Mấy ngày sau, ký hợp đồng, lần này Tiêu Nghị đã quen việc dễ làm, lần đầu tiên tiến tổ không có sai lầm lớn, lần này lại không có Trương Hân Nhiên sau lưng thống dao nhỏ, thuận lợi nhiều lắm nhưng Đỗ Mai liên tiếp mấy ngày đều vắt hết óc nghĩ biện pháp, làm sao tạo thế cho Lô Chu.
Đề tài chia tay năm trước quả thực nóng cháy, cộng thêm video chúc tết nóng một đoạn thời gian, năm nay phải tìm biện pháp làm sao để Lô Chu lúc không chiếu phim cũng phải bảo trì đề tài thảo luận, như vậy 《 Kỵ binh băng hà 》 khi nghỉ hè làm thượng tuyến, cam đoan tăng tỉ lệ xem.
Tiêu Nghị thế mới biết, nguyên lai Lợi Tinh bên kia đã đoạt kênh trong dịp tết âm lịch, hiện tại sẽ chờ nghỉ hè diễn phim mới.
Cũng chính bởi vì chuyện này, Đỗ Mai kiên định có tin tưởng với việc mình mở công ty điện ảnh và truyền hình, nếu không Lô Chu mặc kệ quay phim gì cũng đều dễ dàng bị quản chế.
Tiêu Nghị hỏi Lô Chu một lần, nếu Đỗ Mai mở công ty điện ảnh và truyền hình sẽ như thế nào, Lô Chu trả lời ở trên giải thích nội dung, liền dừng ở đây.
Lô Chu một bên chạy bộ, một bên suy nghĩ, Tiêu Nghị cũng bị Lô Chu bắt trong tầng hầm mỗi ngày tập thể hình, hiện tại đã có thể không sai biệt lắm đuổi kịp tiết tấu của Lô Chu.
Lô Chu lau mồ hôi nói “Tôi hỏi cậu.”
Tiêu Nghị “A?”
Lô Chu “…”
Lô Chu mặt đầy mồ hôi, mình trần, khăn mặt khoát lên trên cổ, mồ hôi từ đầu ướt sũng nhỏ xuống, y nói “Tôi mỗi lần nhìn thấy cậu thiên chân vô tà (ngây thơ) hỏi ‘A?’, tôi cũng rất muốn đánh cậu. Cậu có biết hay không?”
Tiêu Nghị thành khẩn nói “Biết.”
Lô Chu đem khăn mặt ném trên đầu Tiêu Nghị, Tiêu Nghị mạc danh kỳ diệu, bị khăn mặt sắp có thể nổi trên mặt nước lộng một thân toàn vị mồ hôi.
Lô Chu nghiêm mặt nói “Cậu cảm thấy cậu là người của tôi hay là người của Đỗ tổng?”
“Đương nhiên là người của anh a —— Nam thần!” Tiêu Nghị kêu thảm thiết, suýt nữa liền muốn đi lên ôm đùi to lớn của Lô Chu “Anh tốt với tôi như vậy! Còn phát thưởng cuối năm cho tôi!”
Lô Chu “…”
“Như vậy tôi cho cậu biết.” Lô Chu nói “Nếu là người của tôi, đừng ở trước mặt Đỗ tổng nói rất nhiều chuyện về tôi, người phát tiền lương cho cậu là tôi, không phải Đỗ tổng, biết không?”
“Biết!” Tiêu Nghị lập tức nói “Nhưng tôi cũng không nói gì a, cả thảo luận hợp đồng cũng vậy, hết thảy ưu tiên mệnh lệnh của anh, anh kêu tôi làm như thế nào thì làm cái đó.”
Lô Chu nghĩ nghĩ, từ máy chạy bộ cao thấp đến nói “Như vậy tôi cho cậu biết, Đỗ Mai muốn làm lớn, không nguyện ý bị quản chế. Muốn bồi dưỡng tân nhân, ý tưởng này, cô ấy hai năm trước lúc gặp chuyện với ảnh nghiệp Uy Lân đã có. Trước kia công ty là trực thuộc Uy Lân.”
“A ——” Tiêu Nghị nói “Cô ấy cho anh sống tiếp, sau đó nâng anh lên, phải không?”
Tiêu Nghị đưa lon nước cho Lô Chu, khuôn mặt Lô Chu âm tình bất định nói “Đúng vậy.”
Tiêu Nghị hỏi “Nâng bao nhiêu? Rất nhiều sao? Cô ấy có bạc đãi anh không?”
“Bạc đãi tôi thì không, trong chức nghiệp đều là như vậy, %.” Lô Chu nói.
Tiêu Nghị nghĩ thầm thiệt nhiều, Lô Chu đóng một bộ phim hơn một ngàn vạn, Đỗ Mai có thể nâng vạn nhưng nếu Đỗ Mai làm thừa chế, có thể kiếm càng nhiều, đúng là như vậy.
“Cậu đừng nghĩ.” Lô Chu nói “Các người này đó tân nhân, muốn ký với cô ấy, cậu đoán cô ấy nâng bao nhiêu?”
Tiêu Nghị “…”
“%.” Lô Chu nói.
Tiêu Nghị ra mồ hôi, Lô Chu đi lên lầu, Tiêu Nghị lại đi vào tắm rửa hỏi “Vậy anh sẽ đổi nghề sao? Chu ca?”
“Cậu cảm thấy tôi muốn đổi nghề tôi sẽ nói cho cậu biết sao?” Lô Chu nói “Việc này Đỗ Mai trong lòng rõ ràng, cô ấy thông minh hơn tôi.”
Tiêu Nghị liền không nói cái gì nữa.
Thời tiết dần dần ấm áp lên, trong lúc Lô Chu lại đi quay chút quảng cáo, Tiêu Nghị chỉ cần đi theo chạy trước chạy sau thì tốt rồi, lúc không tiến tổ, sinh hoạt vẫn rất nhàn nhã , Bắc Kinh ngẫu nhiên sẽ có nắng nhưng Lô Chu lại chỗ nào cũng không thể đi, chỉ có thể ở trên mặt cỏ nhà mình đi một chút, hay là ở nhà đọc sách, buổi tối thì cùng minh tinh bạn bè sinh hoạt qua đêm, uống chút rượu, hát karaoke.
Tiêu Nghị có thể nhìn ra Lô Chu vốn chỗ nào cũng không muốn đi, mỗi lần uống rượu trở về tâm tình không tốt lắm, tình nguyện ở trong nhà xem phim, nhưng quan hệ vẫn muốn duy trì, y vẫn duy trì tần suất mỗi hai ngày đi ra ngoài một lần, mỗi ngày cùng người xã giao giao tiếp.
Vừa ra giao tiếp, liền muốn hẹn trước thợ hóa trang của Lô Chu, nhà tạo mẫu tóc cùng cố vấn trang phục, buổi tối giờ ra cửa, buổi chiều giờ phải chuẩn bị.
“Thật mệt, mẹ nó.” Lô Chu nói “Nhanh chóng khởi quay đi, mỗi ngày xã giao cũng phiền.”
Mùa xuân luôn làm người ta tràn ngập các loại buồn bực không thể phát tiết, Lô Chu cũng có chút nóng nảy, may mắn thời gian khởi động máy sắp đến, Tiêu Nghị lần này có chuẩn bị, mua một đống đồ để ứng phó bất cứ tình huống nào của Lô Chu.
“Cậu muốn chuyển nhà sao.” Lô Chu biểu tình run rẩy nói “Tiêu tổng, không bằng đem đoàn phim thỉnh tới nhà chúng ta quay, chủ ý này như thế nào?”
Tiêu Nghị ha hả a nói “Chuẩn bị nhiều một chút mới tốt.”
“Chuẩn bị đệ cậu a!” Lô Chu không thể nhịn được nữa nói “Trường quay ngay tại Bắc Kinh! Tất cả đều là cảnh ở Bắc Kinh, cậu thích đi Hoành Điếm nuôi muỗi sao?!”
Tiêu Nghị: “…”
Hôm sau, Tiêu Nghị không biết phải làm cái gì, Đỗ Mai điện báo nói kêu hắn tốc độ đem Lô Chu tới công ty.
“Lại muốn làm gì ——” Lô Chu bất đắc dĩ nói “Tha cho tôi đi —— “
Tiêu Nghị nói “Chu ca, anh mau đổi quần lót một chút.”
Lô Chu nháy mắt thanh tỉnh, sờ soạng phía dưới, thần tình đỏ bừng, trường kỳ không phát tiết, mười ngày nửa tháng liền sẽ tự động tuôn ra, Tiêu Nghị đi tìm quần lót cho y nói “Tôi đi… Giặt cho anh, anh tắm rửa trước đi.”
Tiêu Nghị cầm quần lót đến dưới lầu giặt, Lô Chu ra quá nhiều, Tiêu Nghị thần tình đỏ bừng, đến phòng tắm trong phòng mình giặt quần lót cho Lô Chu, Lô Chu mông trần chợt lóe vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.
Trong lúc đó Đỗ Mai lại gọi điện thoại, Tiêu Nghị giặt quần lót, như gió lao tới tiếp, Lô Chu vài cái liền tắm xong, ý bảo Tiêu Nghị lấy điện thoại lại đây đến tột cùng là chuyện gì.
“Ai!” Lô Chu nói “Trên điện thoại di động có cái gì dính dính!”
Mặt Lô Chu dán di động, bị dính chất lỏng kỳ quái.
Tiêu Nghị lại chạy chà xát quần lót cho Lô Chu, Lô Chu tiếp điện thoại của Đỗ Mai, Đỗ Mai nói “Cấp tốc, nhanh đến công ty, đạo diễn cùng nhà sản xuất cũng đang chờ.”
Cùng ngày buổi sáng giờ, trong phòng hội nghị, Lô Chu điên rồi.
“Tôi…” Lô Chu quyết đoán nói “Cái này không phải tôi đẩy, thật không có biện pháp a! Quách đạo!”
“Cái kia… Lô Chu?” Nhà sản xuất ý bảo y sờ mặt, Lô Chu mạc danh kỳ diệu sờ soạng mặt, phát hiện chất lỏng đã dính.
Tiêu Nghị “…”
Tiêu Nghị lúc lái xe căn bản nhìn không thấy mặt bên phải của Lô Chu, lúc này thiên lôi cổn cổn, bất quá nghĩ lại dù sao cũng là của y cũng không có gì. Lập tức đi ra ngoài tìm khăn ướt cho y.
Lô Chu lau mặt, quả thực khóc không ra nước mắt, nhưng vị ngồi ở trước mặt là đại đạo diễn có ân với Lô Chu, chuyên quay phim niên đại (thập kỷ), họ Quách. Quách đạo cũng không miễn cưỡng, ông ta cười nói “Được, nói như vậy, tôi biết rồi.”
Nhà sản xuất nói “Kỳ thật cũng không ôm hy vọng quá lớn, biết cậu sắp xếp không được.”
Đỗ Mai thở dài nói “Làm sao chỉnh xuất đây.”
Tiêu Nghị trong lòng có một thanh âm, tuyển tôi đi tuyển tôi đi, tôi nguyện ý đi diễn a! Đáng tiếc căn bản không có khả năng có người chọn hắn, hắn có thể diễn hay không không thể nói trước, một khi kêu hắn đi diễn nam phụ, vốn là bán không được diễn càng không được.
Sự tình là như vậy, có bộ phim sắp khởi động máy, đầu tư đã vào vị trí của mình, đoàn phim cũng sắp xếp, kịch bản sửa lại vô số lần, biên kịch sửa nhiều đến nỗi phải nằm viện, đã rất hoàn mỹ, thậm chí đài truyền hình nhìn kịch bản đều tỏ vẻ thực vừa lòng. Nhưng mà cố tình đúng lúc này, nam thứ cùng nam chính đồng thời xảy ra chuyện.
Nam chính là một người cũng coi như là nổi, nam thứ là một diễn viên phái thực lực.
Hai người đồng thời vi ước (làm trái điều ước) kết quả chính là hiện tại không một ai thích hợp. Từng người thương lượng xong, Quách đạo đối Ô Hằng Cổ tựa hồ còn có chút hứng thú, Đỗ Mai liền cùng Quách đạo đến đi một bên nói chuyện phiếm.
Trong phòng làm việc dư lại Tiêu Nghị cùng Lô Chu hai người.
“Có thể tìm người Bạch dương kia a.” Tiêu Nghị nói “Không là phải cũng nổi trên Skype sao.”
“Cậu thấy diễn xuất của cậu ta có nổi không?” Lô Chu không kiên nhẫn nói.
Tiêu Nghị “Kia… Cái kia Hoàng Mậu đâu?”
“Diễn xuất không được, toàn bộ không được.” Lô Chu nói “Võng hồng về võng hồng, bộ dạng suất diễn xuất không đỉnh sao dùng, Quách đạo là đại đạo diễn, bình thường trên diễn đàn đều không đi dạo, chỉ chọn người ông ấy cảm thấy có thể khống chế. Cậu thấy qua Lý An trên Skype đi chọn cái gì tứ sáng song băng khiêng phòng bán vé không? Trừ bỏ những fan trên mạng đó, bình hoa trên TV cũng không phải tiết mục đồ cổ ai muốn xem.”
“Ác.” Tiêu Nghị hiểu được, hôm nay hắn mới biết được, hành vi này gọi là “Cứu tràng”, phim dân quốc 《 Phong phiêu nhứ 》hắn cũng thấy trong kế hoạch niên độ, trên thực tế sớm nhất chọn cho Lô Chu phim, phê chuẩn hết, trong đó 《 Phong phiêu nhứ 》 rõ ràng là số tiền khổng lồ, nhưng bởi vì thỉnh Lô Chu diễn đến là vai phụ cho nên Đỗ Mai luôn suy xét, cuối cùng vẫn nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.
Núi sông nghiền nát Phong phiêu nhứ, thân thế chìm nổi Vũ Đả Bình, Tiêu Nghị còn rất muốn diễn cái này, đương nhiên chỉ nằm mơ mà thôi, nằm mơ hão huyền là được, diễn xuất thực vất vả.
“Chu ca muốn đóng, phải không?” Tiêu Nghị sát ngôn quan sắc, nhìn thấy Lô Chu có chút chần chờ, tựa hồ nhớ tới thân, hai tay ấn ghế dựa bắt tay, do dự không quyết.
Lô Chu không nói chuyện, suy nghĩ một hồi nói “Bởi vì Quách đạo dìu dắt tôi.” Ngoài miệng nói đến đây rồi lại thở dài, ngồi trở lại.
“Quên đi, hiện giờ cũng sắp xếp không được.” Lô Chu lại nói.
Tiêu Nghị bắt đầu luyện tập kỹ xảo tinh phân của y, lầm bầm lầu bầu, sắm vai Tiêu Nghị cùng Lô Chu, bắt đầu đối thoại.
“Muốn báo đáp Quách đạo a.”
“Cậu biết cái mao a!” Tiêu Nghị lẩm bẩm “Diễn nghệ giẫm đạp lên nhau, cậu không hồng, ai muốn thỉnh cậu? !”
Lô Chu “…”
Tiêu Nghị một bộ thỏ tư cơ tiện dạng, cầm một quyển tự điển như cục gạch, nghiêng đầu vỗ vào đầu, tiện đà đổi tới đổi lui, lại bắt đầu đơn độc “Cố lên cố lên, Lô Chu là siêu nhân!”
“Cậu ngu ngốc a!” Tiêu Nghị lại lầm bầm lầu bầu, học thanh âm của Lô Chu cả giận nói “Cậu có biết diễn không? Diễn qua chưa?”
“Chính là lần này người van cầu cứu chính là Quách đạo a.”
“Đây còn không phải là bởi vì tôi hồng.” Tiêu Nghị lầm bầm lầu bầu nói “Không hồng ai thỉnh cậu a.”
Lô Chu: “Cậu…”
Tiêu Nghị: “Giống anh loại này buồi! Cả đời đều đừng nghĩ báo đáp ai nha!”
Lô Chu “…”
Tiêu Nghị “Đầu năm nay, muốn báo đáp cũng muốn người đủ hồng nha, ai, con buồi cả cơ hội báo ân cũng không có, đáng tiếc đáng tiếc.”
Tiêu Nghị tinh phân bản lĩnh hiển nhiên không tốt, nói xong lời cuối cùng đều bị mình làm hỗn loạn, cảm giác vừa không giống ngữ khí của Lô Chu cũng không giống ngữ khí của mình. Bất quá trước kia hắn cùng Đỗ Mã ở trong phòng ngủ, thường xuyên dùng chiêu này đối thoại, kích thích một bạn cùng phòng khác thí dụ như nói: “Ai hảo tưởng thi nghiên cứu sinh” “Muốn thi thì thi” “Vạn nhất thi không được thì làm sao” “Thi hay không thi cậu có biết cái mao a, lá gan của cậu cũng chỉ có như vậy thôi sao” … Mọi việc như thế.
Bạn cùng phòng rất thích một bộ dạng này của họ, nhỏ đến buổi tối ăn cái gì, lớn đến tra khảo nghiên cứu sinh, Đỗ Mã cùng Tiêu Nghị đều thường xuyên không kiêng nể gì giúp anh ta một phen, cuối cùng bạn cùng phòng nhịn việc có thể nghiên cứu hay không, hiện tại chạy đến nước ngoài đi làm biên khúc truy đuổi giấc mơ.
Lô Chu tựa hồ cũng thích, Tiêu Nghị còn muốn nói cái gì nữa, Lô Chu lại nói “Cho tôi đóng!”
Lô Chu hạ quyết tâm đứng dậy, vừa lúc Quách đạo cùng Đỗ Mai qua hành lang, Lô Chu nói “Quách đạo, ngài vào bên trong, chúng ta tái thương lượng một chút.”
Xế chiều hôm đó, Lô Chu lại ký hợp đồng.
Quách đạo mời một diễn viên nam chính khác, không phải không muốn cho Lô Chu diễn nam chính, Lô Chu chỉ cần nguyện ý tiếp, nhân vật nào cũng để y chọn, nhưng Lô Chu muốn đồng thời diễn hai phim, thời gian phi thường gấp. May mắn hai bộ đều quay ở Bắc Kinh, không cần chạy quá xa, vì thế Lô Chu hướng về phía mặt mũi của đạo diễn, cứu tràng, đạo diễn liền lập tức kêu người an bài, tìm một đoàn phim khác đối thời gian, để Lô Chu diễn.
Lô Chu mới vừa về đến nhà, phục hồi lại tinh thần, liền giận dữ hét “Tiêu Nghị! Lão tử cũng bị cậu hại chết!”
Tiêu Nghị lập tức trốn, Lô Chu đem kịch bản đập lên đầu Tiêu Nghị, bay đầy đất.
Tiêu Nghị “…”
Lô Chu “…”
Lô Chu rất nhiều năm không tiếp nhận hai bộ phim đồng thời, đương kỳ hoàn toàn khảm cùng một chỗ, không có gì khác lúc mới xuất đạo diễn vai phụ trong đoàn phim như đi chợ, nhưng dù sao cũng là vai phụ… Bây giờ là một nhân vật chính, một vai nam thứ.
“Còn nhìn kịch bản cái gì ——!” Lô Chu giận dữ hét “Nhanh sắp xếp nhật trình cho tôi!”
Tiêu Nghị một bên sắp xếp thời gian công tác cho Lô Chu, một bên cùng stylist riêng của Lô Chu kết toán, ba ngày sau khởi động máy còn phải tham gia lễ trao giải điện ảnh, quả thực bận muốn chết, còn phải chuẩn bị mấy bộ trang phục lên sân khấu.
Làm xong cho một tuần, công tác của Lô Chu sắp xếp tràn đầy, Tiêu Nghị nói “Di?”
Lô Chu cảnh giác hỏi “Cái gì?”
Tiêu Nghị nói “Kỳ thật đêm diễn rất ít, nhìn này còn có thể quay một bộ nữa.”
Lô Chu: “…”
“Tiêu tổng.” Lô Chu nghiêm trang chững chạc nói “Cậu phải đối xử tử tế với cây rụng tiền, hiểu không? Tuy rằng tôi kiếm được nhiều, tâm tình tốt, có lẽ nhìn tình huống sẽ ngẫu nhiên thưởng một chút canh thịt cho cậu, (rống giận) nhưng nếu nam thần của cậu vì quay phim vỡ gan mà chết! ! ! Cậu sẽ lưu lạc đầu đường ! ! ! Hiểu không! ! !”
Tiêu Nghị: “…”
Tiêu Nghị biết Lô Chu vẫn rất vui vẻ, y là người trọng tình cảm, sớm chiều ở chung, Tiêu Nghị chân thành cảm giác điểm ấy ở Lô Chu. Y không tin người khác nói, chỉ nhìn người khác làm như thế nào, người khác tốt với y, miệng y tuy rằng không thừa nhận nhưng trong lòng sẽ vẫn luôn nhớ rõ.
Đương nhiên, người không tốt với y, y cũng sẽ thực mang thù.
Thí dụ như ngày đầu tiên bắt đầu làm việc, Lô Chu cũng rất hung dữ rống lên với trợ lý đạo cụ trong đoàn phim thứ nhất, đơn giản là trợ lý đạo cụ nhìn thấy Tiêu Nghị đứng ở bên tường, sợ hắn nghe không được, lớn tiếng nói “Ai! Cậu đừng đứng ở nơi đó!”
Lô Chu lập tức trầm xuống sắc mặt nói “Đây là trợ lý của tôi, cậu đừng nhìn tôi rống cậu ấy, chỉ có tôi rống cậu ấy, những người khác không thể rống.”
Lô Chu vừa mở miệng, trợ lý kia lập tức liền ý thức được nhìn lầm người, vội giải thích cho Tiêu Nghị, mang lão sư của anh ta cũng lại đây giải thích, Lô Chu mới từ bỏ.
Tiêu Nghị vốn là cho là mình đã đại khái biết hành xử thế nào trong đoàn phim, nhưng mà ở Bắc Kinh quay phim, lại không giống Hoành Điếm. Nội cảnh toàn bộ tìm nhà tài trợ, muốn một phòng mẫu, một đám người như châu chấu tràn vào, sau đó bít kín thông đạo, giăng đèn, đóng bảng, tựa như quay quảng cáo.
“Phòng ở bao nhiêu tiền a.” Tiêu Nghị nói.
Phòng ở rất lớn rất rộng, được trang hoàng thành một văn phòng, đạo diễn ngồi nhìn kịch bản nói “Hơn vạn, nơi này phòng ở rất nhiều, như thế nào, muốn mua?”
“Mua không nổi.” Tiêu Nghị nói.
Tiêu Nghị ngẩng đầu nhìn khắp nơi.
Đạo diễn nói giọng Bắc Kinh, nói chuyện như đàn từ (một hình thức văn nghệ dân gian, lưu hành ở các tỉnh miền Nam, Trung Quốc), bình thường cũng thích nói giỡn, Tiêu Nghị ngồi ở một bên, nghĩ thầm bộ phim này nhất định không mệt như ở Hoành Điếm, khó trách đều thích chế tác phim có chút thành tựu như vậy, chỉ cần thỉnh được người nổi tiếng, kịch bản đủ cẩu huyết, đạo diễn cũng bớt việc, diễn viên cũng thoải mái nhưng lại bớt tiền.
“Đến đến.” Đạo diễn cười nói “Lô lão sư, tiểu nhân cũng không dám nói ngài diễn, ngài tùy ý là được.”
Tất cả mọi người nở nụ cười, Lô Chu vẻ mặt nghiêm túc, ngô thanh, biết đạo diễn này thích nói thích cười, cũng không cùng ông ta nhiều lời, thay quần áo đi qua, gục xuống bàn.
Lô Chu thay đổi áo trắng cùng quần tây, tóc lộn xộn, đeo kính mắt, mang giày thể thao cũ, gục xuống bàn nghỉ trưa, mặt nghiêng dán mặt bàn, hơi hơi giương miệng ngủ.
“Uy ——” Một nữ chủ biên sóng lớn cuộn trào nói “Rời giường!”
Lô Chu mãnh liệt giật mình, trảo kính mắt, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy nữ kia chủ biên hung dữ, oa quát to một tiếng, thần tình đỏ bừng, ngã xuống.
Động tác kia của Lô Chu thập phần khoa trương lại không phải thú vị, Tiêu Nghị không nghĩ tới Lô Chu diễn phim hiện đại là như vậy, không giống phong cách của y. Tiêu Nghị nhìn kịch bản, nhiều lần cảm thấy Lô Chu hẳn là diễn vai hoa hoa công tử của Ô Hằng Cổ, còn có ai có thể giống Lô Chu, một thân tây trang, áo cởi bỏ hai nút thắt, tùy tay cầm ly rượu, ngồi ở trên ghế sa lông?
Mỹ nữ vờn quanh bên người, quản gia đứng một bên, loại khí chất tổng công này mới là Lô Chu a!
Nhưng Lô Chu diễn lão xử nam hơn tuổi cũng rất sống động, Tiêu Nghị cơ hồ không quen biết y.
Máy quay đẩy lên, quay mặt Lô Chu, Lô Chu hu khẩu khí, trảo vài cái bắt lại kính mắt, luống cuống tay chân ngồi xuống, hai tay đặt ở trên bàn, một tay khác còn linh hoạt chuyển đặt bút viết, bút thập phần linh hoạt, từ ngón cái đến ngón giữa đánh vòng đến ngón út.
Cơ hồ tất cả mọi người nhịn không được trầm trồ khen ngợi, biểu tình cùng thần thái của Lô Chu, còn có động tác đều phi thường nhập diễn.
“Đi phỏng vấn cho tôi!” Nữ chủ biên đem một tập bản thảo đập vào trên mặt Lô Chu, hi lý hoa lạp bay đầy đất, ngay sau đó ở trong phòng làm việc tuần tra.
“Bản thảo tháng trước chất lượng thật sự quá kém.” Nữ chủ biên nói “Đều nghiêm túc chút a.”
Lô Chu vẻ mặt không biết làm thế nào, nhìn trần nhà, tiếp lấy áo khoác đứng dậy.
“Cắt.” Đạo diễn nói.
Trợ lý tiến lên bố trí, một cảnh đã qua.
Ngay sau đó là Lô Chu diễn, y một mình lật xem tư liệu trước tủ, thuận tiện lại đây tiếp điện thoại văn phòng.
“Được!” Lô Chu nói “Lập tức!”
Lô Chu chạy đi ra ngoài, tiếp suýt nữa trượt chân, lại chạy về lật lật tư liệu, lấy đi ảnh chụp đã cũ.
“Cắt.”
Tiếp theo là Lô Chu nằm ở trên ghế xoay, hai chân chồng lên nhau, cởi giầy đặt trên bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Màn ảnh đẩy mạnh, quay mặt y. Lô Chu trầm mặc một khắc, sau đó thở dài một tiếng, cầm trong tay ảnh chụp, gian nan làm động tác nuốt, trong mắt có chút đỏ lên.
Ba giây sau, Lô Chu phù một tiếng cười vang.
Mọi người “…”
“Ai chuẩn bị ảnh chụp!” Lô Chu dở khóc dở cười, đem ảnh chụp để ở trên bàn, nói “Đưa ảnh chụp gấu mèo làm gì! Ảnh đế cũng khóc không được!”
Toàn bộ đoàn phim đều cười điên, đạo diễn hỏi “Ai lấy ảnh chụp cũ, nữ chính kia mang theo sao?”
“Còn không có làm tốt đâu.” Đạo cụ nói “Nếu không chúng ta đổi góc độ?”
“Tôi có.” Tiêu Nghị nói.
Tiêu Nghị trong ví tiền có ảnh chụp khi còn bé, đưa cho Lô Chu, Lô Chu như có điều suy nghĩ nhìn, ý bảo đạo diễn có thể bắt đầu.
Tiêu Nghị ý bảo muốn thuốc nhỏ mắt không, Lô Chu khoát tay.
Lô Chu cầm ảnh chụp, trong kịch bản, một đoạn này là sau khi bà chủ rời đi, nữ chính để lại ảnh chụp cô ấy khi còn bé, tiện đà nhanh chóng quay về, mở ca khúc chủ đề trữ tình, hồi ức phiến tình, nam chính còn diễn cảnh khóc.