Sáng ngày tiếp theo, sau khi tỉnh rượu, Dương Lỗi đã nghĩ thông suốt.
Hắn thích ở bên cạnh Phòng Vũ thì đã sao? Hắn mơ thấy giấc mơ đó thì thế nào? Vì anh em mà ngay cả mạng sống cũng không cần, ai nói giữa anh em không thể có tình cảm thân mật? Thỉnh thoảng anh em chơi quá hăng thì có vấn đề gì?… Sau này yêu ai hay ai yêu đều không quan trọng, bây giờ hắn chỉ biết là mình thích Phòng Vũ, muốn ở bên cạnh Phòng Vũ, mặc kệ vì lý do gì!
Sau khi nghĩ thông suốt, Dương Lỗi có cảm giác như trút được gánh nặng, hắn vốn không phải người thích dằn vặt chính mình, nghĩ thông suốt khiến hắn cảm thấy như được khai sáng. Hắn lại bắt đầu kề cận Phòng Vũ, quang minh chính đại chạy tới nhà Phòng Vũ, thậm chí còn nhiều hơn trước đây.
“Tối qua anh có nghe tôi nói gì không?” Hôm đó sau khi tỉnh rượu, Dương Lỗi hỏi Phòng Vũ. Tuy uống say bí tỉ nhưng Dương Lỗi vẫn nhớ rõ mình nói gì.
“Tôi chỉ nghe cậu nói cái gì mà lúc nào cũng nhớ đến tôi.” Phòng Vũ vẫn chưa say đến lú lẫn.
“Mẹ kiếp, lúc nào cậu cũng nhớ đến tôi làm gì?” Phòng Vũ cười cười đá Dương Lỗi một cái. Hai người bọn họ đã mở lòng vào đêm hôm trước, Phòng Vũ rất vui mừng.
“Tôi không thấy anh là nhớ ngay! Anh còn nói tôi trốn tránh anh nữa không?” Nghĩ thông suốt rồi, Dương Lỗi lập tức thay đổi thái độ, tiếp tục dẻo miệng như trước.
“Nhớ tôi hả, nhớ tôi đánh cậu chứ gì!” Phòng Vũ cười mắng. “Mẹ nó, đè tôi ngủ cả đêm, bây giờ vai tôi vẫn còn ê ẩm này!”
“Vậy tối nay cho anh nằm trên, đổi thành anh đè tôi.” Dương Lỗi nghiêm túc nói.
“Biến đi!”
Yến Tử Ất và La Cửu cũng biết vụ xung đột của đám đàn em, hai người còn đang lo đám thanh niên trẻ tuổi hăng máu này sẽ làm lớn chuyện, tổn hại quan hệ đôi bên, nào ngờ Phòng Vũ và Dương Lỗi lại xử lý việc này hết sức gọn gàng, ngay cả hai vị đại ca từng trải cũng cảm thấy hài lòng, không đánh mà thắng, còn không ảnh hưởng mặt mũi lẫn nhau.
Sau khi chuyện này lắng xuống, tất cả mọi người đều thấy Dương Lỗi và Phòng Vũ thân quá rồi, muốn thêu dệt chuyện chia rẽ bọn họ là chuyện viễn vông, ngay cả vụ đánh nhau đổ máu kia cũng không thể làm hai người trở mặt.
Hôm đó nhìn thấy Phòng Vũ đập thanh súng lục năm phát lên bàn, Dương Lỗi mới biết Phòng Vũ mang súng bên người.
Hôm đó cũng vì bất đắc dĩ nên Phòng Vũ mới lấy súng ra, trong tình huống ấy mà còn đánh tiếp nữa, chắc chắn sẽ làm hai bên bị thiệt hại, thù kết càng sâu, muốn hòa giải càng khó khăn.
“Đừng lấy thứ này ra nữa, nếu bị kiểm tra thì phiền đấy.”
Dương Lỗi nhắc nhở Phòng Vũ.
