Hai ngày sau, tú nương đã may xong bộ y phục đầu tiên cho Lương Y Đồng, lập tức đem tới Thanh U đường.
Lúc Lương Y Đồng nhìn thấy y phục thì có chút bất đắc dĩ. Y phục này dùng gấm hoa thượng đẳng, chế tác cũng cực kỳ tinh xảo, nào giống y phục của nha hoàn? Nghĩ đến thái độ của Dự Vương khi nàng đến cảm tạ, Lương Y Đồng cũng không dám đi quấy rầy.
Y phục trên người nàng cũng thật sự nên mang đi giặt rồi, lập tức đổi bộ đồ mới, dự định sau khi đổi được bạc thì mua một chút vải vóc rồi tự tay may y phục cho Vương gia.
...
Hôm sau là lúc Ngọc Cầm được nghỉ, ngày hôm đó trời nắng, sau khi giúp Vương gia mài mực xong thì Lương Y Đồng đi tìm Tiêu Lĩnh.
Trước đó Tiêu Lĩnh đã nói có yêu cầu gì thì trực tiếp tới tìm hắn, Lương Y Đồng đến hỏi hắn xem có thể xuất phủ một chuyến không, nếu như có thể thì nàng muốn cùng nha hoàn đi ra ngoài mua chút đồ vật.
Tiêu Lĩnh tất nhiên sẽ không cấm nàng đi ra ngoài, chỉ sợ nàng ở bên ngoài không được an toàn: "Ta để hai hộ vệ đi theo hai người."
Lương Y Đồng không cự tuyệt. Nàng đi tìm Ngọc Cầm mượn một cái mũ che mặt, khi hai người tới cổng mới phát hiện Tiêu Lĩnh đã chuẩn bị xe ngựa cho bọn họ, Lương Y Đồng cũng không từ chối ý tốt của hắn, dẫn theo Ngọc Cầm lên xe.
Bây giờ nhất cử nhất động của Lương Y Đồng đều được mọi người chú ý, tất nhiên sẽ biết được tin tức nàng xuất phủ. Liễu Chi Mạn lập tức phái nha hoàn đi theo.
Lên xe không bao lâu, thị vệ phát hiện có một nha hoàn âm thầm theo đuôi, bọn họ trực tiếp kêu xa phu tăng tốc độ, cắt đuôi người nọ.
Trong xe ngựa, Lương Y Đồng cùng Ngọc Cầm hoàn toàn không biết việc này.
Hôm nay Ngọc Cầm xuất phủ là muốn mua ít đồ, tháng sau ca ca nàng thành thân, Ngọc Cầm vừa mới nhận được bạc tháng này, muốn mua cho ca ca ít đồ, đợi đến ngày ca ca thành thân thì trực tiếp mang tới.
Lúc ở trên xe ngựa, Lương Y Đồng hỏi Ngọc Cầm chỗ nào có tiệm cầm đồ.
Lúc này Ngọc Cầm mới biết nàng muốn đi cầm đồ. Trải qua hai ngày ở cùng nhau, Ngọc Cầm tất nhiên cũng phát hiện tình cảnh của nàng quẫn bách, lúc nhập phủ đến một bộ đồ cũng không mang, chỉ sợ trên thân cũng không có bạc. Ngọc Cầm cũng không hỏi thăm thêm, nói ra một chỗ.
Xe ngựa dừng lại trước tiệm cầm đồ, Lương Y Đồng cùng Ngọc Cầm xuống xe. Thị vệ mặc dù hiếu kỳ nàng đến tiệm cầm đồ làm gì nhưng cũng không nghĩ nhiều. Lương Y Đồng sảng khoái đi vào tiệm, sau đó lấy ngọc bội trong người ra.
Ngọc bội này là tổ mẫu cho nàng.
Lão thái thái tâm địa Bồ Tát, lúc còn sống rất không thích nhìn Tống thị hà khắc với một tiểu hài tử vô tội, chỉ tiếc là bà bị bệnh liệt giường, tinh lực có hạn, cho dù muốn quản cũng hữu tâm vô lực.
Khối ngọc bội này là vào thời khắc lão thái thái hấp hối, ở ngay trước mặt mọi người đưa cho Lương Y Đồng, còn để lại cho nàng năm ngàn lượng bạc, coi như của hồi môn, dù sao tiểu hài tử này không có sinh mẫu, đích mẫu lại đối xử với nàng như vậy, cuộc sống vô cùng gian khổ, lão thái thái thực sự rất thương nàng.
