Kim Bình đến đây?
Cho dù bị sét đánh trúng cũng không làm Mai Hoa khiếp sợ như vậy.
Nàng cũng đã nghĩ đó là ảo giác, hơn nữa rất khó để không nghĩ như vậy.
Dù sao…… Kim Thố đã trốn nhà rời đi, đó là muội muội bảo bối của Kim Bình nha, thời điểm này hắn lẽ ra phải tập trung để tìm kiếm muội muội bỏ trốn mới phải.
Huống chi, lưu lạc giang hồ cũng mới đến thành trấn thứ hai, một khắc trước nàng còn cảm thấy thiên hạ to lớn nhưng không có chỗ cho mình dung thân, đối với tương lai mờ mịt vẫn còn rất mơ hồ, không biết nên đi đường nào…
Còn đang cảm xúc thì xuất hiện hai tên côn đồ, làm cho nàng có cơ hội động tay động chân, giải tỏa nỗi uất ức trong lòng, không ngờ…Kim Bình lại xuất hiện.
Chuyện không có khả năng vậy mà lại xảy ra, cũng khó trách phản ứng đầu tiên của Mai Hoa nghĩ rằng đó là ảo giác, cho rằng nàng vì quá nhớ hắn mà sinh ra ảo giác.
“Vì sao?” Cuối cùng, Kim Bình đã mở miệng, bởi vì hiểu rằng nếu hai người cứ im lặng nhìn nhau thì vĩnh viễn sẽ không có được đáp án hắn muốn biết.
Vấn đề này làm cho Mai Hoa phục hồi lý trí, làm nàng nhớ rõ nguyên nhân bỏ đi, trong lòng lại cảm thấy đau.
“Ngươi không nên ở đâ’, nàng nói xong, lảng tránh ánh mắt của hắn, không muốn lại cùng nhau giằng co.
Mai Hoa cố gắng thể hiện ý chí cùng quyết tâm không lưu luyến, nhưng đáng tiếc lòng của nàng không nghĩ như vậy, hai người xa nhau mười tám ngày, bốn canh giờ, hai khắc, có phải hắn ốm đi nhiều không?
Ý nghĩ đó xâm chiếm tâm trí nàng, làm cho nàng dù miệng nói cứng nhưng vẫn cảm thấy chột dạ.
Đối mặt với thái độ lảng tránh của nàng, bộ dáng Kim Bình chẳng những bình tĩnh mà còn rất bình tĩnh.
“Này rốt cuộc là vì sao?” Hắn hỏi.
Bởi vì để ở trong lòng, nên tổn thương đến tận đáy lòng.
Với sự tình phát sinh trước đó, Kim Bình đã tra ra manh mối của muội muội Kim Thố, ngàn dặm tìm tới vùng rừng núi hoang vắng để đem người trở về.
Không ngờ chuyện ngòai ý muốn liên tục xảy ra, đầu tiên là Hoắc Tây Du là huynh đệ từ nhỏ tới giờ lại phản bội hắn, dùng chiêu tiểu nhân, cứ như vậy ở trước mặt hắn mà bắt muội muội của hắn mang đi.
Sự phản bội xảy ra đột ngột, hắn còn chưa kịp thích ứng, ông trời cũng không cho hắn cơ hội đuổi theo vì người làm trong nhà đến bao thê tử của hắn cũng bỏ nhà rời đi.
Hắn rốt cuộc là làm sai cái gì?
Đầu tiên là muội muội, sau lại tới thê tử, Kim Bình không hiểu, hắn rốt cuộc là làm sai chuyện gì? Vì sao chuyện bỏ nhà trốn đi liên tiếp xảy ra?
Tìm ra rồi lại đánh mất Kim Thố, mặc dù đã nhờ Quản Tam Quốc tìm người nhưng muốn tìm được manh mối cũng phải mất một khỏan thời gian, mà lúc này, nhờ cậy hắn tìm tin tức không chỉ có Kim Thố mà còn là tiểu thê tử Mai Hoa của hắn.
Trong bất hạnh lại gặp may, Quản Tam Quốc xuất thân võ lâm thế gia, giao hảo với cả hai phái hắc bạch nên tin tức rất linh thông, hắn rất nhanh đã tìm ra manh mối của Mai Hoa.
Ngày đêm lên đường, cuối cùng cũng tìm được người ở đây.
Bôn ba vất vả như vậy,cũng không phải nói hai ba câu là xong, hắn muốn có một lời giải thích rõ ràng, đây là nàng thiếu hắn, là nàng thiếu hắn.
Đối mặt với sự kiên trì của hắn, Mai Hoa cũng dần lấy lại tinh thần cũng bắt đầu hiểu câu hỏi của hắn.
Khi đã rất tỉnh táo, Mai Hoa cố gắng dùng từ cẩn thận để không làm tổn thương hắn ” duyên phận chúng ta đã hết, tụ rồi lại tan đi”
“Ai nói ?” Kim Bình nheo lại mắt, cố che dấu hơi thở tràn đầy bất mãn.
Mai Hoa nhịn không được thở dài một hơi ” chuyện rõ ràng như vậy, cần gì phải ai nói”
“Là rõ ràng cái gì”, Kim Bình không muốn tức giận, dù sao người trước mắt cũng là người mà hắn yêu thương nhất nhưng cũng vì thế làm cho lý trí hắn tán lọan, âm điệu nhịn không được mà cao lên, chất vấn ” ta đối với ngươi không tốt? làm cho ngươi bị ủy khuất?’
Mai Hoa không thể trả lời hắn.
Nói hắn đối xử với nàng không tốt hay là mình có gì bị ủy khuất thì giống như không phải như vậy.
Nhưng thực sự làm cho nàng rốt cuộc không chịu đựng được nữa, quả thật cũng chính vì hắn đối với nàng không tốt, vĩnh viễn bị xếp ở vị trí thứ hai làm cho nàng cảm thấy ủy khuất.
Chuyện này, muốn nàng nói thế nào? Nàng có thể nói thẳng ra sao?
Nói ra, không phải sẽ cho nàng nhỏ nhen sao?
“Ngươi không rõ.” Cuối cùng, Mai Hoa chỉ có thể thở dài.
Mấy ngày liền bôn ba, nhiều ngày chưa từng chợp mắt Kim Bình chỉ cảm thấy trước mắt hôn mê choáng váng, nhưng sự tình trọng đại, thể lực dù đã cạn kiệt hắn cũng cố gắng chống đỡ…
“Đều đi tìm chết đi!”
Tiếng hét đầy tức giận vang lên cùng lúc đó là tiếng sắc bén xé gió lao tới.
Mai Hoa phản ứng cực nhanh, đẩy Kim Bình ra nhưng vẫn chậm một bước.
Kim Bình là mục tiêu được nàng đẩy ra làm cho mũi tên chệch hướng, trúng vào cánh tay hắn, máu nhuộm đỏ y phục, giống như một đóa huyết hoa nở rộ, đông một tiếng, mũi tên cắm vào cột nhà đối diện.
Tần Quang dùng hết sức bắn ra mũi tên kia, trên mặt bày ra biểu tình tàn nhẫn như muốn tuyên cáo với cư dân Nam Hóa thành rằng Tần Quang hắn cũng không phải dể chọc.
Đáng tiếc không đạt được tác dụng như mong đợi, hắn lại bị một cước tràn đầy tức giận của Mai Hoa đá cho hôn mê.
Nàng vẫn là…… Để ý hắn, phải không?
Kim Bình thừa nhận hắn có sử dụng tâm kế với nàng, hắn nhắm mắt lại, trong tiếng kinh hô hỏang hốt của Mai Hoa mà ngã vào lòng nàng.
Cái gì đại trượng phu khí tiết, anh hùng khí khái?
Chờ hắn giải quyết xong vấn đề, tìm được thê tử thành công rồi nói sau.
*****
Khụ khụ, khụ khụ khụ…… Khụ khụ khụ khụ khụ……
Trong không khí tràn ngập mùi huân hương làm an thần, tiếng ho khan làm người nghe cũng đau lòng, làm oa nhi đang ngủ trên giường cũng giật mình bật khóc.
Hai nha hòan, một người vội vàng mang chén thuốc đến phục vụ vị chủ mầu đang ho kịch liệt, một người thì luống cuống tay chân lo vỗ về tiểu thư đang khóc nỉ non.
“Khụ…… Khụ khụ…… Bình nhi, khụ…… Ngươi tới.” Thật vất vả mới ngừng ho, thấy nữ nhi được huynh trưởng ôm lấy, phụ nhân lộ ra nụ cười an tâm.
Sinh hạ nữ nhi trong khi đi dã ngọai, tuy rằng bảo vệ được một mạng, lại tưởng như mẹ con bình an nhưng kỳ thật bịnh cũng phát sinh từ lúc đó, đã hơn một năm, cũng tới lúc…
“Sau khi nương mất, ngươi nên..khụ..khụ…khụ…chiếu cố muội muội thật tốt, chiếu cố…khụ..khụ…khụ, chiếu cố muội muội, biết không?”
Đối mặt với sự gởi gắm này, thiếu niên đang ôm muội muội còn đang bú sữa, sợ hãi không thôi.
Hắn không rõ, nhưng hắn dường như biết trước chuyện sắp sửa xảy ra.
Mẫu thân vốn xinh đẹp của hắn nhưng vì bệnh mà trở nên tiều tụy sau khi dặn dò xong lại thở không ra hơi, nhớ tới mấy ngày nay hắn tận tình chăm sóc cho muội muội thế nào lại yên tâm mà mỉm cười với hắn.
Kế tiếp, mẫu thân sẽ ca ngợi hắn biểu hiện thật tốt, đưa tay vỗ vỗ vào ngực, rồi sẽ nhắc hắn một lần nữa nên chiếu cố cho muội muội.
Tiếp theo sẽ lại là một trận ho khan kinh thiên động địa, trong tiếng ho, mẫu thân sẽ nôn ra máu, có khi còn bắn tung tóe lên người hắn, mẫu thân dùng sức nắm lấy cánh tay hắn, hơi thở mong manh muốn hắn hứa hẹn sẽ chăm sóc tốt cho muội muội.
Mỗi một bước, mỗi một chuyện, thiếu niên đều dự đóan được.
Hắn biết không nên ưng thuận, bởi vì chỉ cần hắn đap ứng, mẫu thân sẽ không cố chống chọi nữa m sẽ buông xuôi, rời bỏ hắn mà đi. Nhưng đối mặt với sự tín nhiệm của mẫu thân, hắn vẫn đáp ứng, hứa hẹn rồi lại cảm nhận sự sợ hãi vì sinh tử chia lìa…
Lại một lần nữa?
Làm sao có thể là lại một lần nữa?
A! Đúng rồi, là mộng! Hắn đã nằm mộng vô số lần……
Kim Bình từ từ tỉnh lại, hiểu rằng mình vừa mới nằm mộng..
Chung quanh đều là xa lạ, đại để là đang ở trong khác sạn…Mai Hoa!
chuyển tỉnh, ở trong mộng hắn tỉnh ngộ đến chính mình đang ở chỉ
Nghĩ đến thê tử hắn để thư lại rồi rời đi, Kim Bình vội ngồi dậy, nhưng trong phòng chỉ có một mình hắn, lo sợ, hắn vội vàng xuống giường đi tìm người thì nghe tiếng nói vọng tới
“Đại phu, thật sự không thành vấn đề sao?” Ngoài cửa, âm thanh của Mai Hoa rất lo lắng, hỏi đi hỏi lại đại phu ” nếu chỉ là ngọai thương thì sao lâu vậy mà vẫn chưa tỉnh?”
“Vị phu nhân này, không phải hôm qua lão phu đã nói với ngươi rồi sao, tướng công ngươi là bị ngọai thuơng, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được, chẳng qua do mệt nhọc quá độ mà dẫn đến suy nhược cơ thể, ta đã kê thuốc an thần cho hắn ngủ một giấc”
“Nhưng đã ngủ lâu lắm rồi mà? Ngươi có nên xem lại một chút, có phải là trúng độc gì hay không? ta nghe người ta nói kẻ tiểu nhân sẽ bôi thuốc độc lên tên”
Vừa nói chuyện, vừa đẩy cửa bước vào, lại thấy Kim Bình vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn đại phu
“nhìn xem, không phải đã tỉnh rồi sao?”
Mai Hoa nhìn Kim Bình đang cười ôn hòa, có chút xấu hổ, cũng có chút ngượng ngùng, trong khỏan thời gian ngắn không biết nên làm gì cho phải.
Từ khi hắn bị thương, nàng luôn lo lắng cho hắn, không còn nghĩ tới vấn để của hai người, cho đến lúc này nàng mới nghĩ tới vấn đề cần phải đối mặt, trong lúc này thật có chút bối rối.
Cũng may có lão đại phu ở đây cũng làm giảm bớt cục diện xấu hổ, Mai Hoa giả chết, làm như không có việc gì, còn tích cực hỗ trợ đại phu bôi thuốc cho Kim Bình.
Nhưng…sau đó thì sao?
Đại phu chẩn bệnh xong vội rời đi, kiên trì không cho nàng tiễn khách, thậm chí còn đóng cửa phòng giúp Mai Hoa, làm cho nàng dù không muốn cũng phải đối diện với sự thật.
Nhìn chằm chằm cánh cửa đã bị đóng lại, Mai Hoa chậm chạp không dám xoay người lại.
Nhìn chằm chằm trước mắt bị quan thượng ván cửa, Mai Hoa chậm chạp không dám xoay người lại.
Cũng không phải trốn tránh, Mai Hoa không muốn trốn tránh, nàng chính là do dự mà thôi.
Thật sự không nghĩ tới Kim Bình sẽ đến tìm nàng, lại nhanh chóng xuất hiện như vậy làm cho nàng không biết nên đối mặt hắn như thế nào.
Đáng giận! Rốt cuộc nên bắt đầu từ đâu?
Trong lòng Mai Hoa rất bối rối, trong phòng không tiếng động, Kim Bình nhìn nàng do dự cùng chần chừ.
Sau khi nghỉ ngơi, không còn lao lực quá độ về thể xác lẫn tinh thần, suy nghĩ của Kim Bình cũng minh mẫn hơn, vả lại nhân quả ở ngay trước mắt làm cho lòng hắn thêm kiên định, làm cho hắn rất nhanh ổn định suy nghĩ của mình.
“Tiểu Hoa. ” Hắn gọi nàng, phá vỡ không khí trầm mặc.
“Ân.” Mai Hoa vẫn nhìn cánh cửa, trả lời.
“Bôn ba trên đường thời gian qua, ngươi ăn ngủ có ngon không?”, Kim Bình lại hỏi.
Mai Hoa nghĩ nàng nghe lầm.
Bình thuờng mà nói, hắn chắc chắn sẽ tiếp tục chất vấn sự việc kia, sẽ hỏi nguyên nhân nàng bỏ nhà ra đi, làm sao có thể hỏi nàng ăn có ngon không, ngủ có đủ giấc không?
Mai Hoa còn chưa có phản ứng, Kim Bình lại nói ” trên đường bôn ba, ngươi lại không ở bên cạnh cho nên ta ăn không vô, ngủ cũng không ngon..”
Tiếp theo là một tiếng thở dài thỏa mãn, rồi Mai Hoa thấy mình rơi vào vòng tay ấm áp của Kim Bình, được hắn ôm vào lòng.
“Ta nhớ ngươi”
Hơi thở nóng ấm của hắn phả vào tai Mai Hoa, lời nói ôn nhu của hắn truyền một đường từ tai đến tim của nàng, làm cho Mai Hoa run rẩy, súyt chút nữa chân cũng đứng không vững.
Phạm quy!
Hắn đây là phạm quy a!
Mai Hoa trong lòng buồn bực hắn dùng chiêu này đối phó nàng, cố tình làm ra vẻ ôn nhu, làm cho nàng vô lực cũng vô pháp chống đỡ, đáng giận.
Kim Bình quả thật lúc đầu là dùng tâm kế, cho đến khi ôm nàng vào lòng, cảm nhận được thân hình mềm mại của nàng, mùi hương của nàng, xác định nàng trốn không thóat, hắn mới đi vào vấn đề chính ” Tiểu Hoa, ngươi buồn vì ta quá yêu thương muội muội đúng không?”
Không có cách nào trả lời hắn, bởi vì trả lời cũng là thừa nhận lòng dạ nàng hẹp hòi, nhưng điều hắn hỏi cũng không phải là không đúng, nàng nên làm gì?
Đáng tiếc thân hình cứng lại trong nháy mắt đã bán đứng nàng, Kim Bình trong lòng tràn đầy thương tiếc, nhẹ hôn lên môi màng, thành tâm nói ” thực xin lỗi, là ta không tốt, không nghĩ đến cảm nghĩ của ngươi”
Nếu để ý ngay từ đầu, hắn sẽ không hành động lỗ mãng.
Từ sau khi hắn bị Hoắc Tây Du phải bội, truy tìm muội muội thất bại, lại thêm chuyện thê tử rời nhà bỏ đi, hắn vốn muốn xử lý tốt cả hai chuyện.
Nhưng có người so với hắn còn gấp hơn.
Đầu tiên là cha hắn.
Hắn từ nơi rừng núi hoang vu vội trở về nhà để tìm hiểu sự tình, vừa vào cửa còn chưa đến đại sảnh, cha hắn đã vọt đến, mắng hắn đại trượng phu không thể tề gia thì nói chi tới chuyện tạo thành sự nghiệp, lại nói hắn không biết yêu thương thê tử…
Hắn tìm đến tiêu cục của Quản gia, muốn nhờ Quản Tam Quốc giúp đỡ thì lại bị tình cảnh tương tự, hắn còn chưa bước chân vào phòng, Quản Tam Quốc đã chạy ra tiếp đón, sau đó là nhắc đi nhắc lại đạo lý phu thê, tình nghĩa vợ chồng, còn không cho hắn có cơ hội mở miệng cảm ơn vì đã cung cấp thông tin của Mai Hoa.
Có lầm không, lão cha hắn thì không nói đi, ngay cả Quản Tam Quốc cũng muốn giáo huấn hắn chuyện vợ chồng?
Vì Mai Hoa, Kim Bình hắn nhịn.
Mà tổng hợp lời của hai người này thì Kim Bình hiểu được trọng tâm vấn đề, nguyên nhân chính là do hắn quá yêu thương muội muội Kim Thố.
Mà phản ứng hiện tại của Mai Hoa càng khẳng định điều này, làm cho Kim Bình không thể không tỉnh lại. Trước đây hắn đã quá sơ suất.
“Thực xin lỗi, nhìn ngươi bình thường cũng rất thương yêu Tiểu Thố, ta vẫn cho là ngươi cũng giống ta, không ngờ lại xem nhẹ cảm nghĩ của ngươi”, Kim Bình thành thật nhận lỗi.
Nghe hắn nói như vậy, Mai Hoa cũng không vui sướng, ngược lại, nàng thấy có gì đó không đúng.
Hắn thật sự hiểu sao?
Nàng không muốn hòai nghi hắn, nhưng hai năm sống chung, nhìn hắn đối xử với muội muội, nàng thật sự rất khó tin hắn đột nhiên lại hiểu hết mọi chuyện, biết sự bảo hộ muội muội quá mức của hắn sẽ làm tổn thương lòng của nàng.
“Ngươi bị cha và đại sư huynh mắng phải không?”, Mai Hoa hợp lý đóan.
“Bọn họ có niệm một hồi”, Kim Bình thành thật trả lời.
Mai Hoa trầm mặc, đủ lọai suy nghĩ nổi lên, nàng bật thốt ra ” kỳ thật ngươi không cần miễn cưỡng”
“Miễn cưỡng?” Tuy rằng không hiểu nhưng Kim Bình thật cao hứng khi nàng lên tiếng, còn tốt hơn là nàng cự tuyệt không nói, ít nhất hắn có thể biết nàng suy nghĩ cái gì.
Mai Hoa chần chờ một lúc, nhưng nghĩ lại tốt nhất nên nói rõ ràng.
Nói rõ ràng mọi chuyện, không chỉ làm cho đối phương hiểu rõ vấn đề mà chính mình cũng thỏai mái hơn.
“Ta kỳ thật không trách ngươi.” trong đầu đã quyết định, Mai Hoa xoay người tránh cái ôm của hắn, đối mặt hắn nói ” ngay từ đầu, đại sư huynh đã nói với ta”
Nhướng mày, lúc này nghe nàng nói, Kim Bìn mới biết có chuyện này.
“Khi đó hắn từng đề cập qua chuyện ngươi rất yêu thương muội muội, là do ta đánh giá cao bản thân, không để ý đến lời hắn nói, nghĩ mình có thể thay đổi ngươi, nghĩ mình quan trọng hơn tình cảm huynh muội, nghĩ đến…”, nhớ lại những gì mình nghĩ thật quá ngu xuẩn, Mai Hoa cười khổ ” nghĩ mình là người quan trọng nhất đối với ngươi”
“Ngươi là như vậy.” Kim Bình chưa từng hoài nghi quá điểm này.
Mai Hoa sâu kín nhìn hắn, không nghĩ phảm bác liền bởi vì lời nói ra người sau đó bị tổn thương cũng chỉ là nàng.
“Có lẽ là ta biểu đạt không tốt, nhưng ngươi nhất định phải tin tưởng, ngươi là ngươi, Tiểu Thố là Tiểu Thố, các ngươi với ta mà nói đều quan trọng như nhau”, Kim Bình khẳng định
“Cũng không cần phải tỏ vẻ”, Mai Hoa cảm thấy hắn hiểu lầm trầm trọng, bất đắc dĩ nói ” hành vi thường ngày của ngươi đã chứng minh tất cả”
Thấy hắn còn chưa hiểu, Mai Hoa lại thở dài.
“Từ khi ta gả cho ngươi đến giờ, khó có dịp được xuất môn, dọc đường đi, người ngươi quan tâm trước nhất là ai? Tiểu Thố muội tử, mặc kệ là giới thiệu cảnh quan hay đến tửu lâu trà quán nổi danh dùng cơm, ăn món gì, uống trà gì, người đầu tiên ngươi hỏi ý kiến vĩnh viễn đều là muội muội”
Dù sao đã nói thì nói cho hết luôn.
“Đi lễ Phật, ngươi vì bận công việc nên ta mang muội tủ cùng đi, trước khi xuất môn ngươi luôn dặn đi dặn lại ta phải chú ý nhiều cho Tiểu Thố, ngay cả khi ngươi xa nhà thì việc ngươi dặn dò đầu tiên và nhiều nhất cũng liên quan tới Tiểu Thố?”
Đối mặt với vấn đề này, Kim Bình không có biện pháp trả lời.
“Tiểu Thố quả thật rất đáng yêu, không cần ngươi lo lắng ta cũng sẽ chiếu cố nàng, bởi vì ta vẫn coi nàng như muội muội của mình, nhưng cho tới giờ ngươi vẫn không an tâm, chỉ cần là chuyện của nàng, ngươi vẫn luôn khẩn trương, lo lắng…Chỉ cần một lần, một lần là tốt rồi cũng chưa từng cảm nhận được ngươi đối với ta cũng như vậy, người cũng chưa từn đem ta để trong lòng như vậy”, nghĩ tới, Mai Hoa không thể không đau lòng.
Bởi vì quá yêu cho nên có chút hận!
“Ta không nghĩ như vậy, nhưng ta nhịn không được nếu muốn…… Ta không phải bà vú, cũng không phải hộ vệ, nếu ngươi thành thân chính là hy vọng có người giúp ngươi bảo hộ Tiểu Thố muội tử, vậy ngươi nê cưới một võ sư hay một bà vú, không nên là ta, ngươi không nên cuới ta”
Nói một hơi xong, Mai Hoa quật cường đưa tay lên mặt ra sức lau, giống như là chùi đi thứ dơ bẩn gì đó chứ không phải là nước mắt.
Thấy nàng quật cường, cứng rắn ra vẻ không có việc gì, trái tim Kim Bình ngòai trừ thương tirc tràn đầy còn là tâm trạng rối bời…
Hắn làm sao có thể thất bại như vậy? làm sao có thể?
Hơn hai năm sống chung, dù không cố ý nhưng hắn đã làm cho Tiểu Hoa nhi của hắn chịu nhiều ủy khuất như vậy.
Nàng nói, tất cả đều là sự thật.
Mỗi một chuyện, mỗi một việc đã xảy ra, cho đến khi nàng nói tới hắn mới giật mình nhận ra chính mình tự cho là đúng, làm sao có thể xem nàng thông minh, dũng cảm, tự tin cùng võ nghệ cao cường thành chuyện đương nhiên?
Nàng là thê tử cùa hắn, là người Kim Bình hắn nên che chở, yêu thương, lạc quan, tự tin, thông minh, thậm chí là võ nghệ cao cường của nàng là sự đặc biệt, là ưu điểm hắn luôn yêu thích ở nàng. Nhưng tất cả không hề đương nhiên, nàng cũng không phải là công cụ của người khác, không phải.
“Trước kia tại sao không nói với ta?”, Kim Bình khẽ vuốt nước mắt của nàng, không thể bình ổn nội tâm đang ẩn ẩn đau.
Mai Hoa cảm thấy không nói nên lời, nếu là chuyện gì to tát thì còn nói, đằng này chỉ là những chuyện tưởng chừng như nhỏ như lông gà vỏ tỏi, nàng có thể nói sao?
“Thực xin lỗi.” Kim Bình chỉ có thể nói như vậy:“Tiểu Hoa, thực xin lỗi.”
Đối mặt với lời xin lỗi của hắn, Mai Hoa chỉ cảm thấy đau lòng.
“Ngươi không cần giải thích với ta”, sự thật tuy rằng làm đau lòng người, nhưng làm người phải đối mặt với thực tế, Mai Hoa cố nén sự thương tâm nói ” là ta không hiểu rõ lại vọng tưởng mình có thể thay đổi hết thảy, trước giờ tình cảm huynh muội các ngươi gắn bó như tay chân, làm sao có thể vì ta mà thay đổi? Cho nên thật ra không phải ngươi sai, ngươi không cần miễn cưỡng bản thân, nhận lỗi về mình”
Kim Bình lắc đầu, sửa lại lời nàng ” là ta làm cho ngươi có cảm giác bị lợi dụng, là do ta sai”
Không cho nàng có cơ hội phản bác, Kim Bình lại tiến lên ôm nàng vào lòng.
Mai Hoa chỉ nghe hắn nói:“Là ta không tốt, làm cho ngươi bị ủy khuất, ta không dám cầu xin ngươi tha thứ, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng…Nếu thực sự chỉ lợi dụng ngươi, không để ngươi trong lòng, ta làm sao bỏ mặc việc Kim Thố chưa rõ tung tích mà đi tìm ngươi trước?