Trước đây Dương Lỗi không nhận ra điều đó, bản thân hắn cũng từng dùng súng, hơn nữa còn bắn người bị thương. Bây giờ hắn chỉ biết mình lo lắng cho Phòng Vũ, sợ cây súng này sẽ khiến Phòng Vũ gặp rắc rối.
Hiện tại trong lòng Dương Lỗi có vướng bận, người có vướng bận thường hay sợ hãi.
“Nếu không gặp chuyện bất đắc dĩ, tôi sẽ không dùng nó.” Phòng Vũ cười với Dương Lỗi.
“… Trừ phi là tự vệ, nếu không đừng bao giờ dùng, dễ gặp chuyện không may lắm.” Dương Lỗi nói.
Phòng Vũ im lặng một lát.
“Người như tôi, gặp chuyện không may chỉ là vấn đề thời gian.”
Phòng Vũ nói.
Thật lâu về sau, Dương Lỗi vẫn nhớ như in nét mặt trầm tĩnh của Phòng Vũ khi nói những lời này.
Lúc hai người trò chuyện, Dương Lỗi hỏi thân thủ của Phòng Vũ từ đâu mà có, cách đánh nhau của Phòng Vũ không giống người học bừa. Phòng Vũ nói cho Dương Lỗi biết, một phần là La Cửu dạy, một phần là do hai người bạn lính xuất ngũ của mình dạy. Hai người bạn kia trở về từ chiến trường Việt Nam, xông qua mưa bom bão đạn, bọn họ mới biết cái gì gọi là chiến trường thật sự. Trong mắt bọn họ, xã hội đen chém giết hay giang hồ đánh nhau chỉ là trò trẻ con.
Chiến tranh Việt Nam, đây là từ ngữ nhạy cảm vào thời đó, xã hội lúc bấy giờ luôn tránh nhắc đến bốn chữ này. Những người lính xuất ngũ thân kinh bách chiến trở về từ chiến trường, mười người thì chết hết chín người, bọn họ đều là cỗ máy chiến đấu, sau khi về nước do vài nguyên nhân lịch sử đặc thù mà trở thành nhân tố không ổn định của xã hội, nhưng đây là chuyện sau này.
thân kinh bách chiến: trải qua trăm trận chiến.
“Bọn họ đều là lính trinh sát, lính trinh sát chính là bộ đội đặc chủng tiên phong hàng đầu, luôn liều mạng đối đầu với kẻ địch. Cậu chưa thấy bản lĩnh của bọn họ đâu, phải nói là…” Nhắc tới hai người bạn của mình, Phòng Vũ tỏ vẻ rất sùng bái. Hai người lính trinh sát xuất ngũ này từng có giao tình với Phòng Vũ, nhưng hai năm trước bọn họ đã đến phía nam lập nghiệp.
Phòng Vũ kể lại chuyện mà hai người lính nọ từng trải qua cho Dương Lỗi nghe. Dương Lỗi nghe đến trợn mắt há mồm.
Đây mới là chiến trường thật sự, mặc cho đám côn đồ giang hồ có trải qua bao nhiêu cuộc chém giết đổ máu, gặp bao nhiêu cảnh tượng hung tàn, nói sao cũng không thể so được với sự khốc liệt của chiến tranh thật sự.
Dương Lỗi rất thích nghe Phòng Vũ kể chuyện, tuy Phòng Vũ chỉ nghe người ta kể, nhưng Phòng Vũ diễn tả sống động y như thật, giống như từng tận mắt chứng kiến vậy, đến giờ Dương Lỗi mới biết Phòng Vũ còn có năng khiếu kể chuyện.
Dương Lỗi chăm chú nhìn động tác huơ tay múa chân sinh động của Phòng Vũ, lúc này Phòng Vũ trông hồn nhiên hệt như trẻ con, khác hẳn dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn khi đánh nhau. Dương Lỗi cảm thấy đây mới là Phòng Vũ thật sự, không có gánh nặng và cô độc, chỉ có sức sống của tuổi thanh xuân. Nghe những câu chuyện của Phòng Vũ, lúc thì Dương Lỗi cảm thấy sợ hoảng hồn, lúc thì vui vẻ tràn trề, lúc thì xúc động không nói nên lời…
Đây là quãng thời gian vui vẻ nhất của Dương Lỗi.
