Trang Diễn ngủ trong phòng khách cả đêm, Văn Tu Viễn thế nhưng thật sự không thèm qua tìm cậu.
Ngày hôm sau Trang Diễn tỉnh lại liền sờ soạng di động, xem xét tình hình phát triển mới nhất, đã có người đem tình huống xuất thân của cậu đào ra, nói cậu là bởi vì bị cha mẹ vứt bỏ cho nên giá trị quan mới trở nên vặn vẹo như vậy. Dù sao trước đây vừa nghèo vừa khổ, cho nên mới muốn đi tìm một kim chủ