Năm lão thái thái qua đời, Lương Y Đồng chỉ mới tám tuổi, bạc tất nhiên là bị Tống thị lấy đi, chỉ còn lại khối ngọc bội này. Sau khi Lương Y Đồng đeo lên thì trở nên quật cường lạ thường, sống chết như thế nào cũng không nguyện ý tháo xuống nên mới giữ lại được.
Lương Y Đồng rất thích khối ngọc bội này, dường như mang theo nó liền có thể nhớ tới lão thái thái hiền từ kia, Lương Y Đồng lại vuốt ve hai lần mới tháo ngọc bội xuống.
Khối ngọc bội này làm từ phỉ thúy thượng đẳng, màu sắc vô cùng đẹp, thấy nàng lấy ra, chưởng quỹ tự mình tới bàn điều kiện với nàng. Chưởng quỹ ra giá mười lượng bạc, rồi lại nâng lên hai mươi lượng, nhưng chỉ có thể giữ nhiều nhất là sáu tháng, cũng không biết có phải đang khi dễ nàng nhỏ tuổi không hiểu giá thị trường hay không.
Lương Y Đồng hiểu rõ khối ngọc bội này quý giá đến mức nào, nếu thật sự bán đi thì phải được một trăm lượng bạc. Nàng ra giá ba mươi lượng, trong một năm nếu không thể chuộc về thì ngọc bội thuộc về tiệm cầm đồ.
Thấy nàng sống chết không đổi ý, chưởng quỹ cười bất đắc dĩ, "Cô nương không hiểu rồi, tiệm cầm đồ không phải chỗ làm từ thiện. Ngọc bội này của ngươi mang đến tiệm khác tuyệt đối không được ba mươi lượng, hơn mười lượng cũng không được. Thế này đi, ta nhượng bộ một bước, hai mươi lượng được không? Đây là giá cao nhất rồi, nếu cô nương không tin thì cứ việc đi nơi khác thử xem, nhưng nếu ngươi quay lại, ta chỉ có thể trả nhiều nhất là mười lượng."
Bộ dáng của ông ta hiền hậu, nhưng khi cười lên thì lộ ra chút khôn ranh.
Lương Y Đồng mấp máy môi.
Chưởng quỹ cho rằng nàng sẽ thỏa hiệp, ai ngờ tiểu cô nương này lại nói: "Ta biết rõ giá trị của khối ngọc bội này, nếu như không phải đang thiếu tiền thì cũng sẽ không mang tới tiệm cầm đồ. Ba mươi lượng, đồng ý thì lấy, không thì ta mang về, tuyệt đối không quay lại."
Ngược lại là khiến ông ta nghẹn lời.
Chưởng quỹ là người biết nhìn hàng, tất nhiên không thể buông tha khối ngọc bội tốt như vậy, nhỡ mà nàng không đến chuộc thì sẽ kiếm được khoản lợi lớn, ông ta trầm ngâm nói: "Ba mươi lượng cũng được, nhưng phải nói rõ, ta chỉ có thể giữ cho ngươi nửa năm, trong vòng nửa năm này lúc nào cũng có thể đến lấy lại, chuộc càng muộn thì bạc phải trả càng nhiều, giá cả dựa theo bảng giá có sẵn, cao nhất là sáu mươi lượng. Quá nửa năm thì ngọc bội thuộc về bọn ta."
Lương Y Đồng nhìn kỹ một chút, cắn răng đồng ý, sau khi đồng ý thì chưởng quỹ đưa biên lai cầm đồ, nàng cất kỹ biên lai và bạc đi, dẫn theo Ngọc Cầm đi ra ngoài cửa tiệm.
Ngọc Cầm tất nhiên cũng nhìn ra nàng không muốn từ bỏ khối ngọc bội, không khỏi nói: "Nếu như chỉ có nửa năm mà tiền chuộc đã phải thêm ba mươi lượng thì cũng quá đắt rồi."
Đúng là khá đắt, nhưng nàng lại đang thiếu tiền, cũng chỉ có thể tạm thời để ở đó, "Đắt cũng không còn cách nào, đi thôi."
Kỳ thực Lương Y Đồng có biện pháp kiếm tiền, nàng không chỉ am hiểu vẽ tranh, thêu thùa cũng không tệ. Thân là một thứ nữ không được sủng ái, khi bé vì muốn lấy lòng phụ thân cùng tổ mẫu, nàng cực kỳ cố gắng, bởi vì phụ thân thích vẽ tranh, nàng đã tốn rất nhiều tâm tư để học, các loại nữ công cũng học một phen.
Đáng tiếc tổ mẫu mất sớm, phụ thân lại bận bịu công việc, thường xuyên không ở trong phủ, nhận ra không thể để mẫu thân thấy mình quá mức xuất sắc, nàng mới bắt đầu giấu tài.