Công ty của Yến Tử Ất bắt đầu đi vào quỹ đạo, Dương Lỗi chỉ cần giám sát tiến độ thi công, bảo đảm không có người đến gây rối hay lười biếng là được, thời gian còn lại hắn đều bám theo Phòng Vũ. Phòng Vũ cũng rất bận, việc làm ăn của La Cửu ngày càng phát triển, là cánh tay đắc lực nhất của La Cửu, hiển nhiên Phòng Vũ không thể an nhàn được, thế nhưng chỉ cần rảnh rỗi, hai người lại dính lấy nhau. Đôi khi Phòng Vũ bận đến mức không có thời gian, Dương Lỗi sẽ ngâm mình ở nhà Phòng Vũ, chờ Phòng Vũ trở về, đến nỗi có lần Yến Tử Ất không tìm được Dương Lỗi, thế là gọi sang hỏi La Cửu: “Tiểu Phòng đang ở đâu?” Tìm được Phòng Vũ là gần như tìm được Dương Lỗi, hai người bọn họ dính nhau như vậy đấy.
Hoa Miêu vẫn cứ xoay quanh Phòng Vũ, thấy Phòng Vũ và Dương Lỗi thân nhau như thế thì hận đến nghiến răng. Mỗi lần nhìn thấy Hoa Miêu, Dương Lỗi lại nhớ tới mối thù của Xuyên Tử, nhưng nể mặt Phòng Vũ, hắn cũng không tính toán với Hoa Miêu.
“Đại ca, anh dạy em đánh bida đi!” Kể từ khi đi theo Phòng Vũ, Hoa Miêu đã cung kính đổi cách xưng hô sang “đại ca”.
Trong phòng bida Quang Minh, Hoa Miêu đang quấn lấy Phòng Vũ, đòi Phòng Vũ dạy mình đánh bida.
Bây giờ Hoa Miêu là anh em của Phòng Vũ, Phòng Vũ chưa từng từ chối anh em mình bao giờ. Trước đó Phòng Vũ đã đi tìm Hoa Miêu nói rõ mọi chuyện, nhờ vậy mà bây giờ Hoa Miêu đã biết chừng mực hơn. Hoa Miêu cảm kích Phòng Vũ, Phòng Vũ đối xử với Hoa Miêu bình đẳng như những người khác, chưa từng xem thường hắn.
“Tư thế cầm gậy của cậu không đúng.” Phòng Vũ kiên nhẫn giải thích. “Lưng khom chưa đủ thấp, phải hướng trọng tâm xuống dưới.”
Dương Lỗi đứng một bên, ôm gậy nhìn. Hoa Miêu hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của Dương Lỗi, người như Hoa Miêu có trực giác rất chuẩn với kẻ địch của mình.
Hoa Miêu lại đánh bóng hỏng, tư thế xiêu xiêu vẹo vẹo kia làm cho Phòng Vũ nhìn hết nổi.
“Nằm sấp xuống!” Phòng Vũ đi tới gần, đứng đằng sau cầm tay Hoa Miêu, sửa tư thế cho Hoa Miêu.
Hoa Miêu chỉ chờ giây phút này, hắn tựa vào ngực Phòng Vũ cọ cọ mấy cái, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
Dương Lỗi lạnh lùng nhìn, đi tới đẩy Phòng Vũ ra.
“Để tôi dạy hắn.”
Dương Lỗi bước đến đá vào hai chân Hoa Miêu, làm cho đầu gối của Hoa Miêu khuỵu xuống, suýt chút nữa đã đập mặt xuống bàn.
“Ha ha!” Mọi người có mặt đều bật cười, Hoa Miêu cất giọng lanh lảnh mắng Dương Lỗi, những người khác càng cười to hơn.
“Cậu xấu tính quá!” Phòng Vũ mỉm cười cưng chiều, hắn cũng hết cách với Dương Lỗi.
Ở nhà Phòng Vũ có một cái máy ghi âm được xem là hàng cao cấp vào thời đó, bên ngoài có hai cái loa nhỏ, ngoài ra còn có hộp đựng băng, nào là Tiểu Hổ Đội, Trương Học Hữu, Trương Quốc Vinh, thêm cả nhạc disco nữa. Vào thời ấy, những ca khúc Quảng Đông rất thịnh hành, người người đều học hát nhạc Hương Cảng (Hong Kong) bằng tiếng Quảng Đông, đám thanh thiếu niên đi trên đường high quá sẽ rống hai ba câu hát tiếng Quảng Đông, có thể thấy nhạc Hương Cảng thịnh hành đến thế nào.
Phòng Vũ cũng thích nghe nhạc, cứ đến tối là máy ghi âm lại phát nhạc liên tục. Phòng Vũ vừa nghe vừa hát theo, Phòng Vũ phát âm tiếng Quảng Đông rất chuẩn. Mấy ngày nay cứ nghe Phòng Vũ hát đi hát lại bài《Lửa Tình Hoa》nổi tiếng của Trương Học Hữu, Dương Lỗi cũng dần dần mê bài này. Buổi tối trên ban công trống trải, hai người thường cầm chai bia cùng nhau hóng gió đêm, hòa theo giai điệu mãnh liệt của bài hát, nhìn về phía những ngọn đèn mờ ảo của thành phố, nhiệt huyết dâng trào hát bằng tiếng Quảng Đông:
Hơi thở nhẹ nhàng mang em đi
Mùa đông mang cho em hoa lửa
Thầm nghĩ đêm nay thắp sáng lửa tình hoa
Tình nồng như mực không cần lời tâm tình
Em đừng sợ vì không biết chân tình hay giả ý
Đời người không phải chỉ đúng hay sai
Hãy tin rằng anh sẽ cùng em đi tiếp con đường say đắm này
Cứ quên đi đau buồn và tổn thương
Baby baby kiss me yêu anh đi!
Dương Lỗi hỏi Phòng Vũ: “Sao anh lại không có pansy?”
“Từng có.” Phòng Vũ nói. “Chia tay rồi.”
“Tại sao lại chia tay?” Tưởng tượng đến dáng vẻ Phòng Vũ ở chung với bạn gái, trong lòng Dương Lỗi lại dâng lên cảm xúc quái lạ.
“Chê tôi cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, không lo làm việc đàng hoàng.” Phòng Vũ bình thản nói, châm một điếu thuốc. “Chuyện xưa lắm rồi.”
Dương Lỗi liếc nhìn Phòng Vũ.
“Còn nhớ bạn gái à?” Dương Lỗi cảm thấy hơi khó chịu.
“Làm gì có.” Phòng Vũ bật cười. “Đã là quá khứ rồi.”
“Không tìm người mới sao?”
Dương Lỗi biết có rất nhiều cô gái theo đuổi Phòng Vũ, vây quanh Phòng Vũ có cả khối cô nàng xinh đẹp, trừ mấy cô bé mới lớn còn có cả thục nữ dịu dàng. Theo lời Lý Tam, Phòng Vũ là côn đồ nổi tiếng khắp thành phố, có một tố chất tiềm ẩn hấp dẫn gái nhà lành, càng là tiểu thư khuê các thì lại càng mê mẩn bá vương đường phố đẹp trai trong truyền thuyết.
“Cậu muốn giới thiệu cho tôi hả?” Phòng Vũ cười, nhả ra một ngụm khói.
“Còn cần tôi tìm sao? Cô này, cô nọ, còn mấy cô kia nữa.” Dương Lỗi liệt kê một loạt tên, toàn là những cô nàng theo đuổi Phòng Vũ dữ dội nhất.
“Khuôn mặt thế kia, dáng người thế nọ, anh không chọn được ai sao?”
Phòng Vũ không mở miệng.
“Bộ anh muốn tìm tiên nữ à?” Dương Lỗi thử Phòng Vũ.
Phòng Vũ dụi tắt điếu thuốc.
“Đi theo tôi chỉ có lo lắng sợ hãi, không có ngày bình yên, không biết khi nào xảy ra chuyện.”
Phòng Vũ nhìn mấy ngọn đèn mờ ảo ở đằng xa. Bạn đang �
“Tôi ở một mình, không vướng không bận, khỏi làm hại con gái người ta.”
Dương Lỗi nhìn sườn mặt của Phòng Vũ. Phòng Vũ im lặng, ngẩn người nhìn về phương xa, không biết đang nghĩ gì.
Sườn mặt tuấn tú của Phòng Vũ trông càng nổi bật dưới bóng đêm, hệt như một bức tượng điêu khắc, lại vừa giống bức chân dung cắt bóng hoàn hảo, tách biệt mà lẻ loi.
Dương Lỗi cũng nhìn Phòng Vũ đến ngây ngẩn.
Dương Lỗi không biết Phòng Vũ đang nghĩ về cô bạn gái cũ, hay đang nhớ lại chuyện trước kia, nhớ lại những người mình từng gặp.
“… Tôi sẽ ở cùng anh.” Dương Lỗi đột nhiên thốt ra một câu như thế.
Phòng Vũ xoay đầu qua nhìn hắn.
“Không có pansy thì không có pansy, pansy là gì chứ? Người anh em này sẽ ở cùng anh, ở cùng anh cả đời.”
Dương Lỗi nhìn thẳng vào mắt Phòng Vũ.
Phòng Vũ vừa có chút kinh ngạc, vừa có chút cảm động.
Hắn cảm thấy dáng vẻ ngốc nghếch chân thành của Dương Lỗi thật đáng yêu, vừa dễ chịu vừa ấm áp nữa.
Phòng Vũ vươn tay khoác vai Dương Lỗi, kéo Dương Lỗi đến bên mình.
“Cảm ơn, người anh em.”
Phòng Vũ thấp giọng nói.
Dương Lỗi bỗng nhiên không kiềm nén được, một thứ cảm xúc sâu thẳm trong tim ồ ạt dâng lên, lấp đầy tâm trí của hắn. Dương Lỗi xoay người lại, dùng sức ôm Phòng Vũ, ôm chặt Phòng Vũ vào lòng.
“……” Phòng Vũ không kịp phản ứng.
“Sau này anh sẽ không còn một mình nữa. Tôi đảm bảo.” Giọng nói trầm thấp của Dương Lỗi phảng phất trên vai Phòng Vũ.
Nghe xong câu “một mình không vướng không bận” của Phòng Vũ, lòng hắn chua xót, khó chịu vô cùng.
“… Cậu sao thế?” Phòng Vũ luống cuống vỗ nhẹ lưng Dương Lỗi.
“Đừng cử động! Để tôi ôm chút đi!” Dương Lỗi khàn giọng nói.
“Mẹ nó… cậu có thấy buồn nôn không?” Phòng Vũ bất đắc dĩ.
“Nếu anh thấy buồn nôn thì cứ đẩy ra đi!” Dương Lỗi vẫn ôm chặt không buông.
“……” Phòng Vũ không nói gì, sau đó vươn tay ra, ôm lấy Dương Lỗi, dùng cách ôm thật chặt của những người đàn ông.
Dương Lỗi ôm trọn tấm lưng căng đầy của Phòng Vũ, siết chặt hai tay…
Trong phòng, một giọng ca trữ tình phát ra từ máy ghi âm, là bài 《Hoàng Hôn Say Rồi》 của Trương Học Hữu.
Quay trở lại vào lòng anh được không
Quay lại đi đừng để anh một mình
Tìm tìm kiếm kiếm cả đời này đều vì em
Tìm tìm kiếm kiếm duyên phận để gần em
Ánh hoàng hôn đừng làm anh phân tâm được không
Ánh hoàng hôn lãng mạn nhưng tiếc là phải mặc kệ
Nụ cười nhè nhẹ trên đôi má lúm đồng tiền ửng hồng
Bao giờ mới đồng ý cho anh được kề bên…