Kiều Thê Như Vân

chương 81-1: trốn tránh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dưới Tụ Hiền môn Quốc Tử Giám, đình Thánh Dụ bắt đầu được xây dựng, quả nhiên trong lúc nhất thời đưa tới không ít người vây xem, tuy còn chưa kiến tạo thành, nhưng trong đình Thánh Dụ, chủ đề viết lưu niệm bất kỳ ai cũng rõ.

Bởi vậy Thái Học bắt đầu trở nên khẩn trương, rất giận dữ, rồi lại không thể làm gì! Nghe nói từ đó về sau, Thái Học sinh đi qua Quốc Tử Giám đều là đi đường vòng, thà rằng xá cận cầu viễn (bỏ gần tìm xa), nhiều thêm mấy cái ngã tư, cũng tuyệt đối không đi qua bên cạnh đình Thánh Dụ.

Thái Học là trường hiếu học, lời này nếu là nói ra lúc bình thường, thật sự cũng không tính là cái gì, Thái Học tập trung tinh hoa, văn phong cường thịnh, ai dám nói nó là cái trường học xấu?

Sai là sai ở chỗm, người đang nói những lời này là Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo là ai? Giám sinh Quốc Tử Giám, sơ thí đứng thứ nhất, tài nghệ trấn áp quần hùng, hắn muốn hoàng thượng nói ra cái chữ này, không phải là đang châm chọc Thái Học sao?

Nhưng hết lần này tới lần khác, Thái Học không thể làm gì, không có biện pháp, đây chính là hoàng thượng đề chữ, ai dám nói những chữ này không tốt? Lại có ai dám nói hoàng thượng đề chữ sai rồi?

Không thể trêu vào, còn không trốn thì làm gì đây?

Cho nên các học sinh chỉ có thể trốn tránh.

Một ngày này tâm tình Thẩm Ngạo rất tốt, hắn tổng cộng muốn hoàng thượng viết ba bức lưu niệm, bức thứ nhất là cho Quốc Tử Giám, đây là công lao, là làm cống hiến vì Quốc Tử Giám, Quốc Tử Giám có quang vinh rực rỡ, đãi ngộ của Thẩm Ngạo cũng đề cao theo, đám tiến sĩ hỏi han ân cần, Đường Nghiêm ba ngày hai ngày lại đến hỏi giờ học của hắn.

Bức viết lưu niệm thứ hai là đưa cho Thúy Nhã Sơn Phòng, trên đó viết Thúy Nhã Sơn Phòng là nơi tốt, rất thông tục, rất trắng trợn, đúng là muốn cái hiệu quả này, Thẩm Ngạo bảo người đưa nó đến chỗ Ngô Tam nhi, Ngô Tam nhi gần đây cũng nghe được sự tình này rồi, lập tức đi ra nghênh đón tranh lưu niệm hoàng thượng viết, đem cái bức tranh chữ này vào, treo ở chính sảnh, chỗ bắt mắt nhất.

Hoàng thượng viết lưu niệm, treo ở cửa hàng, tại cả thành Biện Kinh, có thể tìm được mấy nhà? Trong lúc nhất thời lại là một hồi nghị luận náo nhiệt trên phố, bất tri bất giác, đến cả người qua đường cũng biết đến Thúy Nhã Sơn Phòng, hội viên lại càng tăng vọt, vốn có chút tài tử khinh thường Thúy Nhã Sơn Phòng cũng ào ào gia nhập hội viên, hội viên từ ba trăm gia tăng lên đến sáu trăm.

Thẩm Ngạo vẫn còn đọc sách ở Quốc Tử Giám, tự nhiên không thể đi nhìn thấy sự rầm rộ đó, Rất rầm rộ! Kỳ thật hắn không quan tâm, thu được tiền bao nhiêu mới là quan trọng, Ngô Tam nhi phái người tới báo thống kê sổ sách, thu vào tăng vọt, động lực đọc sách của hắn lại càng tăng.

Về phần bức viết lưu niệm thứ ba, Thẩm Ngạo không lấy ra, cũng không người nào biết được, Thẩm Ngạo đặt ở dưới đáy hòm, đợi cơ hội thích hợp lại lấy ra hù dọa người cũng không muộn.

Đến tháng mười, thời tiết chuyển rét, Thẩm Ngạo thay đổi một kiện quần áo mùa đông, toàn thân bị bao vây, thiếu vài phần tuấn tú, lại nhiều thêm vài phần cẩn thận. Một ngày này là thời gian Tuần hưu, sáng sớm, Chu Hằng liền thúc giục Thẩm Ngạo chuẩn bị về nhà, Thẩm Ngạo chỉ mang theo vài món quần áo trở về, cùng Chu Hằng đi ra khỏi Quốc Tử Giám.

Bên ngoài Quốc Tử Giám đã bị bịt kín bởi xe ngựa, phóng mắt nhìn lại, tất cả đều là nô bộc, gia đinh đến đây đón người.

Hai người đi qua, xuyên thấu đám người, phía trước có người gọi về hướng bọn họ: "Thiếu gia, biểu thiếu gia..."

Giơ con mắt lên, thì ra là Lưu Văn đến rồi, Lưu Văn cười hì hì đi qua, nói: "Phu nhân bảo ta tới đón hai vị thiếu gia về nhà, xe ngựa cách đây không xa."

Chu Hằng cười to: "Lưu Văn, ngươi rất hiểu chuyện đó? Ta còn sợ không có người tới đón!"

Thẩm Ngạo cũng cười: "Lưu quản sự từ lúc làm chủ sự nội phủ, mặt mũi đều hồng thuận thêm vài phần, dáng người cũng có vẻ mập, phải giảm béo rồi!"

Thẩm Ngạo nói như vậy, Lưu Văn muốn khóc, kỳ thật hắn gầy giống như cây gậy trúc, thật vất vả có thêm mấy lượng thịt, còn giảm béo! Liền cười mỉm nói: "Béo tốt hơn, béo tốt hơn, biểu thiếu gia, có thể béo là phúc khí."

Cười toe toét, xe ngựa phủ Kỳ Quốc công đến, hai người trước sau lên xe ngựa, Thẩm Ngạo liền hỏi Lưu quản sự: "Xuân nhi thế nào rồi?"

Lưu Văn và xa phu một trái một phải ngồi ở trên càng xe, quay đầu lại, nói: "Bệnh là tốt rồi, chính là cả ngày tâm sự nặng nề, phu nhân cũng kỳ quái, Xuân nhi hiền lành hay nói, như thế nào gần đây lại thay đổi cá tính."

Thẩm Ngạo thở dài một hơi, liền nằm ở trên nệm êm trong xe, không nói gì nữa.

Đợi trở lại phủ Kỳ Quốc công, cửa giữa công phủ không ngờ đã mở rộng ra, phu nhân và Xuân nhi, Hương Nhi mỉm cười đi ra, trong miệng nói: "Văn Khúc tinh và chuyện tốt nhà ta đã trở lại rồi."

Văn Khúc tinh khỏi cần nói, chính là chỉ Thẩm Ngạo, chuyện tốt là nói người nào?

Sắc mặt Chu Hằng thay đổi, rất bi phẫn!

Hai người mang theo quần áo tắm rửa xuống xe ngựa, lập tức có người tới đỡ hành lý cho bọn hắn, Thẩm Ngạo liếc nhìn phu nhân, vội vàng nói: "Dì." Chu Hằng gọi một tiếng mẹ. Phu nhân liền bước tới, một tay nắm lấy Thẩm Ngạo, một tay nắm lấy Chu Hằng, nhìn trái nhìn phải, trong miệng nói: "Thẩm Ngạo gầy đi rồi, đọc sách rất chăm chỉ phải không?" Còn nói: "Hằng nhi lại mập lên rồi."

Chu Hằng nghĩ trong lòng: "Lời này nghe thật sự rất chói tai, quá thiên vị!"

Thẩm Ngạo nhân tiện nói: "Kỳ thật biểu đệ cũng đọc sách rất chăm chỉ."

Phu nhân chỉ cười, từ chối cho ý kiến.

Thẩm Ngạo vụng trộm liếc nhìn Xuân nhi, thấy khí sắc Xuân nhi tốt hơn nhiều, tâm lý thả lỏng, trừng mắt nhìn về hướng nàng, Xuân nhi đầy bụng tâm sự liếc nhìn hắn, hai người hai mắt nhìn nhau, Thẩm Ngạo có thể thấy trong đôi mắt nàng có nhiều hơn một tâm sự nặng nề.

Bình thường Xuân nhi không phải như vậy, tâm tình Thẩm Ngạo lại hạ xuống một ít.

Mọi người cùng nhau đỡ phu nhân đi vào, phu nhân nhân tiện nói: "Hai người các ngươi đi, tâm thần ta cuối cùng vẫn có chút không tập trung, thật vất vả chờ các ngươi trở về, thấy các ngươi bình an, trong lòng liền vui vẻ hơn nhiều. Thẩm Ngạo, bình thường nếu ngươi đọc sách mệt mỏi, liền niệm vài câu kinh Phật, tâm cảnh dĩ nhiên sẽ tốt hơn, biết không?"

