Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy người khơi chuyện đều im lặng, một là tất cả mọi người chưa từng nghĩ tới sẽ có chuyện âm soa dương thác như thế, hai là thái độ của Khương lão gia tử đã thể hiện rất rõ ràng, không chỉ không quản, mà còn đưa chuyện của hai người họ ra ngoài, trên gia phả Giang Nguyện chính là bạn đời của Khương Kỳ.
Âm soa dương thác: tai nạn xảy ra do nhiều nguyên nhân.
Chú ba Khương gia chán nản ngã ngồi trên ghế salon, có cảm giác như một giấc mộng dài hoang đường tốn công vô ích.
Ông ta đố kị với anh cả mình, lúc nhỏ là ngưỡng mộ, mà từ nhỏ đến lớn sau mỗi sai lầm, cha sẽ luôn so sánh mình với anh trai, có lẽ vào lúc ấy hạt giống đố kị đã được gieo xuống.
Ông ta đố kị với anh cả, rõ ràng là một người lạnh nhạt như thế, nhưng lại có thể gặp được một người nguyện ý hóa giải sự lạnh lùng này, vợ mình lại chỉ biết hám làm giàu hưởng lạc, có lẽ ngay cả chuyện ông ta thích ăn gì cũng không rõ bằng người giúp việc trong nhà.
Năm ấy Khương Mục Hải nhận nuôi con nuôi, với bọn họ đều như một trò cười, nói đơn giản một chút thì chính là sức khỏe của Hứa Uyển không được tốt, nguy hiểm khi sinh con lần hai cực kỳ cao, mà hai vợ chồng họ lại hy vọng có thể có thêm một đứa con để Khương Kỳ không còn lạnh lùng như vậy. Nguyên nhân trong đó đương nhiên bọn họ không biết, chí ít vẫn cảm thấy một người đàn ông như Khương Mục Hải, muốn có con ắt sẽ có biện pháp, hà tất phải nhận nuôi một thằng tạp chủng không có quan hệ máu mủ.
Đáng tiếc không chỉ mỗi Khương Kỳ từ nhỏ đã nổi bật dẫn đầu đám trẻ cùng lứa, hiện giờ nhìn lại thằng tạp chủng kia cũng không phải hạng tầm thường, làm việc mấy tháng, những người ông ta sắp xếp vào công ty trong tối ngoài sáng đều bị chèn ép, còn có một họ hàng trực hệ trực tiếp bị bãi miễn chức vụ.
Trước đây đám trẻ cùng lứa nhìn thấy Khương Kỳ là đi đường vòng, quả thực là bóng ma thời thơ ấu, đôi khi thậm chí còn trút sự tức giận đối với Khương Kỳ lên người Giang Nguyện. Nhưng giờ đây, bọn họ nhìn thấy này hai anh em ai cũng không muốn đến gần, rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là chó sủa là chó không cắn người, trước đây Giang Nguyện âm thầm không nói năng gì cũng không phản bác chẳng qua là không muốn gây phiền phức cho cha mẹ và anh trai thôi.
Chú ba Khương gia đã yến kỳ tức cổ, ông ta vô tình nhận được tin tức, phí hết tâm tư lấy bức ảnh ngày trước để tiểu minh tinh kia tuồn ra ngoài, không ngờ cuối cùng lại thành công dã tràng. Ngược lại lại khiến cho mình đâu đâu cũng bị động.
Yến kỳ tức cổ: xếp cờ im trống, thu quân ngừng chiến
Lão gia tử đồng ý cho phép Khương Kỳ Giang Nguyện ở bên nhau là một chuyện, nhưng ông ta biết Khương Vân Xuyên tuyệt đối sẽ không cho phép người nhà họ Khương mượn tay truyền thông công khai chuyện của người trong nhà.
Chú hai Khương gia nhìn chú ba Khương gia ủ rũ lại nóng lên, tức đến nổ phổi nói: "Cha, cho dù là như vậy... Vậy thì nói cách khác Giang Nguyện là vợ Khương Kỳ, Khương thị chưa từng tiền lệ giao quyền nắm cỏ phần cho phụ nữ..."
Khương Kỳ đập mạnh chén trà lên bàn trà, trong nháy mắt sắc mặt bao phủ mây đen dày đặc, ông ta nói Giang Nguyện là vợ anh cũng được thôi, vợ cũng không sao, đều cách gọi yêu thương giữa hai người yêu nhau, bạn bè trêu chọc, Giang Nguyện cũng sẽ tràn đầy hào hứng gọi anh là đại mỹ nhân, đại bảo bối.
Hai người họ có thể hào phóng thừa nhận họ ở bên nhau, bọn họ không ngại ánh mắt của người khác, nhưng không có nghĩa đó là chứng cứ để cho người khác sỉ nhục Tiểu Nguyện.
"Giang Nguyện là người yêu của tôi, cũng là em trai tôi, tôi nghĩ giới tính của em ấy tôi rõ hơn chú nhiều, nếu như chú hai có vấn đề về nhận thức giới tính, tôi biết một bác sĩ rất khá, chú hai tuyệt đối không nên giấu bệnh sợ thầy."
Lời Khương Kỳ vừa dứt, cũng đã có người cười thành tiếng, tiếng cười như trào phúng làm đỏ cả mặt chú hai Khương gia.
Khương Vân Xuyên lãnh đạm nói: "Chuyện này tôi cũng chỉ nói một lần, Giang Nguyện là cháu tôi, cho nó tiếp quản Khương thị là chủ ý của tôi. Thằng hai, anh càng sống lại càng đi lùi, còn có đứa con riêng của anh hiện giờ không nhận về thì sau này cũng đừng có nhận."
Có người hít vào một hơi, trơ mắt nhìn phu nhân tao nhã bên cạnh chú hai Khương nhị thúc mạnh tay làm gãy bộ móng bà mới làm, biết đây cũng là sự bùng nổ của một trận chiến gia đình khác, chỉ là chuyện này đã không liên quan tới bọn họ nữa.
Một cuộc chiến trong thầm lặng cứ thế hạ màn.
Giang Nguyện bị Khương Kỳ kéo ra phòng khách, khuôn mặt lại chẳng hề tươi cười, mãi đến tận khi trở về phòng Khương Kỳ mới ôm cậu vào lòng.
"Anh."
Khương Kỳ hôn một cái nên trán Giang Nguyện.
"Em thấy rất ấm ức..."
Khương Kỳ sờ đầu cậu, ôm cậu lên trên giường, như hồi còn bé, để cậu ngồi trước quay lưng về phía mình, trước mặt để một cuốn truyện cổ tích, cằm mình đặt trên bả vai cậu, cánh tay vòng lấy tiểu Giang Nguyện, kể chuyện xưa cho cậu nghe.
Chỉ tiếc rằng, tuổi càng lớn, chuyện xưa cũng đã định sẵn là sẽ không còn là truyện cổ tích nữa.
"Bản thân ông nội đã đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, là Tiểu Nguyện của anh đã từng chút từng chút làm ông cảm động." Khương Kỳ dựa vào đầu giường, giọng nói mang theo an ủi, "Nhưng anh cũng phải thừa nhận, ông nội đồng ý bảo vệ chúng ta như ngày hôm nay, đúng là xuất phát từ tâm lý bồi thường."
Giang Nguyện không nói tiếng nào vùi vào lòng anh, Khương Kỳ sờ sờ tóc cậu, "Nhưng, cho dù cha không cam kết với ông nội là sẽ không truy cứu chuyện của chú hai chú ba nữa, lẽ nào có thể đưa bọn họ vào ngục giam sao?"
Giang Nguyện ngửa đầu nhìn anh, chớp chớp đôi mắt mơi mê man, Khương Kỳ cúi đầu hôn lên mí mắt cậu một cái, quả nhiên vẫn còn là trẻ con, "Cha không làm chuyện như vậy, ông nội cho dù không thích cũng không thể ngồi nhìn hai đứa con trai bị đưa ra toà án, Khương gia cần giữ thể diện, tuy rằng thể diện cũng sắp bị hủy hoại gần hết rồi, nhưng là vẫn phải giấu tay vào trong tay áo thôi."
"Tùy Minh Nguyệt có thể đẩy Thịnh Minh vào tù, là vì cô ấy đã chết tâm với Tùy gia rồi, mà Tùy Kiền, em có tin được không? Dù Thịnh Minh muốn mưu hại ông ta, cuối cùng Tùy Kiền cũng sẽ bảo lãnh cho hắn ta ra ngoài."
"Cha là một thương nhân, ông nội cũng vậy, mà ngay cả anh cũng vậy." Khương Kỳ từ từ giảng giải cho tiểu hồ ly, "Chuyện này cha đã nói với anh rồi, cha nói đây là cục diện đôi bên đều có lợi, lấy chuyện này đổi lấy sự bảo hộ của ông nội đối với chúng ta, cha cảm thấy rất đáng giá." Thế nên vì sao rõ ràng là vết thương trên chân Khương Mục Hải thực ra đã bình phục nhưng lại vẫn kiên trì ngồi xe lăn.
"Cho dù ông ấy muốn truy cứu, cuối cùng rồi cũng sẽ sống chết mặc bay, danh tiếng của Khương gia liên quan đến lợi ích của quá nhiều người, cùng lắm là ông nội lấy số cổ phần trong tay chú hai chú bồi thường cho cha thôi, nhưng em suy nghĩ một chút xem, nếu thực sự như vậy, gia đình mình sẽ trở thành mục tiêu của tất cả mọi người, ngay cả ông nội cũng sẽ sinh ra khúc mắc trong lòng với chuyện này."
Không thể một chiêu chế địch, chi bằng từ từ mưu tính. Đây là bài học năm ấy Khương Mục Hải dạy cho Khương Kỳ, vậy nên vài năm sau, đổi thành Khương Kỳ lấy ra dạy cho Giang Nguyện.
Chỉ có điều đãi ngộ của hai người lại khác nhau một trời một vực, năm đó Khương Mục Hải và tiểu Khương Kỳ lòng tự trọng cực kỳ mạnh mẽ cùng chơi hộp cát, cuối cùng Khương Mục Hải mặt lạnh giảng một chút về đạo lý này với tiểu Khương Kỳ.
Hộp cát kiểu thế này:
Mà hiện giờ Giang Nguyện bị tình thương người cha của Khương Mục Hải làm cảm động đến mắt nước mắt lưng tròng, Khương Kỳ hôn khóe mắt cậu, dịu dàng an ủi bảo bối của anh.
Khúc mắc tối qua bị Khương Kỳ đánh tan không ít, sáng sớm lúc chúc thọ ông nội sắc mặt của Giang Nguyện cũng không nhìn ra điểm gì khác thường, chỉ là sắc mặt lúc nhìn về phía hai người chú càng khó coi hơn.
Hứa Uyển đẩy Khương Mục Hải một cái, cười nói: "Tôi đã nói nó có thể nghĩ thông suốt mà, hơn nữa còn có tiểu Kỳ ở bên cạnh khuyên giải, không sao đâu."
Khương Mục Hải hậm hực.
Hứa Uyển buồn cười nhìn ông chồng biệt nữu, đẩy xe lăn tản bộ bên bờ biển.
Khương Kỳ Giang Nguyện không xa không gần đi sau hai người họ, Giang Nguyện nói với anh chuyện trong Tập đoàn Khương thị, "... Em chỉ dùng một số người của Khương gia, có điều phía chú hai chú ba, em thật sự không có ý định trả thù, con hai người bọn họ không ai có thể làm được việc lớn, ngược lại con trai của cô lại rất có năng lực."
Khương Kỳ gật đầu, "Không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, Tiểu Nguyện làm thật tốt."
"Em khôn lanh chút thôi... Đừng nói tới em nữa, công ty chúng ta hiện tại thế nào rồi?"
Đuôi lông mày của Khương Kỳ khẽ nhếch, lặp lại từ chúng ta, tâm tình rất tốt, "Sắp niêm yết trên thị trường được rồi, sức khỏe của Tùy Kiền không được tốt, rất nhiều tài nguyên của Tùy Ánh đều tìm tới chúng ta." Tùy Ánh suy thoái, những người khác đương nhiên sẽ đi tìm kẻ mạnh, cho dù Khương Kỳ không thừa dịp cháy nhà hôi của, nhưng vô hình trung Tùy Ánh cũng đã bắt đầu xuống dốc không phanh. Trừ phi có người có thể ngăn cơn sóng dữ, nhưng thực đáng tiếc, Tùy Kiền cũng không nguyện ý buông tay.
"Thịnh Minh thì sao?"
"Chuột chạy qua đường, hiện giờ Tùy gia ai ai cũng coi hắn ta như hung thủ giết người, chỗ Tùy Kiền hắn ta lại không dám tới, trong công việc bị anh và La Lệ liên thủ phong sát, đám người Tùy Ánh lại không biết quan hệ của hắn ta và Tùy Kiền, đương nhiên sẽ coi hắn ta là tai tinh."
"Cảm ơn anh." Dưới bóng cây, Giang Nguyện ngẩng đầu hôn một cái lên cằm Khương Kỳ.
Khương Kỳ hơi nhíu mày, "Khách khí thế? Nói đi, muốn phạt như thế nào?"
Giang Nguyện đột nhiên có cảm giác ngượng ngùng khi nhìn thấy người yêu sau khi vừa xác định quan hệ, tuy rằng rõ ràng là hai người đã thân quen như vậy. Vành tai cậu đỏ hết lên, ngắm phong cảnh bốn phía nhưng lại ngại ngẩng đầu nhìn liếc qua Khương Kỳ.
Khương Kỳ tiến đến bên tai cậu thấp giọng nói: "Anh cảm thấy Tiểu Nguyện khá là thích đánh đòn."
Sắc đỏ trên vành tai Giang Nguyện lan đến hai má, vừa định nói chuyện đã có một giọng nói bi bô chen vào, "Đánh mông rất đau..."
Giang Nguyện nghẹn họng nhìn xuống bên chân, một cậu bé ba, bốn tuổi nghiêng đầu nhìn bọn họ, nghiêm túc nói với Giang Nguyện, "Chơi đánh mông không vui đâu, chỉ khi em không ngoan mới bị đánh thôi."
Nhìn Giang Nguyện mặt đỏ lựng, cậu bé cắn cắn ngón tay cái của mình, "Anh cũng không ngoan sao?"
Khương Kỳ hắng giọng một cái, ngồi xổm xuống, "Em tên là gì?"
"Chú à, cháu tên là Khương Tư Niên." Giọng nói cậu bé giòn tan.
Khương Kỳ cứng người, Giang Nguyện cũng ngồi xổm xuống, "Vậy cháu cũng phải chú là chú nha."
"Tại sao ạ?" Cậu bé nhìn Khương Kỳ rồi nhìn cậu, "Chú rất giống cha, hung dữ đáng sợ, anh rất giống... minh tinh!"
Giang Nguyện không nhịn được cười nói: "Ánh mắt không tồi nha, chỉ là..." Cậu nghiêng đầu ôm lấy cổ Khương Kỳ, hôn một cái lên mặt anh, "Chú này là người yêu chú, nên cháu cũng phải gọi chú là chú."
Cậu bé dẩu miệng, hơi tủi thân nhìn Khương Kỳ, thỏa hiệp, "Vậy em cũng gọi là anh là anh được không?"
Khương Kỳ không nhịn cười được, trêu ghẹo nói: "Đại minh tinh, anh đây là hưởng phúc của em đó."
Giang Nguyện liếc nhìn anh, nói tiếng đại minh tinh này cũng không thấy chột dạ sao? Vươn tay xoa đầu cậu bé, tuy cậu cũng không thích trẻ con lắm, nhưng thằng bé này lại rất lanh lợi, "Vậy thì gọi anh."
Đứa bé vừa định mở miệng đã nghe thấy một giọng nam từ xa đến gần, "Không được."
Giang Nguyện đứng lên nhún vai một cái, "Sao lại không được?"
"Thế hệ sau." Người đàn ông trung niên nho nhã nói.
Giang Nguyện cúi đầu nhìn cậu nhóc, quan hệ... đây là hậu bối của cậu?
Khương Kỳ vươn tay, bắt tay với người đàn ông, "Chú tư."
Giang Nguyện chớp mắt, chợt nhận ra cậu nhóc này là con ai, ngoan ngoãn chào hỏi, "Chào chú tư."
Chú tư Khương gia cũng bắt tay cậu, nhìn hai người bọn họ mà hơi xúc động, tự đáy lòng nói: "Chúc mừng."
Khóe môi Khương Kỳ vui vẻ giương lên, "Cảm ơn."
"Tư Niên, gọi chú."
"Chú lớn, chú nhỏ." Khương Tư Niên ngửa đầu nhìn hai người bọn họ, "Thực sự không thể gọi là anh ạ?"
Chú tư Khương gia nhìn cháu mình, "Không thể."
Giang Nguyện nhìn chú tư nghiêm túc, chống đầu gối cúi người nháy mắt một cái với Khương Tư Niên, khẩu hình nói, "Lén gọi."
Khương Tư Niên vui vẻ, "Cháu có thể tìm các chú chơi chứ?"
Giang Nguyện một lời đáp ứng luôn, Khương Kỳ và chú tư Khương gia cũng nói xong đôi câu chuyện xưa.
Chú tư Khương gia nhắc nhở cháu trai vài câu, bảo cậu bé không được chạy loạn xung quanh. Ông nhìn bóng lưng hai người dắt tay nhau, nếp nhăn nơi khóe mắt lại sâu hơn một chút.
Bọn họ vẫn dũng cảm hơn mình, nếu ban đầu khi bản thân đã hiểu rõ tâm ý của mình liền tỏ rõ thái độ với Khương Vân Xuyên luôn, cố gắng đấu tranh, chưa chắc sẽ rơi vào tình cảnh nông nỗi sau này. Nhưng ông lại lựa chọn trốn tránh, cùng người yêu vụng trộm vui thích nhất thời, lại làm cho Khương Vân Xuyên vốn ghét nhất là bị người khác uy hiếp hiểu lầm rằng mình dùng đứa trẻ trong bụng người yêu ép ông phải đồng ý, mới có chuỗi bi kịch sau này. Ông hận cha mình nhẫn tâm, nhưng cũng hận chính mình nhu nhược.
"Tư Niên." Chú tư Khương gia khom lưng ôm cháu trai mình vào trong lòng, "Sau này đừng học ông, cũng đừng học cha cháu, học hỏi hai chú kia một chút, cả đời người, quan trọng nhất là đừng phụ lòng thời gian, đừng phụ lòng người mình yêu, cũng đừng phụ lòng chính bản thân mình."
...
"Thích đứa trẻ kia sao?" Hai người mười ngón đan xen chặt chẽ, Khương Kỳ quơ quơ nắm tay đan vào nhau.
Giang Nguyện gật đầu rồi lại lắc đầu, "Cũng không hẳn, chỉ là cảm thấy... đứa bé kia thật đáng thương." Tuy nói nó còn có ông nội, nhưng có một số thứ không thể thay thế được, cậu nhìn ra được đứa trẻ kia cực kỳ cô đơn.
Khương Kỳ sờ gáy cậu, in xuống một nụ hôn lên trán cậu, "Em có anh..."
"May mà em gặp được anh." Trong khoảnh khắc ấy đôi mắt hạnh của Giang Nguyện dường như còn chói lòa rực rỡ hơn cả vầng thái dương giữa bầu trời kia.