"Ta Phượng Khuynh Thành, môn chủ Tuyệt Sát môn, Thư công tử, nếu như về sau ngươi nhìn ai không vừa mắt, ngươi đều có thể tới tìm ta, thấy chúng ta có một hai phần giao tình, ta giảm cho Thư công tử %, như thế nào?"
Thư Mộ Bạch kinh ngạc.
Nhìn chằm chằm Phượng Khuynh Thành đang nở nụ cười thật tươi đẹp, có bao nhiêu quyến rũ trong chốc lát, mới lên tiếng, "Ngươi thật sự là môn chủ Tuyệt Sát môn?"
"Không thể giả được!" Phượng Khuynh Thành nói xong, không để ý tới Thư Mộ Bạch còn đang kinh ngạc, cầm đũa lên, gắp rau, đặt vào trong đĩa trước mặt Quân Vũ Nguyệt, nhu tình như nước nói, "Vương gia, dùng bữa!"
Quân Vũ Nguyệt ừ một tiếng, cầm đũa lên ăn món ăn Phượng Khuynh Thành vừa gắp.
Sắc mặt vạn năm không thay đổi, cũng không ai biết tâm tư của hắn.
Thư Mộ Bạch thấy không ai để ý đến mình, sờ mũi một cái, ngồi xuống, cầm đũa lên, gắp thức ăn ăn, nhưng vẫn không thể tin hỏi, "Phượng cô nương, tại hạ nghe nói, môn chủ Tuyệt Sát môn là một nam nhân, hơn nữa còn là lão già, Phượng cô nương còn trẻ như vậy, thấy thế nào cũng không giống là môn chủ Tuyệt Sát môn ~!"
Phượng Khuynh Thành nghe vậy, không chút để ý nói, "A ~, ngươi đang nói về lão già à, theo đạo lý mà nói, hắn chính là sư phụ của ta, đáng tiếc chuyên quyền độc đoán, ta nhìn không vừa mắt, liền khi sư diệt tổ, kéo hắn từ vị trí môn chủ xuống, tự mình làm môn chủ!"
Phượng Khuynh Thành nói xong, thấy Thư Mộ Bạch nghẹn họng nhìn trân trối, bưng rượu đưa đến bên miệng, mắt thấy hắn uống vào, lại bổ sung, "Ngươi xem ta kinh doanh Tuyệt Sát môn thật tốt, biến mất không để lại vết tích khỏi vương triều Hạo Hãn, ha ha......"
"Phụt!" Thư Mộ Bạch nhịn không được, phun một ngụm rượu ra ngoài, còn bị sặc đến liên tục ho khan, "Khụ khụ khụ......"
Khi sư diệt tổ thì cũng thôi đi, nàng còn chơi đùa với Tuyệt Sát môn, chơi xong rồi tỉnh lại cũng tốt, nhưng nàng còn đắc chí hết lần này tới lần khác, giống như chơi đùa Tuyệt Sát môn là vinh hạnh đặc biệt lớn lao vậy.
Nữ nhân này, không thể tưởng tượng nổi, nhìn không thấu nổi.
Thư Mộ Bạch ho khan mấy tiếng, nhìn về phía Quân Vũ Nguyệt vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, Thư Mộ Bạch cảm thấy, có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nghĩ ra.
Phượng Khuynh Thành thấy Thư Mộ Bạch giật mình, nhìn sắc mặt không gợn sóng của Quân Vũ Nguyệt một chút, bỗng nghiêng đầu hỏi Thư Mộ Bạch, "Thư công tử, ngươi làm sao vậy, có phải ngươi cũng cảm thấy, ta làm rất đúng hay không?"
"Ặc, chuyện này, nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí (), tại hạ, không thể tùy tiện bình luận!"
( Người nhân thấy gọi là nhân, người trí thấy gọi là trí)
Phượng Khuynh Thành cười, nụ cười tươi đẹp làm sao.
Gắp rau bỏ vào trong miệng, Phượng Khuynh Thành chợt nhíu mày lại, hạ đôi đũa, nhìn về phía Quân Vũ Nguyệt, "Vương gia, chỉ ăn cơm như vậy, thật không có ý tứ, chúng ta chơi một trò chơi đi!"
Trò chơi? DIễn đàn L @ ê [email protected] úy Đ ^& ôn
Quân Vũ Nguyệt nhìn về phía Phượng Khuynh Thành.
Vẫn không nói, chính là muốn xem xem trong hồ lô của nàng bán loại thuốc gì, nhưng nàng lại cố ý trêu cợt Thư Mộ Bạch, những lời đó nửa thật nửa giả, nhưng cũng lừa được Thư Mộ Bạch.
Nàng đúng là môn chủ Tuyệt Sát môn, cũng đúng là đã khiến Tuyệt Sát môn biến mất không để lại vết tích khỏi vương triều Hạo Hãn, nhưng hắn cũng biết, môn chủ Tuyệt Sát môn, Quỷ Cốc Tử đối với nàng, tuyệt đối vô cùng thương yêu.
Giống như ngày đó, hắn đi ám sát nàng, hạ xuống mấy trăm chiêu, hai người bất phân thắng bại, mà người núp trong bóng tối đang xem cuộc chiến, trong lòng biết nàng sẽ không bị thương, cũng liền phóng túng không để ý tới, lúc kiếm của hắn sắp quét qua mái tóc dài của nàng, thần tiên quy ẩn giang hồ nhiều năm, chợt xuất hiện, không chút lưu tình, mang theo sát khí nồng đậm.
Quân Vũ Nguyệt nghĩ tới đây, nhìn về phía Phượng Khuynh Thành.
Đột nhiên cảm thấy, tự mình dùng ngân châm phong tỏa nội lực của nàng là đúng, nếu không, với tính tình cuồng ngạo của nàng, sợ là đã sớm vỗ bàn đứng lên, thu thập hết những người đắc tội với nàng, giải quyết xong, bỏ trốn mất dạng, đến lúc đó, hắn phải đi đâu tóm nàng?
Khẽ gật đầu một cái, coi như là đồng ý.
Phượng Khuynh Thành cười, "Vương gia, tên trò chơi này, kêu là nói thật hay mạo hiểm, đáp đúng, sống, đáp sai, chết!"
Nét mặt tươi cười như hoa, nhưng khi nói ra những lời này, lại lạnh lẽo thấu xương.
Quân Vũ Nguyệt kinh ngạc, cũng trong nháy mắt, thu cảm xúc lại, im lặng không lên tiếng.
Thư Mộ Bạch càng cảm thấy, Phượng Khuynh Thành là một bí ẩn, lập tức cũng nảy sinh hứng thú.
"Nếu Vương gia không phản đối, vậy liền bắt đầu đi!" Phượng Khuynh Thành nói xong, nghiêng đầu, nhìn nha hoàn đứng ở bên cạnh một chút, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với một người trong đó, "Ngươi, tới đây!"
Nha hoàn kia tiến lên, phúc thân hành lễ, "Thuộc hạ gặp qua Vương gia, Thư công tử, Phượng cô nương!"
Quân Vũ Nguyệt, Thư Mộ Bạch không nói gì, Phượng Khuynh Thành lại nhếch miệng cười một tiếng, đứng lên, trong tay cầm một đôi đũa, đi quanh nha hoàn kia quay một vòng, "Ngoại hình cũng không tồi, năm nay mấy tuổi?"
"Hồi Phượng cô nương, thuộc hạ năm nay !"
"Cô nương như một đóa hoa, thật là độ tuổi tốt đẹp, nhưng mà, bản cô nương nhớ trước đó đã từng nói, ngươi là thuộc hạ nhà Vương gia ngươi, ở trước mặt ta, chỉ là một tiện tỳ, mà ta không thích nhất, tiện tỳ cứng đầu cứng cổ......"
Phượng Khuynh Thành dứt lời, đôi đũa trong tay, trong nháy mắt bị bẻ gãy, một đoạn đũa, trong nháy mắt đã đâm trúng mi tâm của nàng, nhanh chóng nhấc chân, một cước đá nàng bay ra ngoài.
Rầm một tiếng rơi trên mặt đất, đi đời nhà ma.
"Thật đáng tiếc, mới mười tám tuổi thôi, liền hương tiêu ngọc vẫn, chậc chậc chậc......" Phượng Khuynh Thành không dứt thương tiếc, trong con ngươi, còn không đành lòng.
Giống như mới vừa rồi, người động thủ giết cô nương kia, hoàn toàn không phải là nàng.
Tốc độ thật nhanh.
Đây là tiếng lòng chung của Quân Vũ Nguyệt cùng Thư Mộ Bạch.
Thư Mộ Bạch nhìn thẳng vào Phượng Khuynh Thành, thấy mặt Phượng Khuynh Thành diễn trò cảm thán, vừa nhìn về phía Quân Vũ Nguyệt, thấy sắc mặt Quân Vũ Nguyệt không gợn chút sóng, đối mặt với việc thuộc hạ chết, một chút không vui cũng không có.
Chuyện này, thật là quỷ dị.
Phượng Khuynh Thành ngồi xuống, hỏi Quân Vũ Nguyệt, Thư Mộ Bạch, "Vương gia, Thư công tử, thấy được không?"
Quân Vũ Nguyệt không trả lời.
Thư Mộ Bạch lại khô khốc nói, "Còn chấp nhận được!"
Phượng Khuynh Thành lắc đầu một cái, "Ai, xem ra Thư công tử không có thấy đặc sắc, cho nên, mới trả lời miễn cưỡng như vậy!"
Phượng Khuynh Thành nói xong, nghiêng đầu, lại ngoắc ngoắc tay với một nha hoàn khác.
Nha hoàn kia tiến lên, vẫn hành lễ như cũ, "Nô tỳ gặp qua Vương gia, Thư công tử, Phượng cô nương!"
Phượng Khuynh Thành cười.
Đã có kinh nghiệm.
Vô cùng tốt. DIễn đàn L @ ê [email protected] úy Đ ^& ôn
"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hồi Phượng cô nương, nô tỳ !"
" à, thật là một độ tuổi tuyệt vời!" Phượng Khuynh Thành nói xong, con ngươi mỉm cười, thấy nha hoàn này, cảnh giác nhìn mình, không chút để ý vuốt vuốt nửa đoạn đũa còn dư lại trong tay.
"Tạ Phượng cô nương khích lệ!"
"Tuyệt đối đừng cám ơn ta!" Phượng Khuynh Thành nói xong, đứng lên, tay phải cầm chiếc đũa, nâng cằm nha hoàn lên, thấy người nàng run một cái, tay nắm thành quả đấm, Phượng Khuynh Thành cảm thấy buồn cười, "Nói với Vương gia nhà ngươi xem, mới vừa rồi ta ghét bỏ những cẩm y xa hoa kia như thế nào, náo loạn không mặc đấy!"
Nha hoàn kia hoảng sợ, nhìn Phượng Khuynh Thành, trong con ngươi có chút do dự.
Nhưng Phượng Khuynh Thành là ai, làm sao có thể cho nàng cơ hội do dự, cầm đũa vừa dùng lực, cứng rắn đâm thủng cổ họng của nàng, bàn tay còn lại, một chưởng đánh vào ngực của nàng, đẩy nàng bay ra ngoài.
"Ngươi......" Thư Mộ Bạch kêu lên.
Lòng dạ cũng quá độc ác rồi.
Phượng Khuynh Thành nhíu mày, "Thư công tử, ngươi có ý kiến gì muốn phát biểu sao?"
"Ta......"
"Nếu Thư công tử không có ý kiến, chính là đồng ý cho Khuynh Thành làm như thế rồi!" Phượng Khuynh Thành nói xong, ngồi xuống, không thấy vẻ mặt Thư Mộ Bạch lúng túng, cầm đôi đũa Quân Vũ Nguyệt đặt ở trên kệ gác lên, "Vương gia, ngươi xem, Khuynh Thành chỉ có một chiếc đũa, không thể ăn cơm rồi, cho nên, Vương gia, Khuynh Thành cùng ngươi dùng chung một đôi đũa đi!"
Phượng Khuynh Thành nói xong, gắp rau, nịnh nọt đưa tới bên miệng Quân Vũ Nguyệt, "Vương gia, dùng bữa!"