Mặc dù như thế cũng không thể làm Tống thị thích nàng thêm chút nào.
Khi còn bé nàng thường bữa đói bữa no, hai nha hoàn đi theo nàng cũng phải chịu khổ, sau khi lớn hơn một chút thì mấy kỹ nghệ này liền trở thành biện pháp kiếm tiền của nàng.
Nàng rất có thiên phú thêu thùa cùng vẽ tranh, để lấp đầy bụng, từ lúc hơn mười tuổi nàng đã để nha hoàn đi bán khăn tay giúp nàng.
Nàng thêu rất đẹp, qua mấy năm, kỹ thuật càng trở nên tinh xảo. Sau đó còn vụng trộm mua không ít giấy tuyên cùng màu vẽ, năm mười ba tuổi bán được bức tranh đầu tiên, theo thời gian luyện tập, tranh của nàng cũng dần đáng tiền hơn, mới bắt đầu chỉ có mấy trăm đồng, dần dần đã lên tới mấy lượng bạc.
Dựa vào chút khả năng ấy, một năm trước khi bị đưa cho Tam Hoàng tử, nàng không chỉ không phải nhịn đói, còn kiếm được mấy chục lượng bạc, bởi vì kiêng kỵ Tống thị nên mới phải giấu đi. Vốn cho rằng có thể kiên nhẫn đến khi xuất giá, ai ngờ, nàng đã đánh giá thấp sự độc ác của bọn họ.
Sau khi phụ thân qua đời, nàng không chỉ không bảo vệ được nha hoàn bên cạnh, chính mình còn rơi vào tình trạng bị tặng cho người khác.
Lương Y Đồng nhắm mắt lại, miễn cưỡng áp chế sự hận thù với Tống thị.
Sau khi có bạc, nàng cùng Ngọc Cầm cùng nhau đi dạo các cửa tiệm. Bởi vì tiền vẽ tranh được nhiều, nên nàng tính tập trung vẽ tranh, thêu thùa có thể đợi đến sau khi chuộc ngọc bội về, miễn cho sau khi kỳ hạn sáu tháng kết thúc vẫn không tích đủ bạc.
Nàng đến cửa tiệm bán vải, muốn mua vải làm cho Vương gia một bộ y phục, mua xong vải lại đi mua kim khâu.
Ngọc Cầm không biết phải mua lễ vật gì, nghĩ một lúc cũng dứt khoát mua chút vải, tính may cho ca ca hai bộ đồ, dù sao thời gian vẫn còn kịp.
Nhà Ngọc Cầm không sung túc, ca ca làm nông, không có quá nhiều tiền, vài ba năm cũng không có được bộ đồ mới, làm y phục cho hắn là thực tế hơn các lễ vật khác.
Sau đó, Lương Y Đồng lại đến cửa tiệm bán giấy mực.
Trong tiệm không có người, đi vào trong các nàng mới cởi mũ che mặt. Lương Y Đồng dự định mua một ít giấy, chọn xong lại mua thêm ít màu. Trả bạc xong, đang định Ngọc Cầm mang đồ lên xe ngựa thì đột nhiên nghe thấy một thanh âm quen thuộc.
"Biểu muội?"
Thanh âm này cực kỳ quen tai, dù là trong hai năm bị tặng đi cũng không hề gặp lại hắn, Lương Y Đồng vẫn có thể nhận ra. Thanh âm của nam tử trong trẻo xen chút thành thục, là biểu ca của Lương Y Thiến, Tống Trần Khang.
Nghe được tiếng gọi này, trong lòng Lương Y Đồng nảy lên một cái, căn bản không ngờ tới sẽ gặp phải hắn.
Nàng chỉ là thứ muội của Lương Y Thiến, sao có thể được coi như biểu muội của hắn? Lương Y Đồng cười tự giễu, lúc quay người đã che dấu đi cảm xúc trên mặt.
Kỳ thật ở kiếp trước, Tống Trần Khang đối xử với nàng rất tốt, Lương Y Đồng cũng thật lòng coi hắn như biểu ca, mỗi lần hắn đến Vũ An Hầu phủ làm khách, nàng đều rất vui vẻ.
Về sau nàng mới biết được, có những lòng tốt, nàng căn bản không nhận nổi.
Theo lý thuyết, sinh mẫu của nàng là một nha hoàn phản chủ, lại không còn sống, thù hận vốn có cũng theo cái chết đó mà tiêu tán đi một chút, mà nàng cũng chỉ là một tiểu hài tử, dù Tống thị có hận nàng thì cũng không đến mức muốn nàng đi chết.
Dù sao thì khi còn nhỏ, vì lấy lòng Tống thị, nàng vô cùng ngoan ngoãn, nhưng Tống thị vẫn luôn ghét bỏ nàng, thậm chí là càng ngày càng chán ghét.
Cho đến khi bị đưa đến chỗ Tam Hoàng tử, nàng, người liên tục bị Tống thị mắng là tiện nhân, hồ mị tử, mới hiểu được vì sao Tống thị lại hận nàng như vậy. Nàng căn bản không biết, Tống Trần Khang có tâm tư như thế với nàng.
Hắn, ở dưới tình huống nàng không biết, nói với Tống thị là muốn cưới nàng. Tống Trần Khang là đích trưởng tử của Tống gia, tuổi trẻ tài cao, anh tuấn tiêu sái, cũng là chất tử mà Tống thị kiêu ngạo nhất. Tống thị vốn muốn để thân sinh nữ nhi gả cho hắn, ai ngờ hắn lại coi trọng nàng.
Tống thị đã nhận định là Lương Y Đồng câu dẫn hắn.
Nói đến, Tống thị sở dĩ cấu kết với Nhị thúc, đem Lương Y Đồng tặng cho Tam Hoàng tử, là vì muốn cắt đứt tâm tư của Tống Trần Khang, để Tống Trần Khang hết hy vọng với Lương Y Đồng, rồi cưới nữ nhi của mình.
Cho đến khi bị tặng đi, Lương Y Đồng mới biết Tống Trần Khang muốn lấy mình, cũng là ý định này của hắn gián tiếp hại nàng.
Lương Y Đồng mặc dù hiểu rõ là không phải lỗi của hắn, nhưng cũng không muốn liên quan tới hắn quá nhiều, ngay khoảnh khắc xoay người, nàng đã đội lại mũ che mặt, giả bộ không nhận ra hắn.
Tống Trần Khang đã nhanh chân đi tới trước mặt Lương Y Đồng.
Mấy ngày trước, người của Lương gia đột nhiên tuyên bố Lương Y Đồng chết bất đắc kỳ tử, Tống Trần Khang tất nhiên không tin, biểu muội mặc dù bình thường nhỏ gầy, nhưng thân thể lại rất khỏe mạnh, làm sao có thể vô cớ mà chết?
Dù cô mẫu nói là nàng đột nhiên sinh bệnh lạ, ngạt thở mà chết, hắn cũng không tin.
Hắn nhất định phải nhìn tận mắt thi thể của Lương Y Đồng. Lương Y Đồng vốn không chết, thi thể tất nhiên là giả, Tống thị nào dám cho hắn nhìn, tùy tiện tìm một cái cớ ngăn cản hắn.
Hôm hạ táng nàng, Tống Trần Khang không tham gia. Mấy ngày nay hắn vẫn một mực điều tra tung tích của Lương Y Đồng, nhưng không có thu hoạch gì. Hắn suy sụp mấy ngày, mấy bằng hữu thấy vậy mới kéo hắn đi chơi.
Ai ngờ lại nhìn thấy biểu muội trong cửa tiệm này, dù chỉ là nhìn thấy gò má của nàng, Tống Trần Khang cũng biết rõ người này là biểu muội.
Hắn bước nhanh vào, trên khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy vui mừng, lẩm bẩm: "Ta biết là muội không chết mà, muội không thể nào vô cớ xảy ra chuyện được, mấy ngày nay biểu muội đi nơi nào?"
Thân hình cao lớn của hắn trực tiếp ngăn Lương Y Đồng lại.
Lương Y Đồng lui về sau một bước, cúi người, thản nhiên nói: "Vị công tử này sợ là nhận lầm người rồi?"
Thanh âm của nàng hơi lạnh nhạt, khác với giọng nói ngọt ngào của biểu muội thường ngày. Tống Trần Khang giật mình, nghĩ đến Lương phủ đã hạ táng "nàng", biểu muội hẳn là có chuyện khó xử mới giả bộ không quen biết hắn. Hắn hạ giọng nói: "Biểu muội có phải không thể để lộ thân phận không?"
Thấy Tống Trần Khang trường thân ngọc lập, đẹp như Phan An, không giống đăng đồ tử, Ngọc Cầm nhịn không được mà ngắm hắn một chút, nhưng mà Tống Trần Khang chỉ một mực nhìn chằm chằm Lương Y Đồng đầy trông mong, căn bản không chú ý tới sự dò xét của người bên ngoài.
(Trường thân ngọc lập: miêu tả dáng người cao lớn)
Lương Y Đồng ôm lấy đồ vật, đi qua người hắn, chỉ thản nhiên nói: "Công tử nhận nhầm người rồi."
Ngọc Cầm cũng vội vàng đi theo.
Tống Trần Khang có chút nóng nảy, muốn đưa tay bắt lấy cánh tay Lương Y Đồng, nhưng lại ngại nàng đang ôm đồ nên thu tay lại, nhanh chân đuổi theo, "Ta sao có thể không biết muội? Biểu muội, muội có chuyện gì khó xử thì cứ nói với ta, phàm là chuyện có thể giúp, biểu ca tuyệt đối sẽ không chối từ."
Lương Y Đồng không để ý tới hắn, nhanh chân bước tới xe ngựa.
Nàng đặt đồ vật lên xe, lúc muốn đi lên, Tống Trần Khang đưa tay lấy mũ che mặt của nàng xuống, dung nhan xinh đẹp của nữ hài tử lộ ra, vẫn là bộ dáng ngày xưa.
Nàng có một cặp mắt hoa đào, khi cười lên thì đôi mắt cong cong, rất đáng yêu. Lúc không cười thì đuôi mắt hơi hất lên, dù cho ngũ quan còn non nớt cũng mang theo mấy phần mê người.
Tống Trần Khang mấy ngày không nhìn thấy nàng, đã sắp nổi điên, lúc đối mặt với dung nhan thanh thuần nhưng không kém phần quyến rũ của nàng thì không khỏi ngây dại.
Ngọc Cầm vội vàng bảo hộ trước mặt Lương Y Đồng, bộ mặt cảnh giác: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Lương Y Đồng vỗ vỗ vai Ngọc Cầm, ra hiệu không cần lo lắng, lúc đối mặt với Tống Trần Khang thì biểu cảm lạnh đi, đưa tay giật lại cái mũ che mặt trong tay hắn.
"Công tử nghe không hiểu tiếng người sao? Ta nói ta không biết ngươi, một nam tử trưởng thành lại đi cướp mũ che mặt của một cô nương, hay lắm sao? Nhất định phải để ta lôi ngươi đi gặp quan phủ mới bằng lòng bỏ qua đúng không?"
Ánh mắt nàng lãnh đạm, ngôn từ sắc bén, hoàn toàn khác xa với bộ dáng mềm mại đáng yêu kia, Tống Trần Khang kinh ngạc nhìn nàng, trong nháy mắt đó thực sự cho rằng đã nhận nhầm người. Thế nhưng trên đời này sao có thể có hai người giống nhau như đúc vậy chứ?
Ngay lúc hắn thất thần, Lương Y Đồng đã lên xe ngựa, hắn còn muốn nói tiếp cái gì thì đã bị thị vệ ngăn cản.
Hai thị vệ này, vừa nhìn là biết có luyện võ.
Trong lòng Tống Trần Khang có chút nghi hoặc, biểu muội quen biết những người này từ khi nào? Lúc hắn đang suy nghĩ, xe ngựa đã chạy về phía trước.
Tống Trần Khang có chút nóng nảy, thị vệ lại ngăn không cho hắn đuổi theo, cho đến khi xe ngựa biến mất ở chỗ rẽ, thị vệ mới buông tay. Thân thủ của thị vệ này cũng rất tốt, trong nháy mắt đã biến mất.
Tống Trần Khang muốn gặp biểu muội, thấy cách đó không xa có một tiểu thương dừng ngựa, hắn trực tiếp rút một tờ ngân phiếu, vội vàng nói: "Mượn ngựa một chút."
Tống Trần Khang đuổi hai con đường nhưng vẫn không theo kịp. Lúc bằng hữu Triệu Cố An thở hồng hộc đuổi kịp, Tống Trần Khang đang thất thần nhìn ngã tư.
Triệu Cố An chưa từng gặp Lương Y Đồng, vừa nãy nhìn qua cũng thực sự kinh diễm, thấy tiểu cô nương trổ mã đẹp như vậy cũng hiểu ra vì sao Tống Trần Khang lại nóng ruột nóng gan.
Hắn tiến lên một bước, khuyên nhủ: "Nếu nàng ấy quả thực là biểu muội của ngươi, tất nhiên là có chuyện khó xử mới không nhận thân, vừa nãy bên người nàng ấy còn có thị vệ, phủ có thị vệ không nhiều, tốn một ít thời gian là có thể tra ra."
Tống Trần Khang miễn cưỡng cười một tiếng, trong lòng chỉ có bộ dáng cùng lời nói lạnh nhạt của biểu muội. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến nàng biến hóa lớn như thế?