"Cậu không phải..." Chu Thành nhìn cậu cảnh sát trại giam bước lại đây có hơi ngạc nhiên.
Lý Tiếu Nhiên cũng nhớ y là ai, dù sao thì công tác của bọn họ cũng đặc thù, người xa lạ từng gặp qua thực sự không nhiều, nhưng lần trước hắn thấy người này là ở đoàn phim, đoàn phim..."Tiểu Hàn?"
Lần này là thực sự kinh ngạc.
Hàn Tử Phong gật đầu, "Cảnh sát Lý."
"Cảnh sát Lý, làm phiền cậu rồi." Hà Trọng Ân sao có thể biết lối đi quanh co khúc khuỷu trong này, thời gian thăm tù giám thị trại giam đã tạo điều kiện cho bọn họ rồi, họ không thể trì hoãn.
Lý Tiếu Nhiên dẫn bọn họ đi vào trong, qua mấy tầng cửa sắt. Việc làm phim này hắn biết, Hà Trọng Ân với thủ trưởng của bọn họ có chút giao tình qua lại, nghe đâu cùng Đàm Vấn cũng có, tuy rằng kịch bản hắn chưa từng xem, nhưng vì liên quan đến một câu chuyện có thật, nội dung phim bọn họ đã thẩm tra qua. Chỉ là lần trước đi tìm Hàn Tử Phong hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, càng không nghĩ tới Hàn Tử Phong sẽ có liên quan đến bộ phim này, cũng chẳng biết đến khi Đàm Vấn nhìn thấy người sẽ có biểu tình gì.
Trước đó hắn đã đưa Đàm Vấn đến phòng gặp mặt.
Đi qua hai bên trái phải một cánh cửa sắt, có thể nhìn thấy tấm bảng phòng gặp mặt, Giang Nguyện liếc mắt nhìn Hàn Tử Phong, vỗ vai cậu, đây cũng là chuyện duy nhất cậu có thể làm, thứ Hàn Tử Phong cần cũng không phải cậu.
Đôi tay vẫn run rẩy, Hàn Tử Phong cũng không phải là chưa từng nhìn thấy Đàm Vấn lần nào suốt sáu năm, thế nhưng thực sự đối mặt mà nói chuyện như vậy hầu như không có.
Ban đầu người kia không chịu gặp cậu, sau này mới chịu gặp, nhưng nụ cười nhẹ như mây trôi gió thoảng đó vẫn luôn khiến cậu tức đến giậm chân, đối với vấn đề cậu nhắc tới cũng luôn lảng tránh mà chẳng đáp lại.
Cho nên cậu vẫn luôn hỏi đạo diễn, cậu muốn biết kịch bản này là từ đâu mà ra, chuyện xưa này Hà Trọng Ân là từ đâu mà nghe được.
Bộ phim đã quay hơn một tháng, nhìn vào kịch bản một cách cẩn thận chi tiết, trong lòng cậu mơ hồ có suy đoán, rồi lại không dám nghĩ quá nhiều, sợ niềm vui của mình lại thành công dã tràng.
Cánh cửa "két" một tiếng bị đẩy ra.
"Mọi người nói chuyện đi."
Trong phòng đều có camera và thiết bị nghe lén, chỉ là người mặc một thân chế phục đứng ở bên trong có vẻ như vẫn tạo nên áp lực không nhỏ.
Chu Thành như có điều suy nghĩ mà liếc mắt nhìn Lý Tiếu Nhiên đang rời đi một cái.
Miệng Hà Trọng Ân lại càng làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi.
"Đàm gia." Hà Trọng Ân ôm quyền, theo quy củ.
Một giọng nói lười biếng vang lên, trong thanh âm còn mang theo đùa giỡn, "Tiểu Tứ Tử, bớt làm thế với tôi đi, cậu mà còn làm như vậy..."
"Anh nhìn tôi là lại chướng mắt, lần này anh cũng không thể không nhìn, à, đây là diễn viên của "Hồ sâu", anh có muốn đoán xem ai là ai không?"
Chu Thành có chút tự giễu, quả nhiên Hà Trọng Ân vẫn luôn không chịu tự nói với mình là đúng, y tuy rằng có thể diễn, nhưng nhân vật được tạo nên bởi diễn xuất và một Đàm Vấn có khí chất từ trong xương hơn kém nhau không chỉ một chút.
Y rất khó hình dung ra Đàm Vấn là dạng người gì, ngoại hình cũng không thể dùng anh tuấn để hình dung, cũng không phải nói dung mạo hắn không đẹp, mà là một người khí chất quá cường liệt sẽ khiến cho người khác lơ đi tướng mạo của hắn. Đàm Vấn chính là người như vậy...
Kiêu hùng. Trong đầu Chu Thành lóe lên từ này.
Nếu như Đàm Vấn không phải mặc một thân áo tù, e là y thực sự sẽ coi mình như thủ hạ của hắn. Nhưng cho dù như vậy, khi ánh mắt Đàm Vấn mạn bất kinh tâm quét về phía mình, Chu Thành vẫn theo bản năng tránh khỏi tầm mắt của hắn.
"Ngồi xuống cả đi." Đàm Vấn thấy hơi buồn cười, những người này đều bị ngốc à? Rõ là có ghế mà không ngồi.
Mỗi người đến gặp hắn đều không khác nhau là mấy, hắn nói đông người khác không dám đi hướng tây.
Ngoại trừ một người.
Đáy mắt Đàm Vấn hiện vài gợn sóng ôn nhu.
"Mấy người ai có vấn đề gì thì mau hỏi đi." Hà Trọng Ân cũng bất đắc dĩ, nói với Đàm Vấn: "Bọn họ có cả đống vấn đề đối với kịch bản muốn hỏi, tôi không chống đỡ được chỉ có thể dẫn bọn họ đến đây."
"Sao không ngồi?" Đàm Vấn phát hiện còn một người vẫn đứng ở cửa chưa chịu ngồi.
Giang Nguyện bất đắc dĩ nói: "Chú Đàm."
"Cậu gọi tôi là gì?" Đàm Vấn cảm thấy từ này rất mới mẻ, không biết Hà Trọng Ân đã chảy mồ hôi lạnh.
"Tiểu Cửu cùng lứa với Thạch Tảo, Thạch Tảo gọi chú là cha nuôi, cháu gọi chú một tiếng "chú" không quá phận chứ ạ?"
"Cậu diễn Trình Tiểu Cửu?" Đàm Vấn nhíu mày.
Giang Nguyện gật đầu.
Đàm Vấn bật cười nói: "Thằng nhóc kia cũng chẳng lanh lợi bằng một nửa cậu."
Chuyển đề tài, hiếu kỳ hỏi: "Vậy ai diễn Tiểu Tảo?" Đôi mắt Đàm Vấn nhạy bén, thấy sau lưng Giang Nguyện còn có một người, chỉ có điều thân hình thì xấp xỉ, nhưng lại bị Giang Nguyện che kín.
Giang Nguyện cười híp mắt tiếp tục hỏi: "Cháu muốn hỏi chú một chuyện."
"Hỏi đi."
"Chú Đàm, chú và Thạch Tảo có quan hệ như thế nào?"
Đàm Vấn híp mắt nhìn chằm chằm Giang Nguyện, không biết qua bao lâu, bầu không khí giằng co có phần khó mà chịu nổi, đầu Hà Trọng Ân đang nhanh chóng nghĩ cách giảng hòa như thế nào.
Đàm Vấn lên tiếng, "Tôi yêu nó."
"Không, chú Đàm, cháu muốn hỏi chú và cậu ấy có quan hệ như thế nào." Giang Nguyện nhấn mạnh hai chữ "chú Đàm", chỉ sợ người khác không biết bối phận của họ.
"Tôi là cha nuôi của nó." Giang Nguyện không cần quay đầu cũng biết vạt áo mình nhất định đã nhăn nhúm đến không ra hình thù gì rồi.
"Tôi còn là người yêu của nó."
Hà Trọng Ân hít vào một hơi, chỉ lo Giang Nguyện hỏi câu không nên hỏi.
Chu Thành nhìn về phía Đàm Vấn, vẻ mặt lại nhiều hơn một phần kính nể, "Tôi cũng muốn hỏi một vấn đề, cha ruột của Thạch Tảo thực sự là do anh giết sao?"
Ngón tay trỏ của Đàm Vấn gõ gõ tay vịn, hừ cười nói: "Hắn chính là tên súc sinh cặn bã, đó là việc không đáng hối tiếc nhất mà ông đây từng làm."
"Vậy chú chưa từng nghĩ tới đứa trẻ mà mình đã vứt bỏ sao?" Âm thanh truyền đến từ sau lưng Giang Nguyện, giọng nói đè xuống rất thấp, thanh âm lộ ra run rẩy.
Hà Trọng Ân không kịp ngăn cản chỉ có thể thầm kêu khổ, đám gấu con này chẳng làm người ta bớt lo chút nào.
"Nó sẽ sống rất tốt." Giọng Đàm Vấn nhàn nhạt, mắt ưng lại hơi nheo lại, tầm mắt rơi xuống phía sau Giang Nguyện.
"Phải, rất tốt, không có chú khá là tốt đấy, cuộc sống sau này thuận buồm xuôi gió, vợ con êm ấm." Giọng Hàn Tử Phong lên cao mấy phần, thanh âm lộ ra cả sự tủi thân.
Nhưng Đàm Vấn lại ôn nhu mỉm cười, "Nếu nó dám tìm người khác, ông đây bóp cổ nó."
Giang Nguyện cảm nhận được người phía sau cuối cùng cũng thả lỏng vạt áo mình ra, cố gắng bình ổn hơi thở, cũng cười. Cậu biết khúc mắc của Hàn Tử Phong xem như là đã được hóa giải rồi, cũng học Hà Trọng Ân chắp tay, kéo người phía sau ra ngoài.
Mắt Đàm Vấn mở to, đang trong tư thế dựa nghiêng trên ghế cũng ngồi thẳng lại.
Hà Trọng Ân cười nói: "Tôi chọn Thạch Tảo không tồi đi."
Thanh niên Thạch Tảo không tồi lại chẳng hề quan tâm tới trái tim bé nhỏ của vị đạo diễn, từng bước từng bước tiến về phía Đàm Vấn.
"Tôi còn có mấy vấn đề muốn hỏi chú." Hàn Tử Phong mặt không chút cảm xúc, "Vẫn nói lời hứa của Đàm gia đáng giá ngàn vàng, đương nhiên cũng nói là một người sẽ không lừa dối." Ý của cậu là đang ám chỉ những gì Đàm Vấn vừa nói với mình và Giang Nguyện.
Đàm Vấn thở dài một hơi, nhiều năm như vậy dám chống đối hắn, bảo hắn ngồi sang một bên, phỏng chừng cũng chỉ có một người như vậy thôi, không còn ai nữa đâu.
"Đúng vậy."
"Năm đó chú nói chờ mọi chuyện xong xuôi, một nhà hai người sinh sống an ổn."
"Đúng vậy."
Cuối cùng thì Hàn Tử Phong cũng mím khóe miệng, có chút ý cười.
Kỳ thực chuyện cậu vốn muốn hỏi cũng không phải chuyện này, chỉ là bỗng dưng cậu không muốn hỏi nữa, buổi tối trước hôm tự thú rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cha ruột cậu rốt cuộc là đã chết như thế nào, cậu nhớ rõ ràng là mình không hề lên máy bay, nhưng khi tỉnh lại lại ở trên máy bay, chuyện đã xảy ra trong giấc mơ kia rốt cuộc là sự thực hay chỉ là một giấc mộng dài, những chuyện trong đó, sau này cậu còn nhiều thời gian để nói hết với Đàm Vấn một cách rõ ràng.
Hàn Tử Phong nửa ngồi xổm xuống, chớp mắt.
"Không muốn hỏi gì nữa?" Đàm Vấn đưa tay sờ tóc của cậu.
Đứa trẻ này nhìn thấy mình đã căng thẳng đến mức nào? Một trán đẫm mồ hôi như thế này.
Mắt Hà Trọng Ân rớt xuống cả rồi, Hàn Hàn Hàn Hàn Hàn Tử Phong đây là đang nhập vai hay là...
Trong lòng Chu Thành đã có đáp án, y đã biết đại khái vì sao lúc đóng phim trong đôi mắt của Hàn Tử Phong lại có tình cảm mãnh liệt như vậy. Không phải là đối với y, mà là đối với Đàm Ngôn, hoặc nên nói là đối với Đàm Vấn.
Tuy rằng vẫn chưa sa vào, nhưng đáy lòng chung quy vẫn có chút cô đơn, đứng dậy gật đầu với Hà Trọng Ân, "Tôi không có vấn đề gì muốn hỏi, tôi chờ anh ở bên ngoài."
Sau cùng liếc nhìn Đàm Vấn, chắp tay ôm quyền với hắn.
Hà Trọng Ân nhìn cảnh phụ từ tử hiếu trước mắt, há miệng, Giang Nguyện cười nhắc nhở cậu, "Không phải cậu còn có vài vấn đề muốn hỏi chú Đàm sao? Thời gian của chúng ta không nhiều lắm đâu."
Hàn Tử Phong đều nghe thấy cả, nhưng lại làm như chẳng nghe thấy gì, dứt khoát ngồi dưới đất, đầu dựa vào đầu gối Đàm Vấn, tùy ý để bàn tay đã lâu không gặp từng chút từng chút xoa tóc mình.
"Cậu đang nhìn gì thế?"
Lý Tiếu Nhiên đột nhiên quay đầu lại, vì tinh thần tập trung quá mức mà hơi bị hoảng sợ bất ngờ, nhìn thấy rõ là Chu Thành, gật đầu.
"Cậu có vẻ rất vui?" Chu Thành hơi ngạc nhiên, theo dõi trong phòng giám sát cũng đáng để vui đến thế sao?
Lý Tiếu Nhiên chỉ chỉ Đàm Vấn và Hàn Tử Phong trên màn hình.
"Cậu quen Tiểu Hàn lâu rồi à?" Chu Thành tự biết không còn hi vọng, nhưng cũng khá thoải mái, đối với chuyện xưa của bọn họ cũng có chút ngạc nhiên, huống chi, thua bởi một người như vậy, một phần tình cảm như vậy, y cũng không có gì không phục.
"Rất lâu rồi, lúc tôi biết cậu ấy, tôi vừa tốt nghiệp Học viện Cảnh sát, cũng đã sáu năm trôi qua." Lý Tiếu Nhiên hồi tưởng nói.
"Đàm gia năm đó bị phán án mấy năm?"
"Mấy tội gộp lại là mười bốn năm."
Chu Thành im lặng.
Lý Tiếu Nhiên nhìn vẻ mặt không đành lòng của y cũng cười, "Mỗi năm Đàm Vấn đều nhận được phần giảm nhẹ hình phạt, nếu như năm nay cũng được giảm nhẹ hình phạt còn có..." Lý Tiếu Nhiên đưa ra một con số.
"Bảy năm?"
"Ừm, còn có một năm."
Chu Thành cảm thấy mình được Lý Tiếu Nhiên lan truyền sang một cách thần kì, cũng thấy thật vui vẻ.
Không cần đợi thêm nhiều năm như vậy, thật tốt.
...
Hà Trọng Ân rất vui, những chỗ mà hắn không nắm rõ trong phim đều được khai thông. Đương nhiên nếu còn không nhìn ra Hàn Tử Phong và Đàm Vấn có quan hệ như thế nào hắn cũng không cần lăn lộn nữa, lập tức sửa miệng, "Hàn thiếu, cậu cũng đi cùng với chúng tôi sao?"
Chân Hàn Tử Phong thiếu chút nữa thì mềm nhũn, ai oán nhìn về phía Đàm Vấn. Nếu không phải lúc trước Đàm Vấn sợ cậu bị bắt nạt, cũng sẽ không gióng trống khua chiêng bảo tất cả mọi người sửa miệng, làm cho cậu thật giống như là người nối nghiệp của hắn vậy. Có một khoảng thời gian, người Thành Bắc nhìn thấy cậu là lẩn đi thật xa.
Đàm Vấn liếc nhìn Hàn Tử Phong với ý cười trong mắt, "Đừng gọi là thiếu gia."
"Gọi là phu nhân đi."
Hà Trọng Ân: "..."
Giang Nguyện nhịn cười kéo Hà Trọng Ân chạy thật nhanh.
Hàn Tử Phong biết là gần hết thời gian rồi, trước đây chưa gặp thì không cảm thấy có bao nhiêu thương nhớ, nhưng khi gặp được rồi lại chẳng nỡ rời đi.
Tâm tình chua xót xen lẫn với nhớ thương và tủi thân, tầm mắt rơi trên nếp nhăn nhàn nhạt nơi khóe mắt của Đàm Vấn, bỗng dưng chóp mũi ửng lên.
"Khóc cái gì."
Đàm Vấn đứng dậy, ngón tay cái vuốt ve khóe mắt ửng hồng của cậu.
"Ngoan, đợi cha nuôi thêm chút nữa."
Hàn Tử Phong há miệng cắn lên tay hắn một hàng dấu răng, nếu trước kia hắn chịu nói từ "chờ" này, cậu đâu đến nỗi hận Đàm Vấn rồi cũng hận chính mình.
"Tiểu phong tử." Khóe môi Đàm Vấn nhếch lên vừa cười vừa hoài niệm, ngón tay mang theo vết chai dày vuốt ve tai trái cậu, trên đó có một hàng lỗ tai, "Còn đau không?"
"phong tử" ở đây có nghĩa là kẻ điên, người điên. Chữ "phong" này là 疯, chữ "Phong" trong tên của Tử Phong là 封
Hàn Tử Phong khịt khịt mũi vùi đầu chôn trong lòng hắn, giọng nói cũng như mang theo hơi nước, "Cha nuôi không ở đó, rất đau..."
...
Ngoài cửa, Chu Thành bình ổn lại tâm tình tán gẫu cùng Hà Trọng Ân vẫn như nhìn thấy quỷ, "Anh và Đàm Vấn sao mà quen biết vậy?"
"Đàm gia có ân với tôi."
Chu Thành bỗng dưng nhớ tới cậu cảnh sát trại giam nhỏ lúc nãy, y cũng từng hỏi hắn vấn đề này, vì với thân phận của Lý Tiếu Nhiên, đối xử với Đàm Vấn cũng quá khách khí, hơn nữa y cũng có thể cảm nhận được Lý Tiếu Nhiên cũng khá quan tâm tới Hàn Tử Phong.
Đáp án Lý Tiếu Nhiên cho y cũng rất đơn giản, "Ác có ác báo, thiện cũng có thiện báo. Có một lần phạm nhân đánh bom trại giam, hắn đã cứu tôi một mạng."
Ác hữu ác báo, thiện hữu thiện báo sao?
Hà Trọng Ân cười cười, "Nhũ danh của tôi là Tiểu Tứ Tử, vì thời niên thiếu không hiểu chuyện, khi ấy trêu đùa một người chú, chú ấy tên là Nghiêm Ngũ, tôi cũng nói vậy tôi sẽ là tứ, lớn hơn chú một điểm."
Hắn bỏ qua chuyện trước đó không đề cập tới, "Nói chung sau này Đàm gia cứu tôi và người thân của tôi, còn đưa chúng tôi đến nơi an toàn, sau đó tôi đổi tên thành Hà Trọng Ân, phật nói "Thượng báo tứ trọng ân". Nếu như không có hắn, mấy người cũng không nhìn thấy Hà Trọng Ân ngày hôm nay."
Tứ ân hay Tứ trọng ân là một trong những giáo lý quan trọng của Phật giáo. Tứ trọng ân gồm ân cha mẹ, ân Tam bảo (Phật, Pháp, Tăng), ân quốc gia xã hội và ân chúng sinh vạn loại.
Hắn thấy Hàn Tử Phong mắt đỏ ửng đi ra liền ngừng câu chuyện.
Nếu như không nhờ có Đàm Vấn, hắn hẳn là cũng sẽ giống như cha ruột mình chết trong một cuộc chiến đẫm máu, tiếc là năm đó Đỗ lão đại chỉ lo đưa vợ cả đi, đâu có lo cho đứa con riêng ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy mấy lần này.
Lề mề mãi đến khi màn đêm cũng sắp phủ xuống, bọn họ mới ra khỏi cánh cửa sắt của ngục giam, hít thở bầu không khí trong lành bên ngoài, liền nghe thấy ——
"Tiểu Hàn, chờ một chút." Lý Tiếu Nhiên đuổi theo.
Nhìn thấy phong thư màu trắng trong tay hắn, sắc mặt Hàn Tử Phong nhất thời thay đổi.
"Chú ấy bảo tôi đưa cho cậu."
Tay Hàn Tử Phong sờ độ dày, không nhịn được nghiến răng nói: "Tôi không cần."
Lý Tiếu Nhiên biết ngay là cậu hiểu lầm, nhanh chóng giải thích: "Đây không phải là tiền lần trước cậu gửi cho chú ấy, là tiền công chú ấy giúp trại giam cải tạo hệ thống phòng vượt ngục."
Hàn Tử Phong sững người, tâm tình khá hơn nhiều, "Vậy tôi cũng không cần, anh bảo ông ấy giữ lại mua đồ đi, tôi cũng không thiếu tiền."
Giang Nguyện nhìn trời, ai mà không thiếu tiền chứ? Trừ phí sinh hoạt cơ bản và tiền thuê nhà, tiền cát xê đóng phim trước đây cậu căn bản đều gửi cho Đàm Vấn đi? Cậu cũng mơ hồ biết chút chuyện, hơn nữa lúc nãy Chu Thành cũng nói về thời gian thi hành án của Đàm Vấn, trại giam kiến thiết phần cứng phần mềm, tổ chức hoạt động, việc gì cũng đều cần tiền, nếu như không phải Hàn Tử Phong đập tiền vào, chuyện giảm nhẹ hình phạt này sao có thể dễ dàng như vậy.
"Chú ấy nói mình không yên lòng, "ông đây nuôi con trai thiên kinh địa nghĩa..."" Lý Tiếu Nhiên hơi lúng túng nhưng vẫn thuật lại nguyên văn.
Thiên kinh địa nghĩa: đạo lý đúng đắn, điều đương nhiên không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ
Hàn Tử Phong mặt đỏ rần, "Tôi đã sớm đủ mười tám tuổi rồi, giờ đến phiên tôi phụng dưỡng ông ấy!"
Lý Tiếu Nhiên nghĩ thầm quả nhiên vẫn là Đàm Vấn hiểu rõ con nuôi mình nhất, biết cậu sẽ không lấy, cho nên sau đó còn có một câu.
"Chú ấy nói..." Lý Tiếu Nhiên nhắm mắt lại, hô: "Chú ấy nói đây là chi phí nuôi gia đình, để cậu giúp chú ấy nuôi vợ con."
Lý Tiếu Nhiên nhét phong thư vào lòng cậu, vành tai đỏ lựng, quay người chạy nhanh đi.
Để lại Hàn Tử Phong đứng tại chỗ đỏ hết cả người và tiếng cười đầy thiện ý của những người khác.
Khóe miệng Giang Nguyện cũng không nhịn được mà cong lên, anh à, bỗng dưng em muốn nhìn thấy anh quá.