Hiện giờ Triệu Bảo Châu sống ở thôn này không kén chọn ăn ở mà chỉ thích sạch sẽ.
Trong thôn chẳng ai rườm rà bằng y. Lúc trước đi đứng bất tiện không thể xuống giường đành chịu, giờ có gậy chống thì lại khác, tối nào cũng nấu nước nóng pha với nước lạnh rồi cầm mảnh vải lau người kỹ càng, tuyệt đối không được để lại mùi mồ hôi.
"Ngươi nấu nước cho ta đấy à?" Triệu Bảo Châu kinh ngạc nhìn nước nóng bốc khói, lúc đầu thấy Ngải Thiên xới đất y đã hết giận rồi, giờ thấy hắn nấu nước còn có chút thụ sủng nhược kinh.
Ngải Thiên không trả lời mà bảo y đưa tay ra.
"Ầy."
Triệu Bảo Châu vừa chìa tay phải ra thì lập tức bị Ngải Thiên nắm chặt, sau đó chẳng biết lấy đâu ra một hộp thuốc cao bôi lên vết bỏng rộp trên tay y.
Thuốc mát lạnh làm mấy vết bỏng xẹp xuống ngay, cảm giác rất dễ chịu.
Ngải Thiên bôi xong tay này lại giương mắt nhìn y rồi hất cằm lên.
"Tay kia."
"Nhưng...... Ta chưa gội đầu mà." Mặc dù hôm nay y đã lau người nhưng còn muốn gội đầu nữa, bôi thuốc xong đụng vào nước chẳng phải lãng phí lắm sao.
"Dông dài." Ngải Thiên kéo tay trái của y thoa thuốc lên, sắc mặt vẫn vừa thúi vừa cứng, "Ta gội cho ngươi được chưa."
Hết sức là miễn cưỡng.