Giữa Ace và Edward chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa còn là chuyện không đơn giản, nhưng Kane cũng không muốn can thiệp vào quan hệ của bọn họ, câu nói vừa rồi cũng coi như là giới hạn nhắc nhở cuối cùng mà y có thể nói với Ace.
Từ sau khi Melinda chết, Ace chỉ thỉnh thoảng đi kiếm đối tượng tình một đêm, còn qua lại lâu dài thì hoàn toàn không. Đương nhiên hiện tại y cũng không biết cụ thể quan hệ giữa Ace và Edward là loại nào, nhưng Kane cảm thấy Edward không phải người đơn giản, mà thực tế thực sự người này cũng hoàn toàn không đơn giản chút nào, dù rằng ngoài mặt Edward luôn biểu hiện rất ôn hòa vô hại.
Cái chết của Melinda năm đó vẫn luôn là tảng đá đè nặng trong lòng Ace, Kane cũng hi vọng Ace có thể buông xuống quá khứ để tìm một người cùng sống đến cuối đời —— nhưng nếu đối tượng là Edward thì lại là chuyện khác.
Lyle ngủ thẳng đến buổi chiều mới tỉnh lại, uể oải bước xuống giường chuẩn bị đi tắm, cảm giác tê dại mệt mỏi do buông thả quá độ vẫn còn đọng lại trong xương tủy, đến lúc tắm cũng không có sức để giơ tay lau người, chỉ có thể qua loa xả nước vài lần cho tỉnh táo. Tắm xong, hắn đi đến trước gương, vô cảm nhìn cơ thể trần trụi tràn đầy dấu hôn của chính mình.
Lyle cũng chẳng buồn lau khô người, cứ thế trần truồng ra khỏi phòng tắm. Đúng lúc này, Vincent đẩy cửa đi vào, “Lyle, cậu dậy rồi sao? Bây giờ ăn cơm trưa… A?”
Vincent trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn lõa thể đứng đó, lưỡi xoắn lại không nói được nửa chữ.
Lyle bình tĩnh tròng quần lót vào, tiện tay cầm lấy áo ngủ qua loa phủ lên người, “Đi bảo nhà bếp làm đồ ăn nhanh lên, tôi sắp chết đói rồi.”
Mặt Vincent đỏ bừng, lẳng lặng gật đầu.
Lyle cũng không có tâm tình đùa giỡn Vincent như mọi ngày, hắn xoay người đi về phía ban công, vừa chuẩn bị đưa tay mở cửa kính, Vincent ở phía sau dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, kêu lên: “Sáng sớm nay tôi nhặt được một túi giấy bọc kín ở ngoài cửa, trên túi viết là gửi cho cậu.”
Lyle nghe xong cũng không cảm thấy bất ngờ, đây chắc hẳn là thứ được gọi là “dễ dàng giúp em làm những việc em không tiện ra mặt”. Đêm qua vừa mới đi, sáng sớm hôm nay đã đưa đồ đến, không thể phủ nhận hiệu suất làm việc của y rất hiệu quả. Rõ ràng đây là việc tốt, nhưng hắn lại chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào.
Sau một giờ chiều là lúc ánh mặt trời chói chang nhất, Lyle híp mắt, thuận miệng nói: “Ăn cơm trước đã.”
Trước khi ăn cơm tối, Lyle có hẹn gặp luật sư của Fluorita là Anderson. Sau khi trao đổi với Anderson hơn một tiếng, hắn mới nhớ ra thứ Kane gửi cho mình, gọi Vincent đem cái túi đến. Sau khi thấy bản ghi âm và ổ cứng, Anderson vô cùng kích động nói có những này rồi khả năng bọn họ có thể thắng vụ này là rất lớn.
Mặc dù đã có được thêm chứng cứ quan trọng, nhưng vẫn còn rất nhiều chi tiết nhỏ và thủ tục tố tụng cần thảo luận, Lyle và Anderson ngồi nói chuyện đến tận nửa đêm Anderson mới rời khỏi. Lyle sợ vị luật sư này sẽ bị kẻ khác nhằm vào, sắp xếp để Liv và Brian đưa anh ta về nhà, còn để Brian bảo vệ bên cạnh Anderson, phòng ngừa trường hợp có kẻ ám sát.
Anderson đi rồi, Lyle ngồi bất động trên ghế, đầu đau đến sắp nứt ra. Sau khi uống một viên thuốc giảm đau và một tách cà phê, hắn lấy điện thoại gọi điện cho trợ lý. Trợ lý đáng thương vừa phải tăng ca ở trụ sở xong, đang chuẩn bị về nhà lại bị Lyle gọi điện điều động, đành phải căng mắt tiếp tục đi tăng ca lần hai.
“Anh có biết một người tên là Daimian không?” Lyle chậm rãi hỏi.
Trợ lý có chút kinh ngạc, “Daimian Greyson?”
“Đúng vậy.”
“Người này là đặc công cao cấp trong lực lượng đặc biệt, rất cố chấp, dã tâm cũng rất lớn.”
“Hắn đã từng làm gì trái với quy định của lực lượng đặc biệt chưa? Có gây thù chuốc oán với kẻ nào thuộc loại có thế lực không?”
“Ý của cậu là…”
“Tôi chẳng có ý gì cả, có ý gì thì cũng chỉ có cấp trên hoặc kẻ thù của hắn mà thôi.”
Trợ lý ngầm hiểu, gật đầu, vẻ mặt có chút khó xử: “Phương thức làm việc của Fluorita hiện tại đều duy trì từ cách thức quản lý của ngài Jasper. Cậu cũng biết đấy, ngài Jasper không thích loại thủ đoạn này, hơn nữa trong tay chúng ta cũng không nắm được nhược điểm gì của Daimian.”
Lyle cũng đã sớm nghĩ đến vấn đề này, hắn xoa xoa huyệt thái dương: “Tôi tự có cách giải quyết, anh chỉ cần đi liên lạc lấy thông tin thôi.”
Trợ lý không hỏi nhiều nữa, im lặng gật đầu.
Lyle suy nghĩ một chút, bổ sung thêm: “Nếu cần, cứ tìm sát thủ giết đi.”
Trợ lý cả kinh, vội vàng lắc đầu: “Không được đâu, chuyện này quá mạo hiểm, chẳng may Fluorita bị tra ra…”
Lyle hờ hững ngắt lời: “Tôi biết, vậy nên anh phải tìm được con đường tốt nhất đảm bảo không một kẽ hở, dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết. Còn nữa, giúp tôi điều tra hồ sơ của một đặc công, tên là Kane Campbell hoặc là cái gì đấy đại loại thế, tôi cũng không biết chắc nữa.”
Trợ lý tuyệt vọng gật đầu, cậu không biết chắc thì bảo tôi phải tra thế nào hả…
Lúc trợ lý chuẩn bị rời đi, lại bị Lyle gọi lại, “Mấy ngày tới rất quan trọng, chú ý an toàn. Gọi hai vệ sĩ của Fluorita đi theo bên người, tôi thanh toán.”
Trợ lý trong nháy mắt cảm động đến sắp khóc, cả người đều sục sôi ý chí muốn cống hiến cho công việc, sau đó anh ta bi thương phát hiện ra, từ khi đổi chủ, độ kỳ vọng của bản thân thế mà đã hạ xuống mức độ thấp đến không thể tưởng tượng nổi, được cung cấp cho hai vệ sĩ đã mừng đến muốn ngất.
Sáng hôm sau, Lyle vừa tỉnh dậy việc đầu tiên hắn làm là gọi điện cho Ava đề nghị mua tất cả các tin tức đen về Daimian. Ava rõ ràng lại đang nằm trong lòng một người đàn ông nào đó, giọng nói mang theo chút biếng nhác gợi cảm.
“Cậu cũng biết mà, địa bàn của tôi là Naler, muốn lấy được tin tức của một đặc công cao cấp ở Omar phải cần chút thời gian.”
“Bao lâu?”
“Ít nhất một tuần.”
“Cô có biết một tin tức có thể đội đến cái giá trên trời là vì tính cấp thiết và hiệu quả về mặt thời gian không? Một tuần?” Lyle lạnh lùng chế giễu, “Chỉ chênh lệch một ngày thôi cũng đủ để một tin tức giá trị biến thành đồ bỏ rồi.”
Ava nghe giọng điệu của hắn cũng đoán được tám chín phần tâm trạng Lyle đang rất xấu, quyết định không đôi co nhiều với người lý trí đang không hoàn toàn ổn định, gọn gàng nói: “Vậy thì bye bye, có cơ hội lần sau lại hợp tác.”
Lyle càng phát điên: “Khoan đã! Giá gấp ba, thời gian rút ngắn còn một nửa, được không?”
“Lyle, không phải tôi muốn cò kè giá với cậu. Tin tức về đặc công cao cấp được bảo quản cực kỳ nghiêm mật. Cậu muốn hồ sơ vụ án hay tin tức về tội phạm tôi có thể kiếm ra cả đống, nhưng lực lượng đặc biệt không bao giờ lưu giữ thông tin về đặc công, đặc biệt là đặc công cấp cao. Hồ sơ của bọn họ đang lưu giữ trên một máy tính không kết nối mạng, hơn nữa thông tin cụ thể đều được lưu bằng bản giấy, trong hệ thống trừ tên và một số thông tin cơ bản mà ai cũng biết thì không còn gì hữu dụng hết.”
Ava dừng một lúc, lại nói tiếp: “Muốn tra được tin tức về người mà cậu yêu cầu, tôi cần sử dụng chút thủ đoạn đặc biệt. Một tuần đã là cực hạn rồi, không thể ngắn hơn.”
Lyle đứng bên cửa sổ, ngón tay thon dài chọc chọc vào lớp kính trong suốt, “Hi vọng trước đó tôi không mất kiên nhẫn, dùng mọi thủ đoạn giết chết tên khốn kia.”