Giáo viên diễn xuất trước đây cũng từng chỉ dạy cho Diêu Diệp, hiếm có dịp mới gặp mặt nên khó tránh khỏi dành thời gian hàn huyên vài câu. Minh Tiêu ở một bên nghe, dần dần phát hiện Diêu Diệp khác xa với trong tưởng tượng của mình nhiều lắm, cũng khác một trời một vực so với hình tượng được thiết lập trước công chúng. So với vẻ rực rỡ vô hạn và chói lóa sáng ngời trước mặt fan, Diêu Diệp hiện tại thoải mái, khiêm tốn hơn rất nhiều, nói chuyện khéo léo mạch lạc, phương diện yêu cầu tính chuyên nghiệp cũng đối đáp vô cùng trôi chảy.
Minh Tiêu thầm nghĩ, khó trách mặc dù người này vì từng bị bao dưỡng mà phải chịu gièm pha, nhưng những diễn viên gạo cội hay các đạo diễn danh tiếng trong giới vẫn luôn khen Diêu Diệp không dứt miệng.
Sau khi bắt đầu lên lớp, cô giáo chọn kịch bản để Diêu Diệp và Minh Tiêu thử diễn chung. Minh Tiêu dựa vào tường nhẩm lời kịch, Diêu Diệp thì tới gần thảo luận về vai diễn với anh, trong suốt quá trình lúc nào cũng dìu dắt giúp đỡ anh, không giống một người bạn học mà hệt như một người thầy vậy.
Minh Tiêu dần dần hơi thấu hiểu lời của Thái Bao —— Diêu Diệp vô cùng gần gũi, anh ta đối đãi với người mới luôn rất tốt.
Cùng nhau lên lớp được nửa buổi, trợ lý của Niệm Hàm tới gọi Diêu Diệp. Diêu Diệp cầm khăn bông phủ trên đầu, mỉm cười nhìn Minh Tiêu nói: “Buổi tối không bận gì thì cùng ăn một bữa cơm đi.”
Buổi tối Minh Tiêu vốn chỉ định lôi nguyên tác của Mắt Thấy ra nghiên cứu thêm để có thể hiểu sâu sắc nhất một cách có thể về nhân vật, nhưng nếu Diêu Diệp đã chủ động mời thì anh đâu có lí do gì mà từ chối.
Không nghĩ tới Diêu Diệp lại lỡ hẹn.
Sau khi Minh Tiêu tan lớp trở lại tầng , anh bị ‘chiến trường’ của đoàn đội Diêu Diệp hù cho hết hồn, mà bản thân Diêu Diệp thì lại không có mặt.
Thái Bao kéo Minh Tiêu kéo về phòng nghỉ ‘mộc mạc’ nhà mình, đầy hiếu kì hỏi, “Diêu Diệp đi học với cậu hả?”
“Ừ.” Cả người Minh Tiêu đổ đầy mồ hôi, anh cầm lấy quần áo sạch sẽ đi về hướng phòng tắm, tâm tình không tệ nói thêm: “Anh ấy quả thực rất tốt bụng, không tỏ vẻ làm giá tẹo nào.”
Chẳng qua là mới vừa gặp đã làm tôi giật cả mình.
“Thấy chưa?” Thái Bao bật cười, tò tò đi theo ngay sau: “Trong số nghệ sĩ mà anh Niệm dẫn dắt thì người nổi tiếng nhất là anh đại, mà thân thiện đáng yêu nhất cũng là ảnh đấy.”
Minh Tiêu vừa lúi húi tìm dầu gội vừa nói: “Đúng rồi, anh ấy bảo tôi tối nay cùng nhau ăn cơm, sắp giờ hơn rồi mà sao ban nãy tôi không thấy ảnh đâu ha?”
“Tốt lắm, mới quen đã được anh đại hẹn đi ăn rồi.” Thái Bao vui vẻ khen ngợi nhưng rồi lại ỉu xìu: “Tiếc là hôm nay e rằng ảnh không đi được đâu.”
“Sao thế?”
“Ảnh đế lại tới cầu ngược, thế nên Diêu Diệp vừa mới lái xe đi rồi.”
Lúc này, di động đang nằm trên bàn của Minh Tiêu vang lên, anh cầm lấy xem thử thì thấy trên màn hình hiển thị một dãy số lạ.
“Mau nghe đi.” Thái Bao thúc giục.
Minh Tiêu ấn nghe, bên kia truyền tới một giọng nói quen thuộc nhưng vẫn có chút xa lạ: “Minh Tiêu hả? Anh là Diêu Diệp đây, anh lấy số em từ chỗ anh Niệm.”
Minh Tiêu lập tức cất tiếng chào: “Vâng, chào anh Diêu.”
“Xin lỗi em nhé, đã bảo mời em ăn tối nhưng anh lại có việc đột xuất.” Giọng Diêu Diệp mang theo vẻ áy náy: “Bữa nào chúng ta cùng đi ăn ha. Sắp tới anh khá rảnh rỗi đó.”
“Được ạ.” Lần đầu trò chuyện qua điện thoại với đại minh tinh, Minh Tiêu cảm thấy rất gò bó ngại ngùng: “Anh Diêu có việc thì cứ đi trước đi, em không sao đâu.”
Cúp điện thoại, Minh Tiêu thở ra một hơi, thầm quyết định tối nay về sẽ đọc lại nguyên tác của Mắt Thấy.
Trong khi tắm, anh lại đột nhiên nghĩ tới áo thun hôm qua mượn mặc còn chưa trả lại cho Thần Hựu.
Ngày hôm nay Thần Hựu không tới đưa nước ép trái cây. Minh Tiêu không thể không thừa nhận, lúc sáng khi Thái Bao bảo bữa trưa sẽ ăn luôn tại trung tâm thể hình trong lòng anh bỗng xẹt qua cảm giác mất mát, bởi vì anh sợ lỡ như Thần Hựu mang hoa quả đến tầng thì mình sẽ không được gặp cậu.
Bây giờ xem ra hẳn là hôm nay Thần Hựu không tới.
Minh Tiêu tắm xong thì cũng sắp tới giờ công nhân viên tan tầm, anh không nắm chắc được khi nào trợ lý sinh hoạt của tổng giám đốc mới được nghỉ, lo lắng nếu như đi quá trễ, Thần Hựu đã không còn ở công ty nữa. Thế nên anh vội vã chà xát tóc tai qua loa mấy lần, đổi một cái quần jean, áo thun và áo khoác thể thao đơn giản, rồi hỏi thăm Thái Bao xem Thần Hựu thường làm việc ở tầng nào.
“Đương nhiên là tầng cao nhất rồi.” Thái Bao nhìn quần áo của Minh Tiêu và túi giấy trong tay: “Cậu cứ thế mà đi lên hả?”
“Thế này thì làm sao?” Minh Tiêu cúi đầu nhìn lại bản thân: “Tôi chỉ lên trả đồ thôi mà, chẳng lẽ còn phải tỉ mỉ trang điểm tóc tai nữa?”
“Ở tầng cao nhất có ai cậu biết không?” Thái Bao liếc mắt: “Quý tiên sinh làm việc trên đó đấy.”
“À…” Minh Tiêu sững sờ, vừa nãy vội vã muốn trả lại áo thun cho Thần Hựu rồi lấy áo bẩn của mình về, cho nên nhất thời sơ sẩy quên mất trên đó là khu vực làm việc của Quý tiên sinh.
Người được gọi là Quý tiên sinh kia…
Minh Tiêu sờ sờ mái tóc còn chưa khô của mình, rõ ràng hiện tại dáng dấp của anh quá bừa bãi tùy ý, tuyệt đối không thích hợp xuất hiện trước mặt boss.
“Tôi nói chứ cậu vội trả đồ cho cậu ta làm gì. Tiểu yêu tinh như cậu ta chắc chẳng hiếm lạ gì mà cần nó đâu.” Thái Bao đem máy sấy ra muốn sấy tóc cho Minh Tiêu: “Hơn nữa tầng cao nhất là nơi dễ dàng đi lên như vậy sao? Một diễn viên…”
Đột nhiên, hai mắt Thái Bao sáng bừng lên nhìn chằm chằm Minh Tiêu, mấy giây sau mới hô lớn: “Tiểu Minh Tiểu Minh, con mẹ nó cậu thông minh quá!”
Minh Tiêu khẽ cau mày, cầm máy sấy qua tự mình xử lý, “Mẹ nó, đừng gọi tôi là Tiểu Minh nữa!”
“Tôi có thể chửi ‘con mẹ nó’ nhưng cậu không thể! Ngộ nhỡ bây giờ nói quen miệng luôn, sau này trước ống kính cũng lỡ chửi ‘mẹ nó’ thì đám phóng viên hay antifan nhất định sẽ dìm chết cậu.” Thái Bao giáo dục xong liền nháy mắt đầy ẩn ý: “Tiểu Minh, chủ ý của cậu không phải là lên tầng cao nhất trả đồ cho Thần Hựu đúng không?”
Minh Tiêu nghĩ, ý định vốn có của ông đây là muốn lên cầm áo dơ về!
Vì vậy anh khẽ gật đầu.
Thái Bao giơ tay vò loạn tóc của anh: “Biết ngay mà! Tiểu Minh của tôi thông minh quá!”
“Đừng gọi tôi là…”
Anh chưa kịp hết câu Thái Bao đã cướp lời: “Cậu muốn cho Quý tiên sinh nhìn thấy dáng vẻ lúc mới vừa tắm xong đúng không?”
Minh Tiêu câm nín, khiếp sợ nhìn Thái Bao.
Thái Bao giơ ngón tay cái lên: “Khá lắm, rất có đầu óc, không hổ là tâm cơ gay mà Thái Bánh Bao này nuôi ra!”
“Cậu mới là tâm cơ gay ấy!” Minh Tiêu đạp một cước tới, “Tôi thực sự là đi trả áo mà!”
Thái Bao mới không tin: “Vừa nãy cậu gật đầu, tôi không mù nhá.”
Minh Tiêu dẫu có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, liếc thấy thời gian tan tầm đã qua đành mặc kệ: “Thôi, sau này gặp cậu ta rồi trả cũng được.”
“Đừng mà, cơ hội tốt như vậy làm sao cũng phải ráng lượn lờ trước mắt Quý tiên sinh đấy!” Thái Bao lập tức phản đối.
“Cút đi!” Minh Tiêu nhịn không được la lên.
“Cút?”
Đúng lúc này, Thần Hựu vừa vặn đẩy cửa định bước vào.
Tóc Minh Tiêu bị gió thổi loạn lung ta lung tung cứ như ổ gà, nhìn thấy Thần Hựu phản ứng đầu tiên của anh không phải giải thích chữ ‘cút’ kia mà là lập tức quay người giơ tay vuốt vuốt một đầu tóc rối bời.
Thật ra Thần Hựu đã đứng ngoài cửa một lúc, gõ cửa mà không thấy phản ứng mới thử đẩy cửa vào. Vốn cửa không khóa, cậu đang muốn bước vào rồi hô một tiếng “Anh Minh em lại tới nữa rồi”, nào ngờ bị rống lên một tiếng “Cút”.
Cậu hoàn toàn mờ mịt.
Mà khi ánh mắt rơi vào đầu ổ gà của Minh Tiêu, cảm giác mờ mịt ấy nhất thời tan biến, thay vào đó chính là mừng rỡ vui vẻ.
Có một giọng nói không kịp chờ đợi vang lên trong lòng: Tiêu Tiêu nhà ta đáng yêu quá trời quá đất luôn à!
Minh Tiêu luống cuống tay chân, căn bản không kịp vuốt gọn được tóc tai, anh chỉ đơn giản cầm lên một cái dây thun, buộc lung tung mớ tóc mái lòa xòa trước mặt lại, lộ ra toàn bộ cái trán bên ngoài. Như vậy tuy rằng trông anh vẫn rất lộn xộn nhưng mà ít nhất không giống ổ gà nữa.
Anh quay lại, cầm túi giấy lên đưa cho Thần Hựu: “Anh… mới tắm. Em đến rất đúng lúc, hôm qua anh đã giặt sạch áo của em rồi, ừm… cảm ơn nhé.”
Thần Hựu nhận túi, đuôi lông mày hơi giật giật, giọng điệu không giống bình thường cho lắm, tựa hồ mang theo mất mát rất nhẹ: “Còn phải trả lại cho em sao?”
Đương nhiên phải trả rồi, Minh Tiêu gật đầu: “Cảm ơn nhé. Ừm… vậy áo dơ của anh…”
Giọng Thần Hựu bất giác lạnh lẽo hơn: “À, em vứt rồi.”
Minh Tiêu kinh ngạc hỏi lại: “Vứt rồi?”
“Đúng vậy, nó bẩn thế kia mà.” Thần Hựu nói: “Nước trái cây giặt không sạch được đâu.”
Trong lòng Minh Tiêu chợt thấy rất nặng nề, khẽ nhíu mày, đột nhiên dâng lên cảm giác khó chịu.
Cũng không phải anh tiếc cái áo thun kia, nó vốn không đáng bao nhiêu tiền cả, hơn nữa quả thật nước trái cây không dễ giặt sạch. Nếu thực sự giặt không ra thì sau này chỉ có thể làm áo ngủ mặc ở nhà, mà áo ngủ của anh đã không ít, không thiếu một cái áo đó.
Vấn đề là thái độ của Thần Hựu nằm ngoài dự liệu của anh. Đồ nói vứt liền vứt, hỏi cũng không chịu hỏi anh một tiếng.
Chẳng rõ có phải cảm giác sai rồi hay không mà Minh Tiêu cảm thấy được lời nói và vẻ mặt mới nãy của Thần Hựu khác xa trước kia, vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc, giống như cậu đang tức giận vậy.
Nhưng vì sao lại tức giận cơ chứ?
Áo của anh bị vứt anh còn chưa giận đây này.
Trong lòng cân nhắc một phút chốc, lúc này Minh Tiêu mới phát hiện trong tay Thần Hựu cũng đang cầm một cái túi khác nữa.
“Đây là gì vậy?” Minh Tiêu nghĩ thầm, sẽ không phải là trái cây mà Quý tiên sinh tặng nữa đấy chứ?
“A!” Khóe mắt Thần Hựu hơi cong cong, nhấc túi lên quơ quơ trước mặt anh: “Tác giả của tiểu thuyết Mắt Thấy ủy thác người sản xuất phim gửi tặng cho anh một quyển sách kèm chữ kí, bên nhà sản xuất tìm tới Quý tiên sinh rồi em được lệnh đưa tới cho anh.”
Minh Tiêu tiếp nhận túi, bên trong là cuốn tiểu thuyết Mắt Thấy bản mới nhất.
Tác giả này… có gì đó rất kì lạ. Minh Tiêu nghĩ thầm.
Thần Hựu đưa xong sách liền rời đi, Thái Bao đặc biệt không chút khách sáo cầm sách lên lật qua lật lại, “Áu, thật sự có kí tên nè!”
“Đưa tôi xem một chút.” Minh Tiêu cầm qua, chỉ thấy trang bìa có một chuỗi chữ viết chẳng hề đẹp đẽ cho lắm: Vậy em sẽ làm tiểu thần tiên.
“Chẳng hiểu nó là gì nữa.” Thái Bao nhận xét: “Tôi còn tưởng rằng sẽ viết mấy câu kiểu như ‘To: Minh Tiêu yêu quý’ cơ.”
Minh Tiêu cũng cảm thấy câu này rất khó hiểu, mà nếu liên tưởng đến việc “Tiểu Thần Tiên” là bút danh của tác giả thì sẽ cảm thấy dễ lí giải hơn.
Chỉ là vừa nãy trong lòng đột nhiên xẹt qua một loại cảm giác quen thuộc khó có thể hình dung, lại không biết cảm giác này từ đâu mà tới.
Thần Hựu trở lại tầng cao nhất, ngã cả người vào trong ghế sô pha bên cửa sổ, ghét bỏ mà quẳng cái áo thun bị Minh Tiêu trả lại, thở dài: “Aiiii!”
Trước kia trong phòng này không có ghế sa lông, cái này là do cậu gọi người mang đến.
Quý tiên sinh dựa vào bên cạnh bàn, vừa nâng tay xem đồng hồ vừa lơ đãng hỏi: “Cháu gào thét cái gì thế?”
“Minh Tiêu trả áo lại cho cháu kìa, còn tìm cháu đòi áo về nữa!” Thần Hựu lăn lộn trên ghế sô pha mềm mại, chân dài khẽ nghiêng, thân thể lệch đi, cả người trườn xuống nền nhà, cậu chống người lên bất bình nói: “Cảm giác như bị phát cho phiếu người tốt ấy.”
Quý tiên sinh không hề có chút đồng tình nào với cậu, thậm chí khóe môi còn nở nụ cười nhàn nhạt.
“Cậu út, cậu mới cười đúng không?” Thần Hựu kêu rên: “Cậu còn cười cháu nữa! Cậu biết theo đuổi người ta khổ cực lắm không?”
Ánh mắt Quý tiên sinh khẽ động, nhẹ giọng nói: “Làm sao lại không biết được.”
Thần Hựu thì chẳng nghe, nằm úp sấp trên ghế sô pha đập chân đập tay: “Cậu út được cưng rồi nên chẳng lo ngại gì cả, cậu chẳng hiểu nỗi khổ của cháu đâu!”
Quý tiên sinh cười nhạt lắc đầu, lại nghe Thần Hựu than thở tiếp: “Ảnh còn đòi lại áo nữa, cháu mới không trả đâu! Cháu muốn giữ lại, mỗi ngày đều ôm nó ngủ.”
“Cái áo kia Minh Tiêu tự tay giặt rồi phải không?” Quý tiên sinh chỉ vào túi đồ rơi trên đất, “Cháu cứ vứt thế không quan tâm hả?”
Thần Hựu nhìn thấy túi đồ, lập tức nhặt lên ôm vào trong ngực, vùi đầu ngửi một cái, lập tức cười rộ lên: “Minh Tiêu nhà mình giặt quần áo thật là thơm.”
“Đồ thần kinh.” Quý tiên sinh còn muốn cười nhạo vài câu, điện thoại di động đột nhiên vang lên, vì vậy hắn xoay người rời đi, chỉ để lại cho Thần Hựu một bóng lưng.
“Cậu út đừng đi gấp vậy mà, cháu còn chưa nói hết đâu!” Thần Hựu gọi với theo: “Sau này cháu cũng muốn tới đoàn phim, cậu bảo cháu nên dùng danh nghĩa gì để trà trộn vào đây?”