"Giang Tiểu Nguyện." Triệu Song Song nghiêm túc kéo cậu vào phòng nghỉ ngơi, "Cậu nghiêm túc đấy à?"
Giang Nguyện gật đầu.
"Cậu thực sự thích anh ấy, hay chỉ là..." Triệu Song Song mím môi, đang nghĩ nên tìm từ thế nào.
"Em thích anh ấy." Giang Nguyện nói rất nghiêm túc, "Đời em chỉ từng thích mỗi anh ấy thôi."
"Giám đốc Khương biết cậu thích anh ấy chứ?" Triệu Song Song vỗ đầu một cái, "Coi như chị chưa hỏi đi."
"Chị Song Song, đừng thở dài, em còn chưa lo, chị sầu cái gì?" Giang Nguyện an ủi ngược lại Triệu Song Song.
"Cậu có nghĩ đến, nếu như theo đuổi không thành thì sao không? Cậu có còn muốn lăn lộn trong giới này nữa không?"
Giang Nguyện chống cằm, "Kỳ thực, em không sợ anh ấy từ chối em, ngược lại, thực ra em thật sự sợ anh ấy chẳng suy nghĩ gì đã chấp nhận em."
Triệu Song Song: "..." Một đứa trẻ ngoan sao lại cứng đầu thế này?
Giang Nguyện suy nghĩ một chút hỏi cô, "Nếu như chị cứu mạng một người, người ấy nói chỉ cần chị muốn thì cái gì người ấy cũng có thể cho chị, kể cả tính mạng của mình. Mà chị yêu người ấy, thổ lộ với người ta, người ấy không nói hai lời liền tiếp nhận chị, chị sẽ vui vẻ sao?"
Triệu Song Song chần chừ, lắc đầu, "Có lẽ, chị sẽ càng không yên lòng, người ấy có phải thật lòng thích mình không, hay chỉ vì..."
"Chỉ vì mình thích người ta, người ta mới quyết định thích mình." Giang Nguyện kết luận.
"Cậu nói cậu cứu giám đốc Khương?" Triệu Song Song vẻ mặt khó tin, "Nhưng, chị thấy Giám đốc Khương sẽ không đến mức dùng phương thức này để báo ân đâu?"
Giang Nguyện bật cười nói: "Tất nhiên là không phải, em so sánh vậy thôi."
Triệu Song Song chọt chọt cậu, "Cậu quá rối rắm, vô nghĩa, có biết cái gì gọi là "nan đắc hồ đồ" không?"
Nan đắc hồ đồ: "Thông minh khó, hồ đồ khó, từ thông minh chuyển sang hồ đồ càng khó, buông tay ra, lùi một bước, lòng yên ổn, sau này không mong sự đền đáp" – Trịnh Bản Kiều. (Nguồn: . Bạn nào muốn hiểu rõ hơn có thể tra google hay vào nguồn link trên để tham khảo)
"Sao lại không? Nếu anh ấy không thích em, lại muốn tự ép mình ở bên cạnh em, không phải sẽ quá oan ức cho anh ấy sao? Đây là chuyện cả đời mà."
Triệu Song Song vừa định thở một hơi ăn miếng dưa hấu, trong nháy mắt liền bị sặc nước dưa hấu luôn, "... Khoa trương như thế sao?"
"Đó là vì chị căn bản không thể biết được người ta sẽ vì mình mà làm những chuyện gì." Giang Nguyện cười đến bất đắc dĩ mà hạnh phúc.
Triệu Song Song vừa định hỏi kỹ hơn, Tề Ngụy đã gọi điện tới.
Giang Nguyện cầm điện thoại di động lên nhắn cho Khương Kỳ một tin nhắn ngắn —— "Anh à, bỗng dưng em thấy hơi nhớ anh."
Vì vậy, chiều hôm đó, hiệu suất đoàn làm phim tăng cao, cũng không ai biết vì sao đại Boss đột nhiên muốn tọa trấn đoàn làm phim của bọn họ. Ngoài đoàn phim có không ít người suy đoán là bởi vì Trầm Manh hoặc Vệ Hân. Thế nhưng người trong đoàn phim lại len lén đưa ánh mắt đặt lên người Giang Nguyện.
Lời Khương Kỳ căn dặn Triệu Song Song hồi sáng cứ như mọc cánh bay khắp toàn bộ đoàn làm phim.
Một buổi chiều, người trong đoàn phim đều biết, người nắm quyền của Giải trí Khương thị hạ mình ở đây là để xem người mới tên Giang Nguyện kia.
"Hứa Nam, chỗ đứng của cậu sai rồi, chắn mất Vệ Hân."
Đạo diễn không biết là vô tình hay cố ý, vẫn cứ không gọi tên Giang Nguyện, mà gọi cậu là Hứa Nam.
Khương Kỳ cau mày nhìn về phía cảnh quay, đúng lúc bắt gặp nụ cười ôn hòa vô tội của Vệ Hân.
Dù sao chủ yếu đều là người mới, lúc đạo diễn hướng dẫn chỉ bảo, những khi vô tình hay cố ý đề cập đến Giang Nguyện, lời trong ý ngoài đều bảo Giang Nguyện không nên cướp phần diễn của nam chính.
Khương Kỳ hỏi thăm Giang Nguyện một chút rồi đứng dậy rời trường quay, không đợi mọi người vui sướng khi người gặp họa, sự trào phúng của Vệ Hân treo trên mặt chưa được mấy phút, Tề Ngụy đã tới.
Ôm cánh tay đứng ở một bên, hắn khác với Khương Kỳ. Khương Kỳ luôn tạo cho người ta một loại cảm giác như dùng quyền chèn ép người khác, Giang Nguyện chỉ càng không dễ dàng được tiếp nhận trong cái giới này, thuật nghiệp hữu chuyên công, Tề Ngụy đứng đó lập tức nhìn thấu ngọn ngành.
Thuật nghiệp hữu chuyên công: Mỗi ngành nghề, mỗi người đều có lĩnh vực chuyên môn riêng
"Đạo diễn, Giang Nguyện là người mới, vẫn còn lạ lẫm, ông thông cảm một chút." Chuyển chủ đề nhưng lại nhắm thẳng vào vấn đề chính, "Thế nhưng chỗ đứng của cậu ấy không có vấn đề gì, đương nhiên việc cậu ấy chắn nam chính cũng là sự thật."
Đạo diễn lớn tiếng nói: "Quý ngài đại diện hẳn là cảm thấy tôi đang bắt nạt người mới."
Tề Ngụy vung tay, "Sao có thể là ông bắt nạt người mới chứ, nhưng thật ra tôi lại cảm thấy chỗ đứng của nam chính cũng không đúng với yêu cầu của ông lắm?"
"Thực ra" Tề Ngụy đưa điếu thuốc cho đạo diễn, "Đạo diễn Lâm, có phải ông cảm thấy giám đốc Khương tạo áp lực cho mình?"
Đạo diễn Lâm liếc nhìn sang chỗ khác, không trả lời hắn.
"Giang Nguyện là do tôi khi ấy ở sân bay phát hiện ra, cũng là nghệ sĩ mà tôi kí hợp đồng ngay trong ngày hôm đó, chi bằng đạo diễn Lâm tin tưởng con mắt của chính mình, hà tất đi tin những lời đồn đại không phải sự thật?"
"Tôi nghĩ đạo diễn Lâm cũng không phải chú ý coi trọng sự nổi tiếng đến thế, thực ra trong mắt tôi, xuất phát điểm của bọn họ dù cao hay thấp, căn bản đều là người mới cả. Đây cũng chỉ là khởi điểm ban đầu thôi, một bộ hài kịch đô thị, không có nhiều hào quang của minh tinh thần tượng đến thế."
"Giang Nguyện vừa từ nước ngoài trở về, đạo lý đối nhân xử thế vẫn chưa hiểu nhiều, có lẽ không nên nói như vậy, nhưng đạo diễn Lâm tuệ nhãn như đuốc, chưa chắc tất cả mọi người đều lương thiện, có đúng không?"
"Giám đốc Tề."
Tề Ngụy vung tay, "Giang Nguyện có thể hơi kiêu ngạo, nhưng không phải người không sẵn lòng học cách khiêm tốn, càng sẽ không ỷ thế bắt nạt người khác, nếu như cậu ta không có tài năng, sao tôi lại phải ký hợp đồng với cậu ta, hủy hoại danh tiếng của mình?"
Tề Ngụy nửa thật nửa giả giải thích cho ông ta.
Thực ra nếu không phải Khương Kỳ có tình gà mẹ bao che cho con, theo như hắn nói, cứ để Giang Nguyện ở lại đoàn phim một thời gian, với trí thông minh của và linh khí của mình, tình huống như ngày hôm nay sẽ không xảy ra lần thứ hai.
Chỉ là Khương Kỳ không chịu, nếu không phải hắn liều mạng can ngăn, những lời này có lẽ sẽ do Khương Kỳ tự mình nói với đạo diễn Lâm.
Kỳ thực Tề Ngụy ít nhiều cũng có thể đoán được vì sao đạo diễn Lâm chỉ nhằm vào mỗi Giang Nguyện, ngoại trừ có người nói linh tinh, cũng có chút liên quan tới kinh nghiệm từng trải của chính đạo diễn Lâm. Bản thân ông lúc mới vào nghề cũng chịu không ít khổ. Quãng thời gian ban đầu đạo diễn cũng phải nhìn đủ loại sắc mặt của nhà đầu tư, hiện tại có chỗ đứng vững chắc, tất nhiên cũng không muốn lại phải nhìn sắc mặt người khác mà làm việc.
Ánh mắt Tề Ngụy rơi xuống người Giang Nguyện, mọi người đều nhìn bằng mắt, đứng ở nơi không sạch lâu ngày lại càng không nhìn nổi những thứ sạch sẽ.
Đối với người lòng vương bụi trần mà nói, Giang Nguyện có đôi mắt trong sáng, sự kiêu ngạo từ tận trong xương tuỷ cùng thái độ thoạt nhìn không thèm để ý đến bất cứ thứ gì, còn có vận may thuận buồm xuôi gió cũng dễ hứng nhận hận ý của người đời.
Đó là thứ mà chỉ thiên chi kiêu tử được che chở cẩn thận mới có.
Tề Ngụy không nhịn được liếc mắt nhìn đến vị trí của văn phòng Giám đốc trên tầng cao nhất, ừm, có người giỏi làm vườn, trồng cây, nuôi mèo nuôi chó, còn Giám đốc của bọn họ, hẳn là người nuôi em trai giỏi nhất mà hắn từng gặp.
Hàn Tử Phong vỗ vai Giang Nguyện an ủi cậu, "Có thể là Giám đốc Khương có việc nên mới rời đi."
Giang Nguyện chớp mắt, thấy xung quanh nhìn mình với vẻ mặt như cười trên sự đau khổ của người khác, mới biết cậu có ý gì, nhỏ giọng nói: "Anh ấy vốn cũng không phải là vì tôi mà ở đây, sau đó không có phần diễn của tôi, anh ấy đi không phải là rất bình thường sao?"
"Vậy anh ấy tới làm gì?" Hàn Tử Phong vẻ mặt mờ mịt.
"Vì tôi nhớ anh ấy." Giang Nguyện cười híp mắt nói cho cậu biết câu trả lời chính xác.
Hàn Tử Phong: "..." Thế này mà bảo là không phải lưỡng tình tương duyệt? Cậu trúng gió mới tin tên gian tà Giang Nguyện kia.
Mặc kệ người ngoài nhìn nhận mối quan hệ mập mờ không rõ ràng giữa hai anh em như thế nào.
Cuộc sống chung của Khương Kỳ và Giang Nguyện vẫn từ từ đi vào quỹ đạo.
Buổi sáng nếu ai thức dậy sớm hơn thì phụ trách bữa sáng. Đôi khi có lịch quay vào sáng sớm, Giang Nguyện sẽ làm chút sandwich đơn giản, nếu chín giờ mới có có lịch quay thì sẽ làm những thứ phức tạp hơn, có lúc nấu sữa đậu nành, làm bánh quẩy, có lúc nướng bánh mì, sau đó gọi Khương Kỳ cùng nhau ăn sáng. Lúc Giang Nguyện không có lịch quay, Khương Kỳ sẽ làm sẵn bữa sáng đặt trong lò vi sóng, chờ một con mèo lười nào đó rời giường hâm nóng một chút là có thể ăn. Cũng có lúc sẽ dậy sớm chạy bộ buổi sáng tiện thể ghé qua một cái ngõ đã khá lâu đời, mua về vài món ăn nhẹ mà Giang Nguyện chưa từng nếm thử.
Buổi sáng nếu không có chuyện gì, Giang Nguyện sẽ làm hộp cơm trưa, lượn lờ trong phòng làm việc của Khương Kỳ, cùng nhau ăn cơm. Nếu bận quá không có thời gian, Giang Nguyện sẽ chạy đến nhà ăn lấy cơm, nhờ vào cái miệng ngọt, đầu bếp như sắp đổi thực đơn thành những món yêu thích của Khương Kỳ luôn rồi.
Buổi tối Khương Kỳ hơn phân nửa là có xã giao, thế nhưng hiếm khi có dịp hai người đều rảnh rỗi, cả hai sẽ cùng vào bếp vừa trò chuyện vừa cãi nhau loay hoay hoàn thành bữa tối của họ.
Giang Nguyện lời lẽ chính đáng nói trong nhà có tạp dề cũng không cần lãng phí, vì vậy Khương Kỳ phản đối không có hiệu lực, sau đó bị ép mặc chiếc tạp dề màu hồng phấn vào.
Đến buổi tối, nếu Khương Kỳ không có việc, hai người sẽ chọn bộ phim để xem, Giang Nguyện là do Khương Kỳ một tay nuôi nấng, sở thích của hai người cũng gần tương tự như nhau, không thích phim điện ảnh nhân văn, đều thích xem phim hành động kịch tính. Khương Kỳ ngẫu nhiên còn có thể cùng xem Conan với Giang Nguyện, nhưng sau khi xem mấy tập, Giang Nguyện cũng không xem cùng anh nữa, cậu chọn cùng Hàn Tử Phong giết thời gian ở trường quay.
Lý do?
Giang Nguyện nghiêm mặt từ chối việc bị ông anh bất lương sớm nhìn ra hung thủ là ai, thông minh cái gì chứ, thực sự là nhẫn tâm.
Nếu có việc? Giang Nguyện sẽ âm thầm vào thư phòng của Khương Kỳ, có lúc đọc sách, có khi xem kịch bản, Khương Kỳ đặt bên người mình một chiếc ghế tựa giống y hệt, nhưng Giang Nguyện cố tình không ngồi. Ánh mắt hai người còn có thể ngẫu nhiên không hẹn mà gặp giữa không trung, lúc này mỗi người một ý hai người liền bắt đầu so kỹ năng diễn xuất, người này so với người kia nguỵ trang càng tự nhiên.
Khương Kỳ cũng không thức khuya nữa, sau khi đặt một nụ hôn chúc ngủ ngon lên trán Tiểu Nguyện của anh, ôm cậu tiến vào giấc mơ ngọt ngào. Còn chuyện thời gian tắm rửa lâu hơn nhiều so với trước đây, đồng thời nhiệt độ của nước cũng giảm dần? Phật dạy: Không thể nói.
Triệu Song Song hận không thể rèn sắt thành thép chỉ vào Giang Nguyện nói: "Cậu có thể cố gắng thêm một chút không? Người ta theo đuổi ai đó đều ra ngoài ăn, ra ngoài chơi, ra ngoài mua sắm, sao đến mấy người lại là không thể rời khỏi phòng bếp thế?"
Cô không tra cứu quan hệ của hai người, chỉ cho là vì quan hệ tầng trên tầng dưới, nên giúp Giang Nguyện có cơ hội để tận dụng, còn chuyện có phải như tin đồn bao dưỡng bên ngoài không, Triệu Song Song lựa chọn tin vào những gì mắt mình nhìn thấy.
Cũng trong lúc đó có một người chờ tan họp chỉ vào Khương Kỳ nói: "Có đáng không? Chuyện này bao lâu rồi? Hai người các cậu đều mập một vòng, tôi biết tỷ lệ mỡ cơ thể của cậu thấp, nhưng Giang Nguyện là nghệ sĩ, nghệ sĩ đấy!"
Khương Kỳ nhàn nhạt quét mắt qua đoàn phim, "Em ấy hiện giờ vừa đẹp."
Tề Ngụy chết lặng, cũng cùng nhìn qua, thân thể cân đối tất nhiên không thể nói là không tốt, đau đầu nói: "Tôi sợ cậu ta sẽ tăng cân, hai người tốt xấu gì cũng kiềm chế một chút. Tuần này phim phát sóng, tỉ lệ người xem TV không thấp, phản hồi rất tốt, cũng không thiếu khán giả yêu thích Hứa Nam."
"Tiểu Nguyện thích làm cái gì thì làm cái nấy, em ấy không cần quá nổi tiếng, không thể cưỡng ép em ấy làm những gì mình không thích." Khương Kỳ quá rõ cách thức để push cho một người trở nên nổi tiếng thường thấy trong giới giải trí.
"Biết rồi, biết rồi." Tề Ngụy trấn an anh.
"Cậu thấy Giang Nguyện diễn thế nào? Tôi thấy rất tốt, miễn bàn trước đây tôi thực sự không nhìn lầm."
"Tiểu Nguyện rất thông minh cũng rất nỗ lực." Khương Kỳ vẻ mặt như đây là chuyện đương nhiên, em trai tôi đương nhiên là thông minh lanh lợi lại còn đáng yêu.
Tề Ngụy: "..."
"Khụ, vậy cậu thấy nội dung kịch bản thế nào?"
"Tôi không xem." Khương Kỳ cúi đầu phê văn kiện, thời gian gần đây đã xem phòng hội nghị tầng năm như phòng làm việc rồi, người của công ty cũng biết, hiện tại tầng năm cũng giống như tầng cao nhất, sắp trở thành cấm địa.
"Hả?" Tề Ngụy há hốc miệng, "Cậu không xem?! Tôi không tin."
"Tiểu Nguyện không cho tôi xem."
"Tại sao? Cậu ấy thấy mình diễn không tốt?"
"Cũng không phải." Khương Kỳ không giải đáp nghi vấn của hắn, tầm mắt lướt qua bóng hình hoạt bát kia ở trường quay, ánh mắt thâm thúy dạt dào ôn nhu vô tận.
"Đây không phải là em." Lúc đó Giang Nguyện cướp điều khiển từ tay anh, giọng nói mềm mại lại rất nghiêm túc, "Anh chỉ có thể nhìn em thôi, không được nhìn người khác." Cho dù đó là nhân vật cậu diễn đi chăng nữa.
Bình dấm chua nhỏ.
Khương Kỳ cười búng trán cậu, không phát hiện ra rằng, trong lúc vô tình cái gọi là giới hạn anh em đã chuyển biến trở nên ám muội mà mơ hồ.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hai anh em chính là đang vỗ béo đối phương.
Tề Ngụy ai oán: Cậu là nghệ sĩ đấy! Hoặc là gầy hoặc là chết.
Khương Kỳ nhíu mày nhìn hắn.
Tề Ngụy: Mập chút cũng đẹp, mập chút cũng đẹp!
Kỳ thực không riêng gì anh trai đang rối rắm, Tiểu Nguyện cũng đang rối rắm.
Cho nên ngốc là có tính truyền nhiễm, ai bảo bọn họ là hai anh em chứ.