Kiều Thê Như Vân

chương 569: quân kim tan tác

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Êm đẹp giao đấu chém giết, ai ngờ lại thành cái dạng này, toàn trường đã là một mảnh thanh âm phản đối, lúc này mọi người nhớ tới những người Khiết Đan, người Thổ Phồn bị thua kia, lại đột nhiên chuyển thành đồng tình.

Tuy bọn hắn thất bại thảm hại, ít nhất còn có dũng khí chém giết, nhưng người Tống chưa hề bị thất bại, lại đã chạy mất dép chẳng những làm cho người ta thấy đần độn vô vị, trong lòng cũng sinh ra khinh thường.

Lí Càn Thuận ngồi ở phía trong dàn chào, lại cũng không có vài phần xem trọng đối với quân Tống có, kết quả tiếp theo, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Hoàn Nhan Tông Kiệt ngồi trong rạp mắng to:” Nam Man có lá gan nhỏ hơn cả gà mái.

Vương An ở bên thoải mái cười to, phụ họa nói:” Gà mái còn biết đẻ trứng, Nam Man có thể làm cái gì? Bọn hắn thường nói một câu, gọi là tay trói gà không chặt, lúc này hình dung bọn hắn, lại vô cùng phù hợp chuẩn xác.

So sánh với Hoàn Nhan Tông Kiệt làm càn, Thẩm Ngạo chỉ là ngồi ngay ngắn bất động, phảng phất không có việc gì, lơ đãng mà nói với Gia Luật Âm Đức:” Gia Luật huynh, có thể ngửi được mùi thúi không?

Những lời này cố ý cao giọng kêu lên, Gia Luật Âm Đức ngây ngốc một chút, hỏi:” Ở nơi nào?

Thẩm Ngạo dùng ngón tay chỉ hướng Hoàn Nhan Tông Kiệt, mỉm cười, nói:” Không phải là ở đó sao?

Gia Luật Âm Đức không khỏi lạnh lùng nhếch mép cười đểu, Thổ Phồn Vương Tử bên cạnh thân lại càng khoa trương, ôm bụng cười ha hả, ngược lại, Đại Lý quốc Vương Tử Đoàn Phúng kia có vài phần rụt rè, đong đưa cây quạt, mặt không biểu tình, nhưng trong đôi mắt rõ ràng đang cố nén vui vẻ.

Hoàn Nhan Tông Kiệt nghe xong liền rõ ràng, bình thường luôn luôn là hắn mắng chửi người, không người nào dám làm càn ở trước mặt hắn, chân lập tức đạp xuống đất, đứng lên, hét lớn:” Nam Man thật to gan.

Thẩm Ngạo nhếch miệngm nói:” Cái mùi hôi này quá nặng rồi, cũng không biết là cái nào man mang đến, xui, xui, Đoàn huynh, ngươi có thể cho ta mượn cây quạt dùng một lát hay không?

Đoàn Phúng cười cười, đưa cây quạt cho Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo nắm lấy, che che dưới mũi.

Hoàn Nhan Tông Kiệt nhất thời chán nản, lúc này, đồng cỏ trên bộc phát ra một hồi kinh hô, Hoàn Nhan Tông Kiệt ghé mắt nhìn qua, chỉ thấy kỵ binh quân Tống không ngừng chạy trốn phía trước, trong từng tiếng khẩu lệnh, nghiêng thân đi, giương cung cài tên, bắn về phía sau.

Phía sau, truy binh đang chạy thì bị bắn, tuy thương vong không lớn, nhưng có cái uy hiếp này, thế công cũng dần dần ngưng trệ, thỉnh thoảng có mấy người bị mũi tên trúc bắn trúng, rơi xuống dưới đất.

Truy binh kịp phản ứng, cũng ào ào lấy cung cài tên, bắn một chút, cũng đâm trúng mấy giáo úy quân Tống, nhưng truy binh dù sao cũng mang đến rất ít mũi tên, lúc chạy bắn, thân hình thường thường cũng thoáng ngưng trệ một tý, cái sơ sẩy này, cực dễ dàng làm họ dập đầu cùng đồng bạn vào một chỗ.

Chiến mã chạy cao tốc, nếu va chạm, nhẹ thì là té xuống ngựa, nếu bị nặng, chính là huyết nhục bay tứ tung, cũng là chuyện bìh thường.

Hơn nữa, ngay từ đầu, lực ngựa quân Kim xác thực rất mạnh mẽ, nhưng càng càng về sau, ưu thế tính nhẫn nại của chiến mã quân Tống giáo úy liền hiển hiện ra, dưới sự truy đuổi của quân Kim, có vẻ rất bền bỉ.

Giáo úy Quân Tống không ngừng né tránh, lại không ngừng bắn ra mũi tên trúc, mỗi một đội bắn xong, lập tức dục ngựa nhanh hơn, một khác đội thừa dịp thời cơ này, thúc ngựa chọc nghiêng tới, thay thế vị trí kia, uốn éo thân, giương cung cài tên, bắn về phía sau.

Chỉ thời gian một nén nhang, quân Kim bên này, đã có bảy tám chục đám người trúng tên ngã xuống đất, quân Tống căn bản không để cho bọn hắn cơ hội tới gần, tuy tổn thất thảm trọng, nhưng đến tận bây giờ, cho dù một giáo úy quân Tống cũng không thể sờ đến được.

Những người Kim này tính tình rất cục súc, là tức giận đến oa oa gọi bậy, lại không thể làm gì, chỉ có thể kiên trì đuổi theo, nhưng càng truy xuống dưới, thương vong lại càng lớn, mũi tên giáo úy quân Tống, như là mưa rơi liên tục không ngừng, làm cho người ta ủ rũ.

Lại là một nén nhang đi qua, thương vong quân Kim đã qua trên dưới người, truy đuổi lại không kịp, bắn lại bắn không thắng, mà lực ngựa lại đến cực hạn, tiếp tục truy đuổi, ngoại trừ tăng thêm tổn thương, sẽ chỉ phí công vô ích.

Người Kim kia thở phù phù, trên người cũng trúng hai mũi tên, nhưng lại cố gắng chống đỡ, quát to một tiếng:” Không cần đuổi nữa, bắt đầu tụ lại.

Đám Quân Kim nhẹ nhàng thở ra, ào ào ghìm chặt ngựa, tụ tập hướng người Kim bên kia, quân Kim có ý định nghỉ một chút, sau đó lại tìm kiếm sơ hở của quân Tống.

Nhưng bọn hắn co lại một cái, quân Tống giáo úy đằng trước đúng là đánh bạo, cũng thúc ngựa quay đầu lại theo, cầm cung tới hướng bên này, vừa chạy qua lại vừa bắn, giống như là kẹo da trâu, gắt gao dính chặt quân Kim, bảo trì khoảng cách trăm bước cùng quân Kim, quân Kim thêm một bước, bọn hắn lùi một bước, quân Kim dừng lại, bọn hắn lại quay đầu giết qua, quân Kim lui về phía sau, bọn hắn liền không chút do dự mà truy kích.

Nguyên một đám quân Kim vội vàng không kịp chuẩn bị trúng tên ngã xuống, phát ra tiếng thê lương rống to không cam lòng, quân Kim vừa mới thở ra một hơi, lúc này đều là giận tím mặt, lại ghìm ngựa phi về hướng giáo úy quân Tống bên ngoài trăm bước.

Những giáo úy quân Tống này vô cùng cơ cảnh, thấy bọn họ xông lại, lại phi ngựa rời đi, thỉnh thoảng lại bắn ra vài mũi tên.

Giao đấu đến trình độ này, quân Kim đã muốn bực bội tới cực điểm, đội hình càng ngày càng hỗn loạn, thậm chí có kỵ binh quân Kim dứt khoát buông tha đại đội trưởng, trực tiếp đuổi bắt, người như vậy, thường thường sẽ bị bảy tám giáo úy từ phương hướng khác nhau phi ngựa xông tới, rút dao bầu ra, chặt bỏ con ngựa hoặc người đi.

Thời gian đi qua một chút, nhân số quân Kim đã càng ngày càng ít, qua nửa canh giờ, chỉ còn lại có hơn bốn trăm người hoàn hảo không tổn hao gì rồi, coi như là vậy, cũng là sức cùng lực kiệt, người chịu không được, ngựa cũng là không ngừng phát ra tiếng phì phì trong mũi, nhờ vào việc không ngừng thúc đẩy, mới nguyện ý nhúc nhích vài cái.

Lúc này, Lý Thanh hô to một tiếng:” Tập kết!

Giáo úy Quân Tống nghe xong hiệu lệnh, lập tức từ bốn phương tám hứơng ngưng tụ tại dưới chiến kỳ Lý Thanh, tuy cũng là mệt mỏi không chịu nổi, lại đều là một bộ bộ dạng tinh thần sáng láng, chiến mã tuy cũng đã mất rất nhiều sức lực, nhưng sức chịu đựng lại đủ, vẫn bước đi như bay.

Đội kỵ binh nhóm thành một Trường Xà Trận, trong sự trầm mặc mang theo vẻ sát phạt, thả cung tiễn vác trên vai xuống, Lý Thanh hét lớn một tiếng:” Rút đao!

Không có tiếng kim loại vang lên lành lạnh, một thanh mộc đao rút ra, đã bắt đầu kích động tinh thần.

Lý Thanh đánh ngựa đến trước trận, nhìn qua quân Kim thở hồng hộc, có vẻ sức cùng lực kiệt ở xa xa, không chút do dự, vung trường đao chỉ xéo, hét lớn một tiếng:” Giết!

“ Giết!” Tiếng kêu giết đặc biệt to rõ, vô số ngựa bắt đầu chạy như điên, một loạt lại một loạt, giống như sóng biển, cuồn cuộn vô cùng, mộc đao nâng tại giữa không trung, tạo thành núi đao liên tiếp, mang theo nhuệ khí không thể địch nổi, xen lẫn trong đó là tiếng rống to dốc cạn cả đáy, như gió cuốn mây tan, như sóng to gió lớn, chạy như điên về phía quân Kim.

Kim kỵ mất đi lực ngựa, ngay cả chiến lực lục quân cũng không bằng, mắt thấy giáo úy quân Tống xung phong liều chết chạy tới, muốn ghìm ngựa tiến lên va chạm, cũng chỉ có mấy chục kỵ binh lao ra, càng nhiều hơn là tiếng thở hổn hển, không phải mất đi dũng khí, mà là chiến mã bên dưới đã muốn không thể cử động được nữa, vừa rồi kịch liệt vận động, đã tiêu hao hết một tia khí lực cuối cùng.

Quân Tống xông lại như sóng, lập tức làm cho quân Kim người ngã ngựa đổ, thậm chí ngay cả lực đánh trả cũng đều mất đi, một lớp sóng qua đi, lại là một lớp sóng mới, tiến vào trận địch, mộc đao chính là điên cuồng chém giết, chiến mã điên cuồng hành tẩu trong trận, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Tất cả mọi người trầm mặc, từ cái xung phong liều chết này, lập tức bộc phát ra một hồi hoan hô và trầm trồ khen ngợi.

Vừa rồi quân Kim còn không ai bì nổi, trong khoảng khắc liền bị bẻ gãy nghiền nát, chia làm hai đoạn, bốn phía đều là quân Kim té rớt, ngay cả một chút dũng khí cuối cùng cũng đã đánh mất, ngoại trừ khóc thét và khuất nhục, cái gọi là cường tráng và dũng khí đã không còn sót lại chút gì.

Giáo úy quân Tống xông qua trận địch, về sau, lại là thúc ngựa quay đầu lại, tiếp tục chạy nước rút, nhiều lần như thế, mỗi một lần tiến lên, chiến mã chạy vội đánh bay quân Kim, móng ngựa giẫm quân Kim rơi xuống đất thành thịt nát, tiếng hoan hô liền càng thêm nóng bỏng.

Ở phía trong đồng cỏ đã là một đống bừa bộn, trên đài cao, tất cả người lại trợn mắt há hốc mồm, nhất thời cảm thấy rất tức cười.

Gia Luật Âm Đức kịp phản ứng đầu tiên, thoáng một tý đã vỗ vào tay Thẩm Ngạo, vừa mừng vừa sợ nói:” Không ngờ Đại Tống lại có một chi dũng sĩ quả cảm như vậy.

Thẩm Ngạo ung dung cười một tiếng, tuy đã dự liệu được kết quả này, nhưng khi nhìn thấy thực lực đáng sợ của quân Kim, trong lòng vẫn còn chưa nắm chắc, cho tới giờ khắc này thắng bại đã định, mới nhẹ nhàng thở ra. Loại chiến thuật này, đời sau thập phần nổi danh, phát huy tính cơ động của kỵ binh đến mức vô cùng tinh tế.

Hơn một trăm năm sau, người Mông Cổ quật khởi, dưới sự dẫn dắt của Thành Cát Tư Hãn, chính là dùng loại phương pháp cỡi ngựa bắn cung này, chiếm đoạt Kim quốc, quét ngang Trung Á, rung động toàn bộ thế giới.

Từ phương diện sức bật và lực lượng, Đại Tống vĩnh viễn không có khả năng đối địch cùng man nhân uống máu như uống nước, mà các loại chiến thuật, mạnh nhất chính là tính cơ động và tính kỷ luật, có thể bồi dưỡng theo năm tháng, mà chỉ từ tính kỷ luật mà nói, Đại Tống thường thường tốt hơn.

Trừ phi gặp phải cái loại yêu nghiệt như Mông Cổ, tính rất mạnh tổ chức nầy, tuyệt đối có thể tung hoành thiên hạ.

Trọng yếu hơn là, loại chiến thuật này là thứ người Kim muốn học, cũng tuyệt đối không thể học, người Kim đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chính là bằng vào dũng khí và khí lực cường tráng, tính theo tổ chức quân sự mà nói, chỉ coi như vừa mới khai sáng, tuyệt không thể nào làm được tình trạng, tất cả mọi người hiệu lệnh như một trên chiến trường.

Thẩm Ngạo mỉm cười, lập tức đứng lên, bắt đầu vỗ tay, trợ uy vì bọn người Lý Thanh ở phía dưới.

Mà lúc này đây, các quý tộc Tây Hạ hiện ra biểu lộ khác nhau, có người vẫn đang khó có thể tin, có người hoan hô một hồi, có người thì mặt âm trầm, đờ đẫn bất động.

Sắc mặt Lí Càn Thuận từ trong kinh ngạc chậm rãi rút ra, nhàn nhạt liếc nhìn Thẩm Ngạo, lại cũng không nói gì thêm, chỉ là cầm tay Miểu nhi nói:” Trẫm mệt mỏi, Miểu nhi, cùng phụ hoàng hồi cung nghỉ tạm đã.

Một đôi mắt trong sáng của Miểu nhi lóe lóe, lúc nhìn về phía Thẩm Ngạo, có chút ranh mãnh, nói:” Phụ hoàng, không thể tưởng được, cái đồ khốn nạn kia rõ ràng còn có mấy phần bộ dáng người Nam, ngươi xem, dũng sĩ hắn mang đến thật lợi hại.

Lí Càn Thuận đạm mạc nói:” Dũng sĩ hắn lợi hại, không có vấn đề gì đến hắn, đi thôi.

Loan giá Lí Càn Thuận đi rất vội vàng, thậm chí ngay cả Vương Tử các quốc gia cũng không chào một tiếng, liền vội vàng trở về.

Lúc này, Hoàn Nhan Tông Kiệt mới từ trong lúc khiếp sợ kéo định thần lại, cao giọng kêu to:” Nam Man lừa gạt, nếu có can đảm, liền đường đường chính chính chém giết một hồi cùng dũng sĩ Kim quốc chúng ta, Thẩm Ngạo, ngươi là cẩu tử, có dám đánh một hồi cùng ta hay không?

Thẩm Ngạo khinh thường nhìn hắn một cái, mỉa mai nói:” Chỉ có chó mới có thể cắn người lung tung.

Lá gan Gia Luật Âm Đức giờ phút này cũng tăng lên, mắng to:” Kim cẩu gần đây luôn như thế, suốt ngày hô đánh kêu giết, vốn là man di uống máu như nứơc, để ý đến hắn làm cái gì?

Hoàn Nhan Tông Kiệt tức giận đến kêu to, từ bên hông rút ra đao của mình ra, võ sĩ Tây Hạ ở một bên phản ứng nhanh, lập tức khống chế được hắn.

Ầm ầm một hồi, kết quả giao đấu cuối cùng, lại vượt ra khỏi tất cả mọi người dự đoán, Tây Hạ quốc chủ Lí Càn Thuận đi trước, cũng không có tuyên bố ai là người chiến thăng, nhưng nhiều ánh mắt như vậy nhìn vào, muốn chối bỏ cũng không xong.

Thẩm Ngạo đương nhiên hiểu, Lí Càn Thuận vì kết quả nằm ngoài dự liệu của hắn, mà trong lòng không vui, lại không thể phát tác, lúc này đây mới rời đi. Hắn lại tuyệt đối không sốt ruột, đi xuống đài cao, hướng giáo úy đám bọn họ chúc mừng, về phần những chuyện khác, tự nhiên nên để Tây Hạ đau đầu.

Lý Thanh mặt đỏ lên, thân là huấn luyện viên kỵ binh, một chi kỵ quân giáo úy này là hắn dạy dỗ, hôm nay có hiệu quả lớn như vậy, rõ ràng còn có thể toàn thắng thiết kỵ quân Kim, trong lòng không biết có nhiều thỏa mãn, chứng kiến Thẩm Ngạo đi xuống đài cao, hô quát một tiếng, thúc ngựa tới, kích độn nói:” Vương gia, tiểu nhân may mắn không làm nhục mệnh.

Thẩm Ngạo dắt dây thừng ngựa của hắn, cười ha hả nói:” Sau khi trở về, bổn vương sẽ ghi công cho các ngươi, Lý Thanh ngươi được một phần, không có ngươi, sẽ không có kỵ quân giáo úy.

Lý Thanh xoay người xuống ngựa, trịnh trọng nói:” Nên là không có Vương gia, sẽ không có Lý Thanh hôm nay.

Thẩm Ngạo cười ha ha nói:” Đừng mang hết công lao lên trên người của ta, ngươi nhìn sắc mặt chút ít Kim cẩu xem, đây đều là kết quả các tướng sĩ phục vụ quên mình.”

Dứt lời, lời nói xoay chuyển, lại nói:” Vừa rồi, thời điểm giao đấu, các ngươi đang ở trong cụôc, có lẽ còn không biết, có mấy đội thiếu chút nữa phạm vào sai lầm trí mạng, cũng tỷ như đội cờ xí đội một doanh ba kia, kém một chút liền đoạt con đường người phía sau yểm hộ, bay vụt lên phía trước, nếu không phải kịp thời uốn nắn, hậu quả lại không thể đoán trước. Sai lầm như vậy, cũng không thiếu, ngươi cùng mấy giáo đầu vất vả một ít, trở về tổng kết lại.

Lý Thanh đáp ứng, hướng Thẩm Ngạo hỏi:” Đại Tống chúng ta đã thắng, Vương gia bây giờ là chẳng phải đã là Phò mã Tây Hạ quốc rồi sao?

Hắn lúc này đã cho rằng mình là người Tống, ngữ khí hoàn toàn là giọng điệu Đại Tống ta và Tây Hạ ngươi.

Thẩm Ngạo lại cười nói:” Tây Hạ quốc chủ lúc này đang chuyển tảng đá đập chân của mình, bất kể như thế nào, hắn đã mở miệng, bây giờ là Đại Tống ta thắng, liền nhìn xem hắn có dám nuốt lời hay không, tin tức sẽ truyền ra ngoài rất nhanh.

Lý Thanh mỉm cười, nói:” Vậy tiểu nhân sẽ đến chúc vương gia tân hôn mừng rỡ.

Thẩm Ngạo mày dạn mặt dày nói:” Lời nói này, ta đã nghe không biết xong bao nhiêu lần rồi, về sau không biết còn có thể lại nghe được hay không, chỉ mong không phải một lần cuối cùng.

...

Ở bên trong cung điện Tây Hạ, một người tiểu thái giám từ phía trong buồng lò sưởi đi ra, rón ra rón rén, có chút bối rối mà xuyên qua một đạo hành lang gấp khúc, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan, tiểu thái giám này bị hù đến nhảy dựng lên, ngoái đầu nhìn lại, hóa ra là một lão thái giám.

Tiểu thái giám nhẹ nhàng thở ra, hành lễ với lão thái giám kia, nói:” Triệu công công tốt.

Triệu công công hiển nhiên có địa vị cao cả trong cung, khanh khách một tiếng, nâng cao bụng nói:” Sao lại vội vàng hấp tấp như vậy, ngừơi không biết, còn tưởng là ngươi đang mang theo mấy cái gì đó, muốn xuất cung ăn trộm.

Tiểu thái giám này lại càng hoảng sợ, vội vàng nói:” Triệu công công minh giám, tiểu nhân luôn luôn tuân thủ quy củ, loại sự tình này, tuyệt đối không dám làm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio