Buổi sáng Ngải Thiên còn chưa mở mắt thì đã ngửi thấy mùi thơm làm hắn nhịn không được nuốt nước miếng.
Bên cạnh trống trơn, Triệu Bảo Châu đã dậy từ sớm.
Ngải Thiên xuống giường mặc đồ tử tế.
Hôm nay hắn định lên núi, Triệu Bảo Châu muốn trồng rau nên hắn phải tìm xem có giống cây nào dễ trồng không, mất công người què này trồng rau thất bại lại tức giận trồng mình xuống đất nữa.
Ngải Thiên lần theo mùi thơm vào bếp thì thấy Triệu Bảo Châu quấn tóc xắn tay áo làm bữa sáng.
Tướng mạo Triệu Bảo Châu vốn đã thanh tú, đứng trong nắng sớm càng thêm dịu dàng động lòng người khiến trái tim Ngải Thiên suýt ngừng đập.
"Tổ tông của ta ơi! Sao ngươi lại ở đây rán bánh chứ!"
Ngải Thiên vỗ ngực mấy cái mới thở nổi, cái này lãng phí bao nhiêu dầu chứ!
Đáng tiếc Triệu Bảo Châu chẳng những không nhìn ra sự bi thương của hắn mà còn tươi cười, "Ta mới học Phương ca nhi đó, còn bỏ thêm ba cái trứng gà nữa, nhất định sẽ thơm ngon lắm!"
Ba cái! Trứng gà!
Ngải Thiên suýt đứng không vững, ba cái trứng gà hết sáu xu, sáu xu lận đó!
"Tối qua tâm trạng ta không tốt, lẽ ra không nên nổi cáu với ngươi rồi còn không cho ngươi ăn cơm nữa." Triệu Bảo Châu nói hết sức chân thành, vừa vén tóc mai lòa xòa trên má vừa cười ngượng ngùng, "Phương ca nhi nói bình thường y hay rán bánh cho phu quân, có chất béo no bụng sẽ không dễ đói, làm việc cũng hiệu quả hơn. Lát nữa ta sẽ gói lại cho ngươi để làm lương khô đem theo lên núi, hôm nay không cần gặm bánh cứng nữa."
Ngải Thiên ngơ ngác bị đút cho một cái bánh rán thơm nức, quả nhiên ngon hơn màn thầu nguội ngắt của hắn nhiều.
Thấy Triệu Bảo Châu xếp từng cái bánh vào giấy dầu gói kỹ, hắn nhịn không được hỏi.
"Gói hết cho ta thì ngươi ăn gì?"
"Ta ấy à?" Lúc nãy Triệu Bảo Châu còn hơi mất tự nhiên, sau khi nói mấy câu với Ngải Thiên thì không còn thẹn nữa, y thản nhiên nói, "Hôm qua còn dư mấy củ khoai tây trưa nay ta sẽ hấp lại ăn, chờ tối ngươi về nấu món khác. À phải rồi, hôm nay có thể mua chút mỡ heo không phu quân, dầu sắp hết rồi."
Nói xong Triệu Bảo Châu nhắm tịt mắt, đoán chắc lão hà tiện này lại sắp nói mình lãng phí nên không muốn nghe hòa thượng niệm kinh.
"Ờ."
Ờ?
Triệu Bảo Châu kinh ngạc nhìn theo Ngải Thiên quay lưng về phòng.
Thế mà không nói y lãng phí sao?
Hôm nay mặt trời mọc hướng nào vậy?
Lạ thật đấy.