"Xảy ra chuyện rồi A Châu ơi!" Một tiểu ca nhi vội vàng hấp tấp chạy tới cửa thôn, "Chồng ngươi bị con chó điên nhà thôn trưởng đánh kìa!"
Hai vợ chồng thôn trưởng đều là người tốt nhưng lại sinh ra đứa con trai độc nhất là Hỗn Thế Ma Vương, chẳng những nhậu nhẹt bài bạc chơi gái mà còn hay ỷ thế hiếp người, hai ông bà đã quen nuông chiều hắn từ nhỏ nên hoàn toàn không dạy được con mà thỉnh thoảng còn bị hắn đánh. Trong thôn chẳng ai muốn dính dáng đến hắn mà tránh như tránh tà, chỉ hận không thể cách xa tám trượng.
"Tên khốn này sao lại ức hiếp Ngải lang trung rồi!"
Mặc dù tính tình Ngải Thiên quái gở nhưng nhờ có bản lĩnh hành y tế thế nên rất được mọi người nể trọng, lần này nghe nói Ngải lang trung gầy gò yếu ớt bị ác bá khi dễ, đám người không tán gẫu nữa mà nhao nhao vác cuốc tìm nam nhân nhà mình đi cứu người.
Triệu Bảo Châu cũng hoảng lên, mới nãy y còn lo phu quân hắt hơi gãy xương, giờ tự dưng xuất hiện một tên điên đánh người.
Ngải Thiên chỉ độc miệng chứ tay chân lèo khèo thế kia sao có thể chống cự được.
Y vứt hết đồ ăn trong tay rồi gắng sức chạy đến nhà thôn trưởng cứu người.
Ở nhà thôn trưởng đang đánh đỏ mắt.
Rõ ràng nhìn Ngải Thiên chỉ là một đại phu gầy yếu, tay không thể xách vai không thể vác, lỡ bị đấm một cú thể nào cũng ngã xuống đất không bò dậy nổi, ai ngờ tên ác bá này đánh kiểu gì cũng chẳng trúng người, hết đấm trúng tường lại đá phải bàn. Thấy Ngải Thiên chạy trối chết, hắn càng ra sức đuổi đánh nhưng không đánh được người mà trái lại còn làm mình bầm dập.
Đặc biệt là trong lúc hỗn loạn không biết ai làm rớt bể mấy chén trà, mảnh vỡ văng trúng cánh tay hắn chảy máu không ngừng, theo động tác của hắn rách toạc ra càng thêm đáng sợ.
"Mẹ bà nó, nếu ngươi là nam nhân thì đừng có trốn ta!"
Ngải Thiên đang chạy trốn đột ngột dừng lại như bị khơi lên máu nóng của nam nhân. Đối phương thấy hắn mắc câu thì vớ lấy một thanh đao bổ xuống đầu Ngải Thiên.
"Phu quân!"
Triệu Bảo Châu chưa kịp đi tới đã thấy cảnh tượng kinh khủng này, hai chân y mềm nhũn lập tức khuỵu xuống đất.
Ngải Thiên có vẻ yếu ớt không thể lui lại, bị chém ngã sấp xuống đất với tên ác bá kia.
"Á!!"
Tiếng hét thảm đau thấu tim gan làm mọi người điếng hồn, Triệu Bảo Châu đang choáng váng sắp ngã thì được một bàn tay gầy guộc đỡ dậy.
Ngải Thiên lẽ ra đã chết thảm dưới đao đỡ ca nhi nhà mình lên, còn nghiêm túc phủi bụi cho y.
Tên ác bá kia ôm hạ bộ la hét om sòm, không hiểu sao đũng quần hắn rách toạc một lỗ lớn, bên trong đẫm máu cái gì cũng không thấy rõ mà chỉ có máu tươi phun tung toé muốn chặn cũng không được, một tay hắn cầm đao, còn tay kia cầm vật lẽ ra phải nằm dưới háng mình, quả thực là nhổ cỏ tận gốc.
Trời ạ! Chuyện gì thế này.
Con trai thôn trưởng đã giết người không thành mà còn ngộ thương mệnh căn của mình nữa!