Cuối xuân tháng ba, gió thổi tung ti, lạc hồng vô số.
Giang Đô xưa nay mưa nhiều, một trận mưa nhỏ cũng có thể tí tách liên tục hai ba ngày.
Trong vương phủ Giang Đô bốn phía tường cột chạm trổ, mái cong cùng hướng. Góc mái hiên treo chuông đồng, mưa phùn nhỏ giọt dọc theo chuông đồng, tiếng chuông nghe thanh thúy.
Đợi đến khi mưa vừa ngừng, trước cửa thùy hoa vương phủ vây quanh đông đảo hạ nhân, tốp năm tốp ba xuyên qua hành lang dài, mang những đồ vật có giá trị quý ra ngoài.
Bọn họ đều là đi cùng tiểu thư hồi kinh.
Vốn là khởi hành hồi kinh sớm mấy ngày, nhưng tiểu thư nhiễm bệnh, nên phải trì hoãn lại.
......
Ngọc Chiếu từ nhỏ đã có bệnh tim, lão thái phi cùng Giang Đô vương mời danh y khắp nơi, cẩn thận tỉ mỉ điều dưỡng, mới có thể dưỡng tốt thân thể.
Bệnh này của nàng thường ngày nhìn không ra, chờ phát bệnh, cả người vô lực, nằm ở trên giường tức ngực khó thở, một khuôn mặt xinh đẹp nửa tia huyết sắc cũng không thấy.
Cái này cũng làm lão thái phi lo lắng, lão thái phi hơn năm mươi tuổi, mắt phượng tóc mai đen, ung dung cao quý.
Nàng vốn là người Bách Việt, khi còn nhỏ thì quê hương chiến loạn, lão thái phi theo tộc nhân cùng nhau lưu lạc lang bạt khắp nơi, sau đó chuyển đến Đại Tề, quen biết lão Giang Đô vương.
Lão Giang Đô vương sinh ra tướng mạo xấu xí, từ xưa đến nay là thích cái đẹp, thấy mỹ nương tử, uy vũ đại tướng quân liền bất động, mỗi ngày đều đến cửa nhà tiểu nương tử canh giữ. Dung mạo khi lão thái phi còn trẻ, toàn bộ Đại Tề tìm không ra người thứ hai, lão Giang Đô vương đối mặt với hàng trăm tình địch.
Trải qua hai năm, vượt qua vô số trở ngại, lão Giang Đô vương cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân trở về, cái này nói ra có thể cho hắn hãnh diện cả đời.
Hai người đặc biệt ân ái, hậu viện của lão Giang Đô vương càng thêm sạch sẽ, ngoại trừ thê tử, cũng không có thiếp thất bên cạnh.
Lão thái phi con nối dõi không nhiều, cả đời chỉ có một gái một trai.
Trưởng nữ chính là mẫu thân của Ngọc Chiếu đã mất sớm.
Cách nhiều năm sau mới sinh được cữu cữu của Ngọc Chiếu, chính là Giang Đô vương đương nhiệm, Giang Đô vương hiện giờ cũng mới hơn hai mươi tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, bận rộn chính sự chưa từng thành thân.
Vương phủ lớn như vậy chỉ có một tiểu chủ tử là Ngọc Chiếu, từ nhỏ muốn sao muốn trăng, ngoại tổ mẫu cùng cữu cữu đều vội vàng dựng thang đi hái
Ngọc Chiếu thấy ngoại tổ mẫu sốt ruột đến độ bốc hỏa, dâng lên lo lắng, không dám tiếp tục giả bệnh.
Lão thái phi làm sao nhìn không ra? Chỉ là nhất thời kìm xuống tức giận.
Hàng mi dài của Ngọc Chiếu khẽ run lên, gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta kinh diễm, xinh đẹp như nước, diễm lệ tựa hoa xuân .
Da trắng như tuyết, tóc đen như mực, trên lông mi mang theo những giọt nước mắt sắp rơi xuống.
"Ngoại tổ mẫu, ta không muốn đi..."
Lão thái phi vừa thấy mềm lòng, thở dài nói: "Trước đó bảo ngươi đừng rời xa ta, ngươi nhất định phải trông mong bọn họ đến đón ngươi, chỉ riêng lễ vật đã chuẩn bị hai rương, ta còn nói là nuôi một con sói mắt trắng, sao hôm nay người đến đón ngươi, ngươi lại không muốn đi?"
Ngọc Chiếu chớp chớp mắt, rưng rưng, đỏ mắt nói: "Ta không muốn rời xa người, không muốn rời khỏi Giang Đô... .Ta . . Ta sợ sau khi hồi kinh sẽ bị khi dễ."
Lời này khiến lão thái phi cười nghiêng, nàng trìu mến vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Ngọc Chiếu, tiểu cô nương đặc biệt đáng yêu, cho dù là giả bệnh, châu thúy đều trượng không ít, một đôi mắt hạnh so với xuân thủy còn nhiều hơn vài phần mềm mại, xinh đẹp vô cùng.
"Có ta và Vương cữu cữu ngươi làm chỗ dựa, ai dám khi dễ ngươi? Hầu phủ mời vài lần, lão nhân kia đều tự mình phái người, làm tôn nữ nếu ngươi không trở về, thanh danh sẽ khó nghe. "
"Thanh danh hỏng thì hỏng rồi..." Ngọc Chiếu túm lấy chăn dưới tay, xưa nay tính nàng được sủng ái có chút kiêu ngạo, cũng không sợ những thứ này, dù sao nàng cũng không phải gả không được.
"Ngươi sắp mười bảy, nếu trì hoãn thêm nữa thì tuổi sẽ lớn."
Nếu là ở Giang Đô thanh danh xấu đi nữa thì cũng gả ra ngoài, nhưng Ngọc Chiếu từ trong bụng mẹ đã chỉ phúc vi hôn với vị hôn phu là Ngụy quốc công trong kinh thành, thanh niên tài tuấn kia, lão thái phi ở Giang Đô cũng có nghe qua.
Năm ngoái Giang Đô vương vào kinh gặp qua Ngụy quốc công một lần, trở về liền nói Ngọc Chiếu an tâm, nói là người này lễ nghĩa chu toàn tướng mạo xuất chúng, hậu viện sạch sẽ, là tốt.
Hòn ngọc quý trên tay trong nháy mắt đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, đến tuổi muốn xuất giá, còn muốn gả xa như vậy, ngày sau sơn thủy cách nhau, gặp mặt không dễ dàng.
Mặc dù không nỡ để cháu gái rời khỏi mình, gả xa đến kinh thành, nhưng lão thái phi cũng biết một mối nhân duyên tốt đối với nữ tử mà nói có bao nhiêu khó khăn mới có được, cũng không thể bởi vì cố niệm của mình mà phá hủy nhân duyên của Bảo nhi.
Ngọc Chiếu thấy vậy biết làm nũng cũng vô dụng, chỉ có thể để thị nữ đỡ nàng dậy, hướng phía gương đồng mặc xiêm y mới.
Váy dài thêu chỉ vàng đính ngọc trai có hoa văn Bảo Tướng xanh lam, trên chân mang vào giày lụa tơ tằm thêu hoa văn Bát Bảo khảm trân châu.
Đợi nàng thu thập thỏa đáng, mấy chục hạ nhân chậm rãi đưa nàng ra khỏi phủ, Giang Đô vương đi thủy sư doanh bên ngoài, trong phủ chỉ còn lại hai chủ tử là lão thái phi và Ngọc Chiếu.
Chờ không được cữu cữu, Ngọc Chiếu liền đi thuyền ở bờ sông, đi đường thủy hơn mười ngày mới có thể vào kinh.
Bọn nha hoàn vội vàng thu thập đồ vật trên thuyền, thay gối đệm chăn mới cho Ngọc Chiếu, thay màn sa lụa xanh kéo thấp mềm mại mới làm của tú nương trong phủ, ngay cả kỷ trà trong phòng, bình phong, tất cả đều tự mình đổi.
Thuyền đi cho tới trưa, Ngọc Chiếu có chút buồn ngủ, tính tình nàng lười nhác, thay y phục đơn giản nằm ở trên giường, hai người thị nữ Tuyết Nhạn Tuyết Liễu thấy thế, lặng lẽ tắt nến trong phòng, rón rén lui ra ngoài.
......
Ngọc Chiếu nằm mộng.
Khuôn mặt của người trong mộng đều là một mảnh mơ hồ, nàng thế nhưng lại có thể biết rõ thân phận của từng người.
Nàng nhìn thấy vị hôn phu, trong mộng thời gian trôi qua cực nhanh, nàng cùng hắn lần đầu gặp, quen biết, lại đến đàm hôn luận gả bất quá chỉ là trong nháy mắt, đảo mắt nàng đại giá phong quang thành quốc công phu nhân trẻ tuổi nhất Đại Tề.
Hai người trai tài gái sắc cầm sắt hài hòa, ra cửa thành đôi phu thê ao ước của biết bao người.
Nhưng lại là một cái đảo mắt, trượng phu tiếp nhận Nhị muội hòa ly đã trở về nhà của Ngọc Chiếu, chỉ bởi vì hai người sớm đã lén lút qua lại cùng nhau, châu thai ngầm kết.
Nhị muội chạy tới trước mặt Ngọc Chiếu kể lể buồn bực trong lòng, nói mình cùng Ngụy quốc công mới là thanh mai trúc mã, nếu không phải Ngọc Chiếu cầm quyết định hôn sự khi còn bé không buông, nàng mới là phu nhân Ngụy quốc mai mối cưới hỏi đàng hoàng, làm sao đến mức gả cho người khác lại rơi vào kết cục hòa ly?
Tóm lại, nhị muội không sai, trượng phu cũng không sai, sai chính là Ngọc Chiếu, là nàng nhất định phải chen ngang giữa hai người.
Ngọc Chiếu nhìn thấy mình trong mộng bị muội muội cùng trượng phu phản bội, bị bà bà nhắm vào, nàng một ngày tiều tụy qua một ngày, buồn bực không vui.
bà bà: mẹ chồng
Lại đảo mắt một cái, đúng là đưa tang nàng!
Ngày đưa tang, bốn phía của nàng đều là cảnh tượng xa lạ, không phải trong phủ quốc công... Thậm chí không biết là xuất hiện ở nơi nào, bên tai tiếng niệm kinh không dứt, mùi nến nồng đậm khiến người ta buồn nôn.
Bầu trời một mảnh sương mù.
Bên ngoài dường như là trời mưa, tí tách có mấy giọt nước mưa ấm áp văng trên mặt nàng, phảng phất có thể đem mặt của nàng đốt ra bên ngoài.
Ngọc Chiếu bị đánh thức ——
Trong sương phòng trên thuyền tối tăm, đưa tay không thấy năm ngón. Trên mặt Ngọc Chiếu tràn đầy nước mắt, mặt bị cay sinh đau.
Bọn nha hoàn nghe có tiếng động, vội vàng cầm đèn tiến vào, Ngọc Chiếu mới có thể một lần nữa nhìn thấy.
Bà vú trên tay bưng canh nóng, kêu to: "Tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi, nằm mơ sao còn khóc..."
Tuyết Liễu vắt khô khăn tay ngâm trong nước ấm, nhẹ nhàng lau lên mặt Ngọc Chiếu, nổi lên trêu ghẹo: "Giấc ngủ này của tiểu thư từ giờ ngọ cho đến giờ thân, giấc mộng này đã kéo dài được bao lâu? "
Ánh mắt Ngọc Chiếu trống trải, vẫn không phục hồi được tinh thần, lẩm bẩm: "Trong mộng trôi qua thật lâu, dường như là cả đời..."
Cẩn thận tính ra cũng không bao lâu, chính mình trong mộng, hẳn là ở độ tuổi hai mươi thì đã chết.
Nàng cắn môi, cầm lấy gương đồng hình thoi trên bàn trà ở góc giường, bên trong phản chiếu dung nhan trẻ tuổi của mình, khác biệt rất lớn so với đôi mắt tuyệt vọng của nữ tử trong mộng.
Triệu ma ma nghe xong không khỏi thổn thức, cho tới bây giờ nàng đều là tin những thứ quỷ thần này, Triệu ma ma nói: "Chờ trở về Hầu phủ, tìm một ngày tốt đi đạo quán xem một chút, tiểu thư không có việc gì thì đi đốt thêm vài nén nhang, cầu trời Phật phù hộ độ trì cũng tốt. "
Thật là một giấc mơ kỳ quái.
Trong mộng Ngọc Chiếu đã hoàn toàn chết tâm với đôi gian phu dâm phụ kia, hiện giờ tỉnh lại, cũng cảm thấy có vài phần buồn cười, mình mơ thấy đều là cái gì?
Nàng có chút sợ hãi gật gật đầu, đúng là nên đi đạo quán chùa miếu thắp hương, giấc mộng loạn thất bát tao này...
Nhớ tới chuyện trong mộng, nghiêng đầu hỏi Triệu ma ma: "Ma ma, khuê danh của muội muội ta là gì? "
Không thể trách nàng không biết, nàng chưa tới hai tuổi đã rời khỏi Hầu phủ, mấy năm nay toàn bộ Hầu phủ cũng không gửi tới cho nàng được mấy phong thư, đừng nói đến cùng những người khác trong nhà càng không có qua lại, hết thảy Hầu phủ trong kinh, đối với Ngọc Chiếu mà nói đều là xa lạ.
Triệu ma ma cẩn thận nhớ lại, thời gian thật lâu, nàng cũng không dám khẳng định: "Thế hệ các cô nương giống ngươi đều là từ chữ Ngọc, nhớ không lầm nhị tiểu thư gọi là Ngọc Yên. "
Ngọc Chiếu rùng mình một trận.
Trong mộng tên của nhị muội đều đúng, đây chẳng phải là một giấc mộng dự đoán sao?
。。。。。。Đại Tề kiến quốc hơn trăm năm, hoàng đô Lâm An, chưa vào hoàng thành, bên ngoài đã là cuộc so tài xe ngựa.
Xe ngựa Chu Luân Hoa Cái chậm rãi tiến vào tòa hoàng đô hùng vĩ tráng lệ này, đi vào đường lớn bằng phẳng bằng đá trắng, theo trục trung tâm phân bố phố thị ngăn nắp trật tự, tự dưng sinh ra cảm giác trang nghiêm.
Không giống như phong cảnh những cây cầu nhỏ, dòng sông xinh đẹp ở Giang Đô, Lâm An hùng vĩ chưa từng có, bầu trời trong vắt gợn sóng, xa xôi phía chân trời mây mù bốc hơi, xung quanh cửa phường mở rộng ra, nhà lầu chuông trống hùng vĩ cao vút, nhộn nhịp đều là dòng người qua lại.Một cảnh tượng phồn hoa thịnh thế.
Tín An Hầu phủ——
Hôm nay đại tiểu thư hồi phủ, nữ quyến trong phủ đều tụ tập một chỗ, khó tránh khỏi nhắc đến Ngọc Chiếu.
Vị đại tiểu thư Giang Đô này trở về, sinh ra đã khắc mẫu, phu nhân Tín An hầu nguyên phối mới sinh hạ đại tiểu thư còn chưa kịp liếc mắt một cái, liền máu chảy mà lìa khỏi nhân thế.
Trâm anh thế tộc, nhất là Tín An Hầu này trẻ tuổi khí thịnh dung mạo xuất chúng, cho dù mới chết phu nhân, có một nữ nhi mới chào đời, trong khoảnh khắc liền có người tới cửa đưa lời bà mối cho Tín An Hầu.
Chưa đầy nửa năm, cuộc sống quan phu thật sự không dễ chịu, Thành Hầu từ chối hai lần liền không cự tuyệt nữa, không ngừng vó ngựa đón dâu cưới kế thất.
quan phu: góa vợ
Chính là Hầu phu nhân Lâm thị hiện giờ.
Hiện giờ vị Tín An Hầu phu nhân này xuất thân cũng không kém, không chỉ không kém, cả kinh thành đều không chọn ra được mấy người. Lâm thị là tiểu thư dòng chính của Trấn Quốc Công phủ, nếu không phải gia tộc này mấy năm đó phạm phải chuyện, tuổi tác đã lớn một chút, chỉ sợ cũng sẽ không gả cho Tín An Hầu làm kế thất.
Hầu phu nhân Lâm thị là một người thủ đoạn lợi hại, chấp chưởng bếp núc trong phủ, hết thảy đều không có sai sót. Vào Hầu phủ trước sau hai năm liền sinh một trai một gái, nhị tiểu thư Thành Ngọc Yên cùng nhị thiếu gia Thành Điềm.
Nhị tiểu thư Ngọc Yên sáng láng thanh tú, từ trước đến nay là minh châu trên tay Tín An Hầu. Nhị thiếu gia Thành Điềm thì thông minh, tuổi còn nhỏ mỗi lần ở thư viện đều có thể giành được vị trí đầu bảng, nếu không có gì sai sót sang năm liền muốn tham gia thi cử.
Ngay cả lão phu nhân Hầu phủ, hai người con dâu ruột thịt, nàng đều hướng về vị Hầu phu nhân này.
Địa vị của Hầu phu nhân không thể dao động, mà vị trưởng nữ của phu nhân nguyên phối này hồi kinh, ở giữa rắc rối phức tạp, hạ nhân không khỏi ôm vài phần tâm tình xem kịch.
Chỉ chốc lát sau bên ngoài có bà vú xuyên qua hành lang dài chạy tới báo, nói là đại tiểu thư vào phủ, đang hướng sân viện lão phu nhân tới đây.