng lẽ dưỡng phụ cũng cảm thấy nữ nhi làm ăn không thỏa đáng sao"
Đôi tay nàng ta nhu nhược không xương, khi bóp vai cho ông ta, nửa thân thể đều dựa trên người ông ta, ngữ khi còn vô cùng ủy khuất.
Lửa nóng trong lòng Hoàng quản sự dâng lên dễ như trở bàn tay, ông ta kéo nàng ta lên đùi mình, ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng ta, bộ ngực vô cùng sống động của thiếu nữ trực tiếp cọ trên người ông ta, hô hấp của Hoàng quản sự cũng trở nên dồn dập, gò má cọ xát lấy nàng ta, "Thật là một tiểu yêu tinh câu nhân, dưỡng phụ tất nhiên là tin con, con nói cái gì dưỡng phụ cũng tin, đừng ủy khuất."
Nếu không phải có ý định dâng nàng ta cho Dự Vương, ông ta khẳng định đã sớm chịu không nổi mà phá thân nàng ta. Lại nói, ông ta nguyện ý nhận nàng ta làm dưỡng nữ, cũng chính là vì nhìn trúng sự phong tnh này.
Hoàng Diệu Nhi dựa vào lòng hắn, áp chế sự chán ghét trong lòng, nũng nịu nói: "Nữ nhi cũng không phải là ủy khuất. Người nguyện ý thu con làm nữ nhi, đề cao thân phận của con, con rất vui mừng, nhưng mà chuyện hôm nay thực sự là tai bay vạ gió."
Nàng ta càng nói, thanh âm càng thấp. "Nữ nhi chỉ kiến nghị Vương gia nghỉ ngơi, hắn vừa nhìn con, Lương cô nương liền giống như con đoạt mất Vương gia rồi vậy. Nói đi nói lại, còn không phải là ngại ánh mắt của nàng ta sao? Nghe nói Vương gia tới đây chính là vì chúc mừng sinh thần cho nàng ta, nếu không phải nàng ta không thích con, Vương gia sao có thể đuổi con đi?"
Trong lòng Hoàng quản sự hơi giật giật, đã tin hơn phân nửa. Với tư sắc này của Hoàng Diệu Nhi, khẳng định chính là cái gai trong mắt rất nhiều nữ nhân. Nếu Dự Vương đã coi trọng nàng ta, ông ta không thể không cho nàng ta hiện thân không thể bỏ lỡ cơ hội làm Vương gia vui lòng.
Hoàng quản sự trầm ngâm một lát, nói: "Bữa tối con cũng không cần xuất hiện, miễn làm Lương cô nương khó chịu. Chờ sau khi nàng ta nghỉ ngơi, Dự Vương đi tắm rửa, ta sẽ lấy cớ gọi con vào hầu hạ."
Trong lòng Hoàng Diệu Nhi có chút vui mừng, ôm lấy cổ Hoàng quản sự. "Dưỡng phụ là tốt nhất! Con biết là người thương con mà. Người cứ yên tâm, chờ khi nữ nhi phát đạt, tuyệt đối không quên sự nâng đỡ của dưỡng phụ."
Hoàng quản sự vỗ mông nàng ta, "Đi làm việc đi."
Hoàng Diệu Nhi lắc mông đi ra ngoài, đi được một nửa thì lại lui về, vừa quay đầu đã nhìn thấy Hoàng quản sự đang nhìn chằm chằm nàng ta, trong mắt đều là si mê.
Đáy mắt nàng ta hiện lên một tia đắc ý, càng thêm cảm thấy, nam nhân thật quá dễ lừa gạt. Nàng ta ôn nhu nói: "Dưỡng phụ, buổi tối nếu cần nữ nhi đi hầu hạ quý nhân, y phục như thế này hẳn là không được."
Nàng ta đang mặc đồ của nha hoàn, tất nhiên là không có gì đặc sắc. Nếu muốn thu hút ánh mắt của nam nhân, nhất định là phải mặc cái gì càng hở càng tốt. Hoàng quản sự vốn ham mê sắc đẹp, tất nhiên cũng hiểu là loại y phục gì có thể khiến nam nhân không trụ được. Ông ta thấp giọng nói: "Cái này con không cần quản, ta đã có an bài rồi."
Hoàng Diệu Nhi vừa lòng lui xuống.
Khi ăn cơm trưa, Lương Y Đồng phát hiện Hoàng Diệu Nhi kia không hề xuất hiện. Nàng cảm thấy, Hoàng Diệu Nhi to gan lớn mật như vậy, nhất định là không thể bị hù dọa nhanh đến thế, không chừng còn sẽ tìm cơ hội chạy đến trước mặt Dự Vương. Thấy nàng ta không tới, Lương Y Đồng cũng không hề thả lỏng cảnh giác chút nào.
Buổi chiều, nàng cùng Dự Vương đi dạo xung quanh một chút. Phong cảnh ở thôn trang này rất tốt, một dải màu xanh lục trải dài tới tận chân trời khiến lòng người thoải mái hơn hẳn. Lương Y Đồng thậm chí còn cảm thấy, chờ nàng phục thù xong, Vương gia mà không cần nàng hầu hạ nữa thì nàng liền có thể tới chỗ này an dưỡng tuổi già. Nghĩ đến đã thấy tốt đẹp.
Vì muốn ngắm mặt trời lặn, bọn họ chỉ đi dạo nửa canh giờ, sau đó lại lần nữa lên núi. Mặt trời mùa đông xuống núi rất sớm, đến khi lên đến đỉnh núi, hoàng hôn đã có dấu hiệu bắt đầu.
Không biết từ khi nào, ánh kim bao phủ toàn bộ núi non, thực sự cực kỳ đẹp. Trong mắt Lương Y Đồng tràn đầy chấn động, căn bản không đoán được hoàng hôn có thể đẹp đến mức này.
Thấy trong mắt tiểu cô nương đều là thỏa mãn, Dự Vương thấp giọng nói: "Mặt trời mọc cũng rất đẹp, nhưng phải dậy quá sớm, lần sau có nhiều thời gian hơn sẽ đưa ngươi tới xem
Lương Y Đồng cong cong môi, vui vẻ mà đồng ý. Lần này lên núi nàng không đề Dự Vương cõng nữa, khi xuống nước cũng đã dần sấm tối. Sợ trời tối hoàn toàn thì không thể xuống nữa, nàng mới bằng lòng để Dự Vương cõng. Hôm nay nàng đã đi bộ nhiều hơn mấy tháng trước cộng lại, lúc này thực sự quá mệt mỏi. Tiểu cô nương tựa đầu lên vai Dự Vương, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt nhỏ dán ở trên cổ hắn.
Đáy lòng Dự Vương trở nên mềm mại, thấp giọng gọi, "Đồng Đồng?
Thanh âm hắn ôn nhu như vậy, Lương Y Đồng mơ mơ màng màng tỉnh, ôm lấy cổ hắn, "Sao vậy?"
"Đừng ngủ, đường đi lạnh, nếu nhiễm phong hàn sẽ không tốt, thấy mệt thì nói chuyện với ta."
Lương Y Đồng miễn cưỡng lên tiếng, mệt mỏi dựa vào người hắn, vẫn không khống chế được mà nhắm mắt. Dự Vương có chút bất đắc dĩ, dứt khoát bước đi nhanh hơn, đến khi trở về biệt trang, trời cũng đã hoàn toàn tối. Thấy Dự Vương vậy mà lại cõng Lương Y Đồng trở về, trong lòng Hoảng quản sự cũng có chút kinh ngạc.
Trong nháy mắt ấy, ông ta thậm chí còn có chút hối hận vì đã an bài Hoàng Diệu Nhi vốn đã làm Lương cô nương chướng mắt tới. Dựa vào trình độ sủng ái của Vương gia dành cho Lương cô nương, khẳng định hắn sẽ không lưu lại nàng ta đâu?
Nhưng nghĩ đến bộ dáng xinh đẹp của Hoàng Diệu Nhi, Hoàng quản sự mới yên tâm hơn chút.
Dự Vương trực tiếp ôm Lương Y Đồng trở về phòng của hắn, cởi giày cho nàng, đắp chăn cẩn thận rồi mới đi xử lý công việc. Ở cùng nàng cả một ngày, nhưng lại có những việc không thể bỏ qua, Dự Vương tiếp tục bận rộn.
Khi Lương Y Đồng tỉnh lại đã là một canh giờ sau.
Sau khi tỉnh, nàng mới phát hiện mình đã sớm trở về, trong phòng sáng ánh nến, cũng không biết là giờ nào rồi. Nghĩ đến chuyện Hoảng Diệu Nhi bò giường, Lương Y Đồng lập tức thất kinh, chân trần đi xuống giường.