Kiều Thê Như Vân

chương 482-1: đánh nhau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngôn từ Sở Văn Tuyên càng thêm kịch liệt, nói: “ Về sau, không cho phép Binh bộ lui trở về, Thẩm đại nhân tự mình đến Binh bộ, tranh luận cùng Thượng Thư Thái đại nhân, chuyện này có hay không?”

Thẩm Ngạo mặt không biểu tình, gật nhẹ đầu.

Sở Văn Tuyên cười lạnh, nói: “ Ngày đó, Túc Vương đã ở Binh bộ, có nổi lên xung đột với Thẩm đại nhân, đúng hay không? Hừ, Thẩm đại nhân, ngươi không khỏi cũng quá lớn mật đi à nha!”

Thẩm Ngạo mỉm cười: “ Cái này lại từ đâu mà nói?”

Sở Văn Tuyên nói năng có khí phách: “ Còn muốn nói rõ ràng hơn nữa sao? Thẩm đại nhân và Túc Vương sinh ra hiềm khích, lập tức bịa đặt chứng cớ, mê hoặc thiên tử, Túc Vương quý vì hoàng tử, đúng là gặp lời gièm pha của ngươi, hôm nay ngay cả tính mệnh cũng đã mất, thật sự là hoang đường vô lý, buồn cười, buồn cười! Đại Tống ta lập quốc trăm năm, còn có điển cố đại thần vu oan hoàng tử sao? Trên triều đình có quan to quan nhỏ, xin mọi người bình luận phân xử!”

Có Sở Văn Tuyên mở đầu, mọi người ào ào nói: “ Thẩm đại nhân, cái này là ngươi không đúng, có mâu thuẫn với Túc Vương, nhưng cần gì phải tìm thị phi, trồng cái mũ mưu phản, Túc Vương trẻ người non dạ, va chạm với ngươi, đại nhân ngươi phải rộng rãi, buông tha hắn mới đúng.”

Người nói những lời này, dụng tâm hiểm ác đến cực điểm, biểu hiện ra là khuyên giải, nhưng sau lưng, lại cắn Thẩm Ngạo tội dùng việc công trả thù tư.

Sở Văn Tuyên gây sự, nhìn thẳng Thẩm Ngạo, nói: “ Thẩm đại nhân, có lời gì, hôm nay, tại đây, trên triều đình, đang tại trước mặt các đại thần, chúng ta nói rõ ràng đi, không nói ra căn nguyên, chúng ta liền quỳ ở chỗ này, đồng loạt buộc tội Thẩm đại nhân mưu hại hoàng tử, chỉ hươu bảo ngựa, làm loạn triều cương.”

Đoan Chính đột nhiên lách vào, cả giận nói: “ Sở đại nhân, lời này của ngươi là có ý gì? Túc Vương mưu phản, là ý tứ trong nội cung, có quan hệ gì đến Thẩm Ngạo đâu, ngươi gây sự như vậy, mới là chỉ hươu bảo ngựa!”

Bên kia có một đại thần vén tay áo lên, nói: “ Kỳ Quốc công và Thẩm Ngạo là quan hệ thông gia, chúng ta không cần nghe hắn nói.”

Đại Lý Tự Tự khanh Khương Mẫn cười lạnh: “ Đứng ở chỗ này, đều là thần tử, có cái gì thì nói cái đó, chẳng lẽ có quan hệ thông gia sẽ không được nói sao, Vương đại nhân, một người chất nữ của ngươi và thứ tử Sở đại nhân cũng đã kết thân, chẳng lẽ cũng không phải là quan hệ thông gia?”

Đánh trống reo hò như vậy, mọi người ào ào chỉ trỏ, hai bên biện luận, rất nhiều người phát ra thanh âm, mọi người đành phải phóng đại âm lượng, mới có thể để cho lời mình nói có thể được người khác nghe rõ.

Vừa nhao nhao lên, trong Giảng Võ điện liền trở nên chia cách rất rõ ràng rồi, ngoại trừ một ít đại lão khinh thường đi cãi lộn, cơ hồ tất cả mọi người đều không đứng yên.

Kỳ thật, loại tranh luận triều đình này, có đôi khi cũng xuất hiện thời điểm kịch liệt, chỉ là lúc này không có hoàng đế tọa trấn, cảm xúc mọi người từ từ trở nên cao trào, làm cho người ta nhìn vào, còn tưởng rằng là hai thôn dân quê mùa cãi lộn, chuẩn bị dùng binh khí đánh nhau.

Thẩm Ngạo thấy Sở Văn Tuyên kia, kêu to hai tiếng đủ rồi, nhưng đến lúc này, lời hắn nói liền lập tức bao phủ bên trong rất nhiều nước miếng, căn bản không xuất hiện nổi hiệu quả.

“ Tự tiện điều binh, chính là mưu phản, theo ta thấy, người mưu phản là Thẩm Ngạo, không phải Túc Vương.”

“ Có phải là mưu phản hay không, trong nội cung đều có định luận, có chuyện gì của ngươi?”

“ Lưu đại nhân, ngươi chẳng phân biệt được hắc bạch.”

“ Ngươi ăn nói bừa bãi!”

“ Đảng cũ làm loạn triều cương...”

“ Đảng mới ngậm máu phun người...”

Vốn vẫn chỉ là thảo luận về Túc Vương, về sau liên quan đến đến đảng tranh giành, càng gia tăng không thể vãn hồi, mối hận đảng cũ và đảng mới cũ quá sâu, sớm đã đến tình trạng thủy hỏa bất dung, từ lúc Vương An Thạch lên đài chủ trì biến pháp, ở phía trong năm mười bảy Thần Tông, đảng mới chiếm thượng phong.

Lúc đảng mới biến pháp, từng lợi dụng can gián, chế tạo một ít án sai, ép buộc phần tử đảng cũ, sớm đã làm phần tử đảng cũ sinh lòng oán giận, Thần Tông chết bệnh, Triết Tông kế vị, lại để Cao thái hậu nắm quyền.

Phần tử đảng cũ ào ào đánh trả, một lần nữa chấp chưởng triều chính, đối với tân pháp, trừ một ít thứ hữu dụng mới giữ lại, chỗ thấy không hợp mắt, đều một mực không nhận,chối bỏ.

Đối với việc đảng mới thông qua can gián diệt trừ từng người, bởi vì lần “ Diệt trừ”này không giống như là nhằm vào biến pháp, mà là nhằm vào cả quần thể, công khai hóa, trong năm Sử Nguyên Hữu nhất thời xuất hiện hiện tượng không đảng trong triều, đây là do phần tử đảng mới cảm giác rất phẫn nộ, lòng trả thù lại càng rừng rực hơn.

Từ nay về sau, Huy Tông thượng vị, Thái Kinh lên đài, đảng mới một lần nữa ngẩng đầu, trắng trợn trả thù đảng cũ, nếu không phải mấy năm gần đây, Thẩm Ngạo vãn hồi nguyên khí, chuyện cho tới bây giờ, cái gì Túc Vương sớm đã không trọng yếu, thù mới hận cũ, lại tụ tập mọi người vào cùng một chỗ, cùng nhau thúc đẩy mâu thuẫn lên đỉnh cao.

Bắt đầu có người xô đẩy, có người cao giọng gọi: “ Đảng cũ gây loạn quốc chính, chư công theo ta đánh giặc.”

Cũng không biết là người nào kêu đi ra trước, liền có người kích động, xô đẩy biến thành đánh, một người kích động, mặc kệ bình thường hiền lành đến thế nào, lúc này bắt đầu nóng tính đi lên, cái gì cũng không để ý, đánh nhau như là lưu manh, một đám người lách vào cùng một chỗ, kề tai cắn, cào mặt, bốp cổ, hai bên đánh thành một đống.

Thẩm Ngạo sờ lên cái mũi, liếc Dương Tiễn, hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt, vừa rồi còn đang nói cái gì Túc Vương, đảo mắt liền chuyển đến đảng tranh giành, rồi sau đó liền thành cái dạng này, cái thế giới này —— thật sự rất là kỳ diệu!

Thẩm Ngạo đột nhiên phát giác, bình thường mình hung hăng càn quấy, thật sự không đáng nhắc tới, đây mới chính thức gọi là bổn sự, Thẩm Ngạo dù ương ngạnh, ít nhất còn chưa thử qua ẩu đả trong Giảng Võ điện.

Hắn ho khan một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Đoan Chính, Sở Văn Tuyên kia đang nắm chặt vạt áo, kéo Đoan Chính tới mức hít thở không thông.

“ Mẹ mày!”Thẩm Ngạo mắng to một tiếng, tiến về hướng Sở Văn Tuyên, tung chân đá hắn một cước, Sở Văn Tuyên bị đau, tay không khỏi buông ra, người lảo đảo, còn chưa lấy lại tinh thần đến, Thẩm Ngạo đã tát một cái, bắt lấy vạt áo của hắn, hung dữ nói: “ Ngay cả nhạc phụ của ta mà cũng dám đánh?”

Một quyền nữa đi qua, đập trúng mặt hắn, Sở Văn Tuyên bị đau, ôi một tiếng, cao giọng kêu to: “ Thẩm Ngạo muốn giết người diệt.....”

“ Đều con mẹ nó dừng tay cho ta! Dương Tiễn, đi gọi cấm quân Tiền điện tư tới!”Thẩm Ngạo tát cho Sở Văn Tuyên mấy cái, hét lớn một tiếng.

Dương Tiễn ở bên kia xoay quanh, nói: “ Thẩm đại nhân, không được rồi, theo như tổ chế, cấm quân không được nhập Giảng Võ điện, người vi phạm sẽ xử tử!”

Đảng mới bên này thấy Thẩm Ngạo đánh Sở Văn Tuyên, lập tức xôn xao, đúng là sĩ khí như cầu vồng, nghiến răng nghiến lợiđi qua, nói: “ Đánh chết gian nhân Thẩm Ngạo!”

“ Đánh!”

Nhân số đảng cũ sao cũng không kém hơn, bị bọn hắn vừa xông đến, lập tức thất linh, mấy người già nua, lại càng thiếu chút nữa không thở nổi, cũng may người tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng cùng nhau trông coi, lúc này mới tránh khỏi vận mệnh bị vây đánh.

Mấy đại thần xắn tay áo, khuôn mặt dữ tợn xông về hướng Thẩm Ngạo bên này, trong tay Thẩm Ngạo không có giáo úy để dùng, lại cũng chỉ có kiên trì tự mình chống đỡ, trong lòng nghĩ, lần này xem như xong rồi, nếu là bị những thằng khốn kiếp này đánh chết, tám phần sẽ lưu danh sử xanh, tuyệt đối là người đại thần thứ nhất bị chết trong cuộc quần ẩu trên triều đình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio