Hách Đại tổng quản đứng chờ ngoài rừng Khê Thủy, không bao lâu thì nhìn thấy nha hoàn Tích Nguyệt của Ân thị vội vàng đi tới, nàng ỷ được Ân thị sủng ái nên cũng không để Hách Kiếm vào mắt, trực tiếp hỏi “Đường tiên sinh có bên trong không?”
Hách đại tổng quản cũng không thèm so đo với nàng ta, vẫn tươi cười “Ở trong, nhưng lúc này đang có chuyện thương lượng với Đại đương gia, Tích Nguyệt tỷ tỷ chờ ở đây với Hách mỗ đi.”
Tích Nguyệt đâu thèm nghe “Lão phu nhân mời Đường tiên sinh, Tích Nguyệt đợi được nhưng lão phu nhân không đợi được.”
Nàng ta vội vã đi vào trong, Hách Kiếm đưa tay ngăn nàng lại, trên mặt vẫn đầy ý cười, trong lời nói lại có chút ý nhắc nhở “Tích Nguyệt tỷ tỷ, Lão phu nhân tìm Đường tiên sinh có việc nhưng Đại đương gia tìm Đường tiên sinh cũng không phải là không có việc. Tỷ tỷ là một người hiểu chuyện, có một số việc nên để lại cho mình một con đường sống.”
Không ngờ Tích Nguyệt nghe những lời này thì tức giận, bộ dáng như sắp sửa xông vào “Hách Kiếm, ngươi dựa vào Đại đương gia mà chèn ép ta! Đại đương gia cho dù lớn nhưng cũng là con gái của lão phu nhân. Trên đời này có đạo lý con gái để mẫu thân chờ đợi sao.”
Nha đầu Thanh Uyển bên Đan Phong Các cũng tức giận “Tích Nguyệt tỷ tỷ, thái độ này là sao, Đại đương gia cũng khách khí với đại tổng quản mấy phần, tỷ dám…”
Hách đại tổng quản nhẹ thở dài, ngăn lời Thanh Uyển mà nói “Nếu tỷ tỷ muốn xông vào, Hách mỗ cũng không ngăn cản, mời.”
Tích Nguyệt hừ lạnh một tiếng, thẳng lưng bước vào trong. Thanh Uyển tức giận “Hách Tổng quản, ngài xem nàng ta kìa! Mấy năm nay nàng ta nghĩ mình cũng là nửa chủ tử rồi.”
Hách Kiếm cười mà không nói, vẫn khoanh tay đứng ở bên ngoài chờ Ân Trục Ly ra.
Tích Nguyệt đi vào rừng Khê Thủy thì thấy cảnh hai người đầu ấp tay gối, nàng cũng hiểu tại sao lúc này Hách Kiểm cản trở, nàng ta bèn lạnh giọng ho khan làm Ân Trục Ly giật mình dậy “Mới vừa rồi Hách tổng quản nói Đại đương gia và Đường tiên sinh có chuyện quan trọng, thì ra là chuyện quan trọng thế này. Đại đương gia, lão phu nhân mời Đường tiên sinh qua đó.”
Đường Ẩn lập tức đứng dậy, hắn vốn là một quân tử, bụng dạ ngay thẳng, chưa bao giờ vượt quá lễ nghi nhưng lúc này lại nghe thấy lời nói sắc bén của nàng ta, gương mặt có chút khó chịu. Ân Trục Ly ngẩng đầu nhìn Tích Nguyệt, ánh mắt âm u, vẻ mặt vẫn mang ba phần ý cười “Nếu như mẹ ta mời thì Trục Ly cũng không làm sư phụ chậm trễ.”
Đường Ẩn gật đầu, đi theo Tích Nguyệt rời khỏi đó.
Hách Kiếm vẫn đứng trước cửa, Tích Nguyệt đắc ý rời khỏi đó, Đường Ẩn đi sau, Hách Kiếm cười chào hỏi Đường Ẩn rồi lại đi vào tìm Ân Trục Ly.
“Chuyện quan ngân đó làm ổn chưa?” Ân Trục Ly ngồi dưới gốc đào, một tay đón lấy đóa hoa màu hồng nhạt. Lúc này Hách Kiếm mới thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc “Đám thợ bạc đang đẩy nhanh tốc độ, đợi đến khi Khúc đại tướng quân trở lại Trường An thì hai mươi vạn quan ngân sẽ ở Phú Quý Phường ở phía Tây thành chờ ngài ấy.”
TRục Ly gật đầu, sau một lúc lại hỏi “Hiện giờ sản nghiệp của thành Phú Quý còn bao nhiêu thứ nằm trong tay của mẹ ta?”
Hách Kiếm suy nghĩ một lúc rồi đáp “Đại đương gia, mấy năm nay thì phần lớn đều đã về tay đại đương gia, nhưng gần như tất cả khế ước mua bán nhà, khế đất, khế ước thuê mướn đều ở trong tay lão phu nhân. Hiện giờ trong tay chúng ta nắm giữ phần lớn ngân lượng nhưng để điều động thì cần tới ấn tín của lão phu nhân.”
Ân Trục Ly ném đóa hoa trên tay vào trong nước, khóe môi vẫn mang theo ý cười “Đúng vậy, cho nên cái ghế Đại đương gia này bà ấy muốn đổi thì có thể đổi.”
Hách Kiếm nhíu mày “Đại đương gia nói chuyện lần trước ở vườn đào…”
Ân Trục Ly ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng rơi trên vạt áo “Hách Kiếm, nếu ta gả đến Thẩm Gia, trở thành Phúc Lộc vương phi, bà có muốn khống chế ta cũng không còn tiện như xưa nữa. Cho nên bây giờ bà muốn vứt bỏ quân cờ là ta đây.”
Hách Kiếm ngày ngày tính toán sổ sách, sự lợi hại trong đó đương nhiên hắn biết “Đại đương gia, thứ cho tại hạ nhiều lời. Cái danh Phúc Lộc Vương phi kia tuy có thể nâng cao danh tiếng, địa vị của thành Phú Quý, nhưng cũng chẳng là bao. Đã vậy thì ngài cần gì tranh cái hư danh ấy?”
Ân Trục Ly sảng khoái cười, vỗ vỗ vai hắn “Bởi vì ta phải làm một chuyện. Chuyện này mẹ ta nhất định sẽ không muốn cũng không dám đồng ý. Cái hư danh này, ta nhất định phải có.”
Hách Kiếm nhớ lại cảnh mới vừa chứng kiến dưới gốc đào, muốn hỏi nhưng cuối cùng lại đổi sang chủ đề khác “Nhưng Đại đương gia, tại hạ nghĩ những khế ước này lão phu nhân sẽ không đời nào giao ra. Trong tay chúng ta không có những thứ này nên mọi chuyện đều phải chờ sự định đoạt của lão phu nhân.”
Ân Trục Ly gỡ hai chiếc nhẫn phỉ thúy ở hai ngón trỏ ra, nắm trong lòng bàn tay “Đại tổng quản của ta ơi, khế ước rất quan trọng,nhưng là vật chết, chỉ có con người là sống. Mấy năm nay mẹ ta giữ lấy vật chết còn đem tất cả vật sống giao cho ta.” Nàng chậm rãi xòe bàn tay ra, dường như vẫn còn mang theo mùi thơm ngào ngạt của hoa đào “Này, ngươi nói xem hai chiếc nhẫn này, cái nào là thật?”
Hách Kiếm cũng có nghiên cứu về châu ngọc, tinh tế đánh giá dưới ánh mặt trời một lúc rồi nói “Hai chiếc đều giống nhau, đều là Phỉ thúy hảo hạng nhất.”
Ân Trục Ly cầm chiếc bên phải đưa tới trước mặt hắn “Ta nói chiếc này là thật, phải không?”
Ánh sáng luân chuyển trong đôi mắt của Hách đại tổng quản, hắn cười nhẹ, nói “Đại đương gia nói nó là thật thì nó đương nhiên là thật.” Dứt lời, hắn giật mình tỉnh ngộ “Đại đương gia là nói…”
Ân Trục Ly bình tĩnh nhìn hắn, gãi gãi cằm “Tìm cao thủ làm giả lợi hại nhất trên giang hồ, làm giả lại đống khế ước kia và ấn tín của lão phu nhân, phải giống như đúc đồ thật.”
Hách Kiếm im lặng một lát “Trong cửa hàng có mẫu, thuộc hạ làm ngay.”
Hắn bước nhanh ra khỏi rừng Khê Thủy, Ân Trục Ly nắm lấy cây sáo bên hông. Cây sáo này là do Đường Ẩn tặng cho học trò yêu của hắn, không biết hắn chế tạo cách nào, toàn thân màu trắng như ngọc, có vân đỏ, vô cùng cứng. Phía trên có tám lỗ nhỏ, bên trong có cơ quan, khi cần thiết có thể bắn ra đoản kiếm, thổi một hơi sẽ làm bị thương kẻ địch.
Năm nàng sáu tuổi, Đường Ẩn tặng nó cho nàng, nghe nói là cùng một đôi với binh khí của hắn, một cái tên là Bích Lạc Giai, một cái tên là Hoàng Tuyền Dẫn.
Nàng nắm cây sáo kia, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ gì trong đầu.
Tuần đầu tháng tư là sinh thần của Ân thị.
Thành Phú quý vinh dự là Quốc thương của Đại Huỳnh, lão phu nhân Ân Mộng Diên lại được thánh tổ hoàng để phong là Nhất phẩm cáo mệnh Phu nhân, Hách đại tổng quản đã phát thiệp mời từ nửa năm trước, lúc này khách quý chật nhà Ân gia, đông như mây trên trời.
Sinh thần của Ân thị, đương nhiên Thẩm tiểu vương gia phải tới cửa chúc thọ, hắn mặc cẩm bào màu hạnh, áo dài buộc eo, càng nổi bật vẻ đẹp thanh trong lộng lẫy. Đầu xuân, trời vẫn còn se se lạnh, hắn giấu hai tay trong tay áo, sắc mặt như ngọc quý, môi đỏ như chu sa, yếu đuối làm người ta thương tiếc.
Ân Trục Ly nắm tay hắn dẫn vào chỗ ngồi, thấy bộ dáng hai người vô cùng thân thiết, người xung quanh sao lại không biết hắ là ai. Nhưng mọi người ở đây phần lớn đều là thương gia, ngày thường muốn gặp người trong Vương thất cũng không dễ nên vẫn xì xào bàn tán, có người khen nhan sắc, có người cười hắn nhu nhược, có người thích nam nhân thì có tâm tư xấu xa, muốn đè hắn lên giường mà dày vò. (=]]]]! Anh Giao có tướng làm trai bao! Giao tiểu thụ!)
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ thế chứ không dám lộ ra mặt, Cửu vương gia này tuy yếu đuối nhưng cũng có thể chọc thủng trời. Từ lúc được phong tức vị, không bị Hà thái phi quản thúc nên cả ngày đều cấu kết với Ân đại đương gia làm chuyện xấu, là đại họa thứ hai của thành Trường An. (Mọi người biết đại họa thứ nhất là ai không?! )
Ngày nọ, vị quan trước kia của thành Trường An là Vương Trừng gặp Thẩm tiểu gia ở lầu Quảng Lăng, cho rằng hắn là một giai nhân ở trong lầu (tưởng ông này là trai bao) nên say mê cười làm một bài thơ trêu ghẹo, nói rằng : Xuân đến giai nhân khoe sắc như hoa, mảnh mai như liễu, hoa tâm hé ra, nước mẫu đơn nhỏ giọt. (@[email protected]!!! Nghĩa bóng nhưng vô cùng đen tối!)
Thẩm tiểu vương gia nhẹ nhàng tới gần, vẻ mặt lưu luyến vén áo lên, thừa lúc chưa ai kịp ứng phó thì đá mạnh một cước ngay hồng tâm. Từ đó về sau mặc kệ mẫu đơn có nở hay không thì Vương đại nhân này không nhỏ được một giọt nào nữa.
Thẩm Đình Xa biết được việc này thì la hắn một trận nhưng cũng vì Vương Trừng sai trước nên cũng không phạt hắn.
Đợi tới khi khách đã yên toạ thì Ân Thị được Tích Nguyệt dìu ra. Tuổi của bà thật ra không lớn, chỉ là mấy năm nay suy nghĩ quá nhiều lại không thèm trang điểm nên nhìn có phần già nua. Bà lạnh nhạt nhìn mọi người, đám người này đều đã luyện được trái tim Thất Khiếu Linh Lung, mặc dù bề ngoài thì Ân Trục Ly là Ân đại đương gia của Ân gia nhưng mọi người đều biết đây mới là nhân vật quyết định mọi chuyện ở Ân gia.
Giống trái tim của Tỷ Can trong Đắc Kỷ Trụ Vương.
Mọi người đều khen ngợi mà không nhắc tới chuyện đó.
Qua được một nửa tiệc mừng, Hách Đại tổng quản mượn cớ đi mời Đường Ẩn, Tích Nguyệt bưng mì thọ lên cho ÂN thị, Ân Trục Ly ngồi sát bên Ân thị, đúng lúc đó thì Ân Trục Ly quay lại, bát mì thọ đều đổ trên vai nàng, mọi người đều bối rối một lúc. Ân thị đang tính lên tiếng thì Ân Trục Ly phủi phủi mì vẫn còn bốc hơi trên áo, giọng nói trong veo, lạnh lùng lại có chút uy nghi của người chủ gia đình “Kéo xuống đánh một trăm trượng!”
Tích Nguyệt ỷ vào có Ân thị bên cạnh, không hề để Ân đại đương gia vào mắt “Rõ ràng là Đại đương gia tự mình đụng phải, sao lại trách tội nô tì?”
ÂN Trục Ly nâng mắt nhìn nàng, giọng nói trầm trầm “Thì ra ngươi còn nhớ mình là một nô tì.”
Ân Trục Ly đưa mắt nhìn, có gia nô tiến tới kéo Tích Nguyệt, Tích Nguyệt cũng không sợ, chỉ nhìn Ân thị “Lão phu nhân!”
Ân thị ho nhẹ một tiếng “Đại đương gia, hôm nay là sinh thần của lão thân, tạm tha cho nô tài này đi, đừng để làm trò cười cho khách quý.”
Tích Nguyệt biết Ân thị sẽ bảo vệ mình nên nhìn ÂN Trục Ly đầy thách thức. Ân Trục Ly vẫn cười nhạt, giọng nói bình bình “Mẹ à, Trục Ly trị gia không nghiêm mới là trò cười cho người khác, kéo xuống đánh!”
Tích Nguyệt đương nhiên cầu cứu Ân thị, Ân thị bình tĩnh nhìn ÂN Trục Ly, trên mặt cũng bỏ đi nụ cười giả dối “Buông nó ra.”
Ân Trục Ly cười nhạt nhìn, không hề đáp lại. Ân thị trầm giọng hét “Ân Khải!”
Ân Khải xuất hiện trong đám người “Lão phu nhân.”
Ân thị lạnh lùng quát “Thả người!”
Vẻ mặt của ÂN Khải bình thản “Lão phu nhân, gia quy của Ân gia là Đại đương gia có quyền quyết định mọi chuyện trong ngoài Ân gia. Bây giờ gia nô phạm sai, Đại đương gia có quyền trách phạt.”
Ân thị run run cầm cây trượng, đã có người tới lôi Tích Nguyệt ra ngoài, nàng thấy ÂN thị không còn cách nào thì liên tục cầu xin Vân Thiên Y và Hồng Diệp. Đám Vân Thiên Y theo Ân Trục Ly đã lâu, cũng hiểu tính tình của nàng nên không dám mở miệng.
Tích Nguyệt thấy không ai trả lời thì sinh thù hận “Ân Trục Ly, ngươi cần gì mượn đề tài để nói chuyện của mình, nó cho cùng thì chẳng qua là ngươi hận ta phá hủy …”
Nàng ta còn chưa nói xong, Ân Trục Ly đã dừng động tác lấy tơ trắng mà lau áo, bên môi nở một nụ cười tươi đẹp đầy ma mị.
“Đánh chết.” Nàng nhẹ nhàng buông hai chữ.
(Cho chết! Biết sự lợi hại của chị Ly chưa !!!)