Dương Lỗi mệt mỏi tựa vào tường đá sau lưng, thở hổn hển.
Khoảng đất bên cạnh khe nứt mà trước đó hắn đứng chờ cứu viện đã bị núi đá sạt lở vùi lấp bên dưới. Nhờ kinh nghiệm nhiều năm chống lũ giải nguy ở đội bắc cầu phao, chỉ cần nhìn thế mưa và thế nước, Dương Lỗi đã biết mình không thể ở yên tại chỗ. Dương Lỗi quay về cánh rừng phía sau, gian nan chặt cây mở ra một con đường, xuôi theo tường đá trèo lên trên. Lối đi trước đó dùng để ra ngoài có thể sụp xuống bất cứ lúc nào, không còn về được nữa, Dương Lỗi nắm lấy vài cây mây, trèo lên một gò đất nhô ra. Nửa bên còn lại là vách đá dựng đứng, ngoại trừ nơi này thì không còn đường nào nữa.
Dương Lỗi tựa vào tường đá, nghe tiếng nổ đùng đoàng âm ỉ trong núi, thỉnh thoảng bốn phía lại phát ra tiếng vang nặng trịch, đó là tiếng đất đá sạt lở và dòng nước cuồn cuộn chảy xiết.
Balô cứu hộ của hắn đã rơi xuống dòng lũ trên đường đi cứu thôn dân, tất cả trang bị đều mất sạch. Dương Lỗi cười khổ, bây giờ việc duy nhất hắn có thể làm chính là tìm nơi tạm thời an toàn để trú ẩn, vừa chờ cứu viện, vừa chờ trận mưa này chấm dứt, đến khi mặt đất yên ả trở lại mới tìm cách ra ngoài.
Thế nhưng kinh nghiệm chống lũ nói cho Dương Lỗi biết, ở trong núi, không có gì là chắc chắn cả. Hắn không biết tường đá chắn sau lưng có thể chống đỡ bao lâu, nếu như xảy ra lở đất, thứ to gấp đôi bức tường đá này cũng có thể vỡ nát. Bây giờ đơn vị đã mất vị trí chính xác của hắn, dựa theo quy tắc xử lý tình huống khẩn cấp đột phát thông thường, có lẽ toàn đội đã rút về khu vực an toàn bên ngoài.
Mưa đổ xuống như trút nước, Dương Lỗi lau mặt, ngược lại rất bình tĩnh.
Dương Lỗi nghĩ, mình phải ra ngoài, nhất định phải ra ngoài.
Hắn còn lời chưa nói nhất định phải nói, còn chuyện nhất định phải làm, còn người nhất định phải gặp.
Hắn đã quan sát địa hình cẩn thận. Mặc dù không có balô cứu hộ, không có biện pháp hữu hiệu nhất để tự cứu bản thân và liên lạc với thế giới bên ngoài, nhưng trên người vẫn còn chút đồ nghề, có thể sẽ hữu dụng. Đất xung quanh không ngừng sạt lở từng mảng nhỏ, đôi khi đất lở thế này cũng có thể tạo ra một con đường ban đầu vốn không phải là đường. Dương Lỗi đã chọn được một vị trí để bứt phá, chỉ còn chờ thời cơ tốt nhất.
Ngộ nhỡ vận số thật sự không tốt, sớm biết như thế, lúc các chiến hữu dẫn thôn dân ra ngoài, ít nhất cũng nên nhờ bọn họ chuyển lời hộ.
Dương Lỗi cười khổ, nhìn bức tường đá đằng sau.
Nếu ghi lại gì đó trên bức tường đá này, nói không chừng mai sau sẽ có người phát hiện. Dương Lỗi mỉa mai nghĩ, nhưng lại thật sự tìm một hòn đá, xoay người rạch lên tường đá, từng nét từng nét một.
Dương Lỗi rạch xong hai chữ, định viết thêm gì đó, nhưng rồi lại dừng tay. Nước mưa dội xuống vết rạch trên tảng đá, cuốn trôi vệt máu từ tay Dương Lỗi dính trên vết rạch, Dương Lỗi bị mưa dội đến mắt mở không lên, nhưng hắn vẫn tiếp tục rạch. Chẳng mấy chốc vết rạch đã bị rửa trôi sạch sẽ, Dương Lỗi cứ rạch hết lần này tới lần khác, vẫn chỉ là hai chữ đó…
Chờ đợi khiến thời gian như chậm lại. Dương Lỗi tựa vào tường đá, nhìn màn mưa.
Hắn nhớ tới đêm tuyết rơi hôm ấy. Trong kính chiếu hậu, bóng người kia đứng yên không nhúc nhích trên mặt tuyết.
Hôm đó, hắn nói, hai chúng ta đâu đến mức ngay cả anh em cũng không làm được, anh nói có đúng không.
Hắn nhớ tới đêm giao thừa, bọn họ ngồi trên sân phơi. Hắn nói, chúng ta đã hẹn nhau rồi, tối hôm đó đi đốt pháo ầm trời luôn, anh còn nhớ không. Tối hôm đó, tôi hận anh lắm đấy.
Hắn nhớ tới một đêm khác, hắn tổ chức sinh nhật cho Phòng Vũ. Hắn nói, chọn con đường nào thì đi hết con đường đó đi! Đừng để tôi coi thường anh!!
Nước mưa cọ rửa mặt của hắn. Dương Lỗi nhắm mắt lại.
Hắn nhớ tới những chuyện xa xôi hơn. Năm đó, hôm đó.
Trên sân khấu ở Loạn Thế, người nọ vừa gảy đàn vừa mỉm cười. Ánh đèn rọi lên mình người nọ, người nọ hát một bản đồng dao xưa cũ, còn hắn đứng dưới sân khấu nhìn người nọ, nghe nhịp tim của mình hòa theo tiếng đàn…
Phòng Vũ đứng ở bờ bên kia khe nứt, dưới chân là cảnh tượng đất đá sạt lở.
Đất đá sạt lở chồng chất lên nhau tạo thành một vành đai bao quanh núi. Đá vụn và cây đổ nằm ngổn ngang dưới mặt đất, những tảng đá khổng lồ lăn xuống chặn ngang con đường dẫn ra sau núi.
“Dương Lỗi!!”
“Dương Lỗi!!! …”
…
Tiếng nước chảy, tiếng mưa xối xả nuốt chửng tiếng rít gào trong gió của Phòng Vũ…
Phòng Vũ nhìn thấy một vật bị chôn vùi dưới lớp đất đá, lộ ra nửa mẩu màu xanh lá. Phòng Vũ trừng mắt nhìn vật đó, đẩy lớp đất ra đào nó lên.
Một chiếc mũ sắt quân dụng.
Phòng Vũ nhìn chằm chằm chiếc mũ sắt kia, ném nó đi, đẩy lớp đá ngổn ngang quanh mặt đất sang một bên, bắt đầu đào. Hắn chẳng màng đến dụng cụ trong tay, dùng ngón tay bới xuống…
Từ gò đất phẳng, Dương Lỗi nhảy lên một dốc thoải do đất sụt tạo thành. Sườn núi vừa sụt xuống chính là cơ hội mà hắn vẫn luôn chờ đợi, Dương Lỗi không hề do dự. Khi xuống núi cùng các chiến hữu, bọn họ từng ẩn náu trong một hang động an toàn, đến được hang động là khỏe rồi. Dương Lỗi gian nan tìm đường về hướng đó. Hắn mở đèn pin mini trên người, nhưng điện không còn chống được bao lâu.
Dương Lỗi dùng dao chẻ bụi cây mở đường, tia sáng yếu ớt lay động trong rừng…
Chẻ trong chốc lát, Dương Lỗi đột nhiên dừng lại.
Một tiếng hét loáng thoáng truyền đến trong mưa gió, Dương Lỗi lập tức chuyển sang hướng phát ra âm thanh, rất có thể đó là tiếng kêu cứu của những người còn mắc kẹt, Dương Lỗi không chút do dự đi về hướng đó.
Tiếng hét càng lúc càng đến gần, Dương Lỗi hơi sửng sốt, hắn lờ mờ nghe được, đối phương đang gọi tên mình!
“… Tôi ở đây!” Dương Lỗi kịp phản ứng, có lẽ đó là chiến hữu đến tìm hắn, Dương Lỗi cũng hét lên thật to, không biết đối phương có thể nghe thấy hay không.
Tiếng gọi ở phía đối diện dồn dập, cuồng loạn, hướng thẳng về phía hắn…
Dương Lỗi nghe rõ tiếng gọi kia. Dương Lỗi bỗng nhiên đứng lại, sống lưng cứng ngắc.
Dương Lỗi cho rằng thính giác của mình xảy ra vấn đề.
Hắn đứng sững tại chỗ, không dám tin mà nghe tiếng rít gào trong gió dần dần rõ ràng, mãi đến khi đầu bên kia cánh rừng truyền đến tiếng chẻ cây mở đường gấp gáp, mãi đến khi Dương Lỗi hoàn toàn nghe rõ tiếng gọi ấy…
… Huyết dịch toàn thân Dương Lỗi như chảy ngược, hắn kinh ngạc đến ngây người…
Dương Lỗi điên cuồng chém cành cây, xông vào khu rừng rậm rạp, bụi gai quẹt rách quần áo của hắn, để lại từng đường rỉ máu, nhưng hắn lại chẳng có cảm giác gì… hắn chạy ra khỏi bụi gai, đứng trên mảnh đất trống trong rừng, đến khi nhìn thấy bóng người xông ra từ mưa bão, Dương Lỗi sững sờ…
Hắn ngơ ngác đứng ở đằng kia, không cảm nhận được những gì đang xảy ra xung quanh, một khúc cây gãy nghiêng ngả rơi xuống từ sườn núi, hắn bị một người kéo đi, cây đổ ập xuống ngay phía sau hắn. Dương Lỗi bị ai đó dùng hết sức ôm vào trong ngực…
Mưa đổ xuống như trút nước, nước lũ từ lũng sông dâng lên, cả ngọn núi lớn gầm rú, mặt đất dưới chân rung động. Giữa những tiếng nổ đùng đoàng trong núi, giữa cơn địa chấn làm rung chuyển cả đất trời, mưa tầm tã dội xuống hai người đang ôm chặt lấy nhau.
Dưới chân là đất đai có thể sạt lở bất cứ lúc nào, trên đỉnh đầu là nước lũ có thể đổ xuống bất cứ mọi lúc, bọn họ lại giống như đang đặt mình vào tòa nhà đẹp đẽ ấy, mảnh sân tĩnh lặng ấy, dưới ánh mặt trời, dưới hàng cây ngô đồng, giữa mùi hương của giàn hoa tử đằng trông như ráng mây tía rực rỡ, chỉ ôm mỗi nhau mà thôi…