Tối hôm đó, Dương Lỗi mới phát hiện có điều không ổn.
Đến Tỉnh Thành chỉ để xã giao, xã giao xong quay về khách sạn, việc đầu tiên Dương Lỗi làm chính là gọi điện thoại cho Phòng Vũ.
Dương Lỗi gọi đến nhà Phòng Vũ trước, nhưng không có ai bắt máy. Lúc đó đã hơn giờ tối, Dương Lỗi đoán Phòng Vũ nên về đến nhà rồi, hôm trước Phòng Vũ đã làm việc cả đêm, chẳng lẽ tối nay lại muốn thức đêm làm tiếp?
Dương Lỗi lại gọi đến văn phòng tổng giám đốc của Phòng Vũ ở nhà hàng Thế Kỷ, không có ai bắt máy, gọi xuống bàn tiếp tân dưới sảnh, vẫn không có ai trả lời.
Lúc này chắc hẳn mọi người đã tan ca rồi, mặc dù trong lòng có hơi thấp thỏm, Dương Lỗi cũng không suy nghĩ nhiều. Nằm trong khách sạn xem TV với tâm trạng lo lắng một lúc, hắn lại gọi đến những chỗ vừa rồi thêm mười mấy lần nữa, nhưng mà vẫn không ai bắt máy.
Dương Lỗi phiền muộn vô cùng. Hắn muốn nghe giọng nói của Phòng Vũ, ngay bây giờ, ngay tại đây, ngay lập tức.
Kể từ buổi chiều chia tay Phòng Vũ, cộng thêm việc xảy ra ở nhà Phòng Vũ, nỗi nhớ của hắn dành cho Phòng Vũ cứ như thủy triều trào dâng, làm thế nào cũng không áp xuống được, trong lòng như bị mèo cào, hắn nhớ Phòng Vũ, muốn nói chuyện với Phòng Vũ.
Không hiểu tại sao, Dương Lỗi cứ cảm thấy bất an, giống như không tìm được Phòng Vũ là không thể yên tâm vậy.
Chìm trong trạng thái bất an, Dương Lỗi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Buổi sáng tỉnh lại, việc đầu tiên hắn làm sau khi mở mắt chính là chộp lấy điện thoại, gọi đến nhà Phòng Vũ.
Vẫn không ai bắt máy, Dương Lỗi cảm thấy thật sự không ổn. Hắn gọi đến bàn tiếp tân của nhà hàng Thế Kỷ, rốt cuộc cũng có người bắt máy.
Nghe xong những gì người ở đầu bên kia kể lại, Dương Lỗi nói: “Anh nói cái gì?”
Sau khi nghe kể sơ lược, Dương Lỗi chỉ muốn quát lên: Tại sao tối qua không ai báo cho tôi biết??
Quản lý của nhà hàng Thế Kỷ lắp ba lắp bắp, nói rằng mọi người đã bị dẫn đến cục cảnh sát, bây giờ chưa biết tình huống ra sao, Dương Lỗi lập tức gọi điện thoại cho Hoa Miêu.
Lúc bấy giờ Hoa Miêu đang gấp như kiến bò trong chảo nóng.
Tối qua khi Phòng Vũ bị bắt đến cục cảnh sát, La Cửu chỉ biết việc này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ. Hỏi thăm một chút là biết ngay, Chu Nhị rõ ràng là tới kiếm chuyện với Phòng Vũ. Chu Nhị là ai? Bố của Chu Nhị chính là người trong cục cảnh sát, nếu không sao Chu Nhị có thể xem cảnh sát như người nhà của mình? Gọi tới là tới ngay?
Từ lúc Phòng Vũ bị dẫn đến cục cảnh sát, không ai quay lại bắt Lão Lượng, cũng không ai chạy đến hiện trường để điều tra. Đừng nói đám tiểu khai của Chu Nhị bị dẫn đi, quay qua quay lại đã bình yên trở về nhà, ngay cả đám đàn em tham gia đánh nhau của Lão Lượng cũng được thả sau vài tiếng tạm giam.
Người duy nhất không được thả, chỉ có một mình Phòng Vũ.
Đàn em của Lão Lượng nói, cảnh sát không hề điều tra rốt cuộc ai đã đâm ai hoặc tình hình lúc đó thế nào, chưa hỏi mấy câu đã nhốt bọn họ vào phòng tạm giam mấy tiếng đồng hồ.
Hỏa Thối được đưa đến bệnh viện cấp cứu, xác định chỉ bị thương phần mềm, không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng người bên Lão Lượng bị Hỏa Thối đâm, vết thương lại nghiêm trọng hơn nhiều, hôn mê từ tối qua đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.
La Cửu làm đại ca nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có quan hệ gì với cảnh sát? Suốt đêm qua, La Cửu liên lạc với người quen trong cục cảnh sát để cứu Phòng Vũ ra, nhưng “người quen” này hiện không có mặt ở Giang Hải, đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ.
“Chờ tôi về sẽ giúp chú lo liệu, tôi chỉ giúp được đến thế thôi!” “Người quen” nói.
“Lão Lý, thật sự không liên quan đến thằng bé kia, ý tôi là, nhờ chú gọi một cú điện thoại, cho cậu ta tạm giam vài ngày coi như một bài học cũng là chuyện nên làm!” La Cửu sợ Phòng Vũ sẽ chịu khổ ở cục cảnh sát, nếu cảnh sát bắt đầu thẩm vấn, vậy thì lớn chuyện rồi! Ý của La Cửu là đừng thẩm vấn, tạm giam thôi là được.
“Chú muốn thế cũng đúng, nhưng thằng Chu Nhị kia, bố của nó… khụ, chờ tôi về rồi tính!” Lão Lý cũng rất khó xử, tuy chức vụ của lão ở cục cảnh sát không thấp, nhưng chuyện này lại liên quan tới người bên mình, lão Lý cũng bị kẹt trong thế tiến thoái lưỡng nan.
La Cửu cũng hết cách, hắn biết lão Lý khó xử chứ, cho dù quan hệ giữa hắc đạo và bạch đạo có tốt đến đâu, liệu có tốt bằng quan hệ cha con người ta không?
Vì vậy lần chịu khổ này, La Cửu biết, Phòng Vũ không thoát được rồi.
Vừa nghe Phòng Vũ nhận tội thay mình, Lão Lượng lập tức nóng nảy, đòi xông vào cục cảnh sát, nhưng lại bị La Cửu mắng: “Cậu sợ chưa đủ loạn hả!”
“Anh Cửu! Sao em có thể để đại ca chịu tiếng xấu thay người khác được?!” Hai mắt Lão Lượng đỏ rực, nếu biết Phòng Vũ bảo mình đi để nhận tội thay, có đánh chết Lão Lượng cũng không đi!
“Cậu đi thì làm được gì? Bây giờ người ta cố tình muốn gây sự với Phòng Vũ! Cậu có đi cũng vậy thôi!” La Cửu quá hiểu tình huống này.
“Vậy phải làm sao đây? Đứng yên nhìn đám cảnh sát chết tiệt kia ức hiếp đại ca của em sao?” Lão Lượng từng ngồi trong cục cảnh sát, hắn hiểu rất rõ mùi vị đó, hắn lại rút cây xiên của mình ra. “Khốn kiếp, em phải đánh chết thằng Chu Nhị!”
“Cậu quay lại đây ngay!” La Cửu bất đắc dĩ gọi Lão Lượng lại… .
Đối mặt với cảnh sát, đối mặt với “lẽ phải” của xã hội, đối mặt với cơ quan hành pháp của quốc gia, đối mặt với giai cấp đặc quyền, xã hội đen chỉ có thể khoanh tay chịu chết…
Hoa Miêu cũng gấp đến độ xoay mòng mòng, đó là người hắn yêu, đây là lần đầu tiên hắn nếm trải cảm giác nhìn người mình yêu gặp chuyện mà không thể làm được gì. Hoa Miêu sắp phát điên rồi, hắn chạy khắp nơi tìm người giúp đỡ, ngay cả đám bạn trong giới đồng tính luyến ái, ai có nghề nghiệp và địa vị xã hội hơn người bình thường một chút cũng không tha.
“Sao mày không báo sớm cho tao biết??” Lửa giận trong mắt Dương Lỗi như muốn toát ra ngoài. Ở đó suốt một đêm, Phòng Vũ phải chịu bao nhiêu khổ, Dương Lỗi biết rất rõ!
“Báo cho mày? Mẹ nó, báo cho mày thì được cái khỉ gì?” Hoa Miêu nói.
“Mọi người đừng làm gì hết! Chờ tao quay trở lại, tao sẽ quay lại ngay!” Dương Lỗi hét lên rồi cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại của Hoa Miêu, Dương Lỗi vội bấm một dãy số khác.
“A lô.” Giọng của người bắt máy dài thườn thượt.
“Cục cảnh sát thành phố phải không? Anh là ai?” Dương Lỗi nói.
“Cậu tìm ai?”
“Ban trị an, ai cũng được.” Dương Lỗi nói.
“Không nói tên thì biết ai mà tìm?” Vị cảnh sát nghe điện thoại cũng bực bội.
Nhưng mà Dương Lỗi lại nhận ra giọng của đối phương.
“Anh là Thạch Quang phải không? Tôi tìm Dương Đại Thiên!” Dương Lỗi nói.
Nghe xong câu vừa rồi, vị cảnh sát nọ lập tức ngồi thẳng dậy, hắn nghe được điều gì đó không bình thường.
“Tôi là Tiểu Thạch đây, xin hỏi cậu là…” Giọng nói của vị cảnh sát đã ôn hòa hơn.
“Dương Lỗi!” Dương Lỗi nói.