Thẩm Ngạo vội vàng nghiêm mặt nói: "Đúng vậy, ta thường xuyên xem kinh Phật, có đôi khi một mực xem đến ban đêm."

Chu Hằng liền nghĩ: “Hắn thức đêm chính là xem Vũ Mị Nương truyền, là dâm thư đó!”. Chỉ là Chu Hằng còn không đến tình trạng hoàn toàn không suy nghĩ, những lời này không nói ra khỏi miệng.

Phu nhân nhân tiện nói: "Đúng rồi, niệm nhiều kinh Phật, đọc sách là mới có lợi, có thể định ra tính tình. Hơn nữa, Phật gia chí lý, cũng là tương thông với việc các ngươi đọc sách, ngươi xem những đại tài tử từ xưa đến nay kia, cũng không thiếu người đọc kinh Phật."

Chu Hằng nhân tiện nói: "Mẹ, chẳng lẽ ngươi bảo Thẩm Ngạo tương lai xuất gia làm hòa thượng?"

Phu nhân nghiêm mặt giáo huấn hắn: "Ta đâu dạy hắn làm hòa thượng, chỉ nói là đọc nhiều kinh điển Phật gia mà thôi."

Trong lòng Chu Hằng nghĩ: "Ta dám chắc chắn, Thẩm Ngạo này là tuyệt đối không làm hòa thượng, nội tâm của hắn quá nhiều dâm niệm, không làm được hòa thượng, ha ha..."

Nói một hồi, phu nhân mỉm cười nói: "Thẩm Ngạo, nghe nói lúc này đây sơ thí, ngươi được đệ nhất?"

Thẩm Ngạo kinh ngạc nói: "Phu nhân cũng biết? Thật sự là rất xấu hổ, đánh bậy đánh bạ ăn may thôi."

Phu nhân có người nói: "Loại sự tình này sao lại có thể không biết? Cả thành Biện Kinh đã lan truyền ra, lão gia đi đến trong nội đường, khắp nơi đều nghe được, tất cả gia nhân trong nội viện đều bàn luận, tuy hắn giả vờ làm ra bộ dạng chẳng quan tâm, kỳ thật ta rõ ràng tâm hắn nhất, kỳ thật hắn cũng rất cao hứng."

Chờ đến trong đình nội phủ, điểm tâm, nước trà đều đã bày đủ, Chu Nhược ngồi ở trong đình, chứng kiến Chu Hằng và Thẩm Ngạo đứng hai bên dắt díu mẫu thân đi tới, vốn là chăm chú nhìn Thẩm Ngạo, rất nhanh lại chuyển khuôn mặt qua chỗ khác, bộ dạng rất thờ ơ.

Mọi người đồng loạt ngồi xuống, Thẩm Ngạo cố ý nói: "Sắc mặt Xuân nhi không tốt đâu rồi, phu nhân, chắc là nàng đã mệt mỏi, kêu nàng ngồi xuống nói chuyện cùng một chỗ chắc sẽ tốt hơn."

Phu nhân gật đầu, gọi Xuân nhi tới, nói với Xuân nhi: "Xuân nhi, ngươi mấy ngày nay không biết là làm sao vậy? Tâm thần luôn không yên, xem ra ngươi cũng nên niệm kinh Phật, để tâm thần ổn định, bách bệnh bất xâm."

Xuân nhi chỉ gật nhẹ đầu, cúi thấp đầu không dám nhìn Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo lại thẳng nhìn nàng, trong miệng nói: "Xuân nhi lần trước bị bệnh, chắc hẳn hiện tại bệnh căn còn chưa trừ tận, sau này phải chú ý thân thể nhiều hơn."

Chu Nhược lạnh lùng nói: "Người khác bị bệnh, thân thể của ngươi lại vô cùng khoẻ mạnh."

Một câu nói kia có phép ẩn dụ, phu nhân liền trách mắng: "Nhược nhi không nên nói bậy, Xuân nhi bị bệnh có cái gì liên quan đến Thẩm Ngạo."

Chu Nhược nhếch miệng, không nói, Xuân nhi vội vàng nói: "Phu nhân, là ta gặp phong hàn, sau này sẽ chú ý."

Phu nhân gật đầu, gọi Thẩm Ngạo, Chu Hằng dùng trà và điểm tâm, hai người không khách khí, Chu Hằng duỗi tay heo ra trước, nắm lấy hoa quế bánh ngọt, Thẩm Ngạo xem xét, quá không vệ sinh, tốt, ngươi lợi hại, ta cũng đến vậy, cánh tay liền thò qua, phu nhân nhìn thấy, không ngừng cười khanh khách.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio