Trước TV, Dương Đại Hải nhìn chằm chằm màn hình, nét mặt sầu lo.
Chuông điện thoại vang lên, ông vội vàng bắt máy.
“Ông Dương… bây giờ vẫn chưa có tin tức…” Giọng nói trầm thấp của thủ trưởng quân khu truyền đến.
“Ông yên tâm, chúng tôi đã điều động máy bay trực thăng rồi, nhất định sẽ tìm được bọn họ… Dương Lỗi chủ động yêu cầu đảm nhận nhiệm vụ lần này, xông lên trước nhất. Cậu ấy là một quân nhân xuất sắc…”
Dương Đại Hải chậm rãi đặt điện thoại xuống, đầu tóc hoa râm, gương mặt phảng phất như một đêm già thêm vài tuổi.
TV vẫn còn phát ra âm thanh, Dương Đại Hải cúi gằm mái đầu hoa râm…
Tại huyện Mãnh, khẩn trương giải nguy, tìm kiếm và cứu hộ, cánh quạt máy bay trực thăng phát ra tiếng vang ầm ĩ, quân cảnh chiến đấu anh dũng trong nước bùn, hối hả gia cố lại đê đập công sự, tiếng chỉ huy khản đặc, tiếng hô hào, tiếng la hét náo động của mọi người, bùn nhão văng khắp nơi, nước lũ cuộn trào mãnh liệt dưới lòng sông…
công sự: tên gọi chung các công trình quân sự dùng để chiến đấu và phòng tránh như hầm, hào, hố.
“Sao rồi?” Chính ủy Lục lo lắng giơ bộ đàm lên.
“Chưa phát hiện mục tiêu, chưa phát hiện mục tiêu…” Lời đáp từ máy bay trực thăng lặp đi lặp lại.
“Báo cáo!” Một chiến sĩ lăn lộn trong nước bùn chạy tới: “Có người muốn lên núi tìm người, bị chặn ở ngoài khe núi rồi, là dân thường!”
“Ẩu tả! Ngăn người đó lại! Ngoại trừ đội công thành, không ai được vào đây!”
“Anh ta là bạn của tham mưu Dương, anh ta…”
“… Bảo quần chúng nhân dân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm được người!” Lòng chính ủy Lục như thắt lại.
Một tốp người che chở cho một người bước cao bước thấp hối hả chạy đến. Chính ủy Lục bất chấp mưa gió đón tiếp người nọ.
“Có tin tức chưa?” Dương Đại Hải lo lắng, sắc mặt ủ dột.
“……” Chính ủy Lục nặng nề lắc đầu. Dương Đại Hải thất vọng…
Mưa càng lúc càng lớn, nước chảy xối xả. Đất đai trên núi bị xói mòn, bùn đất lỏng ra.
“Ở đây quá nguy hiểm, xin lui về khu vực an toàn ngoài khe núi.” Chính ủy Lục muốn cho người đưa Dương Đại Hải ra ngoài.
“Tôi không sao!”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Dương Đại Hải đã mất đi sự tỉnh táo và lịch thiệp ngày thường, ông là một cán bộ, nhưng ông cũng là một người cha.
Người xung quanh đều im lặng.
“Đợi đã! Ở đây không thể vào được! Đồng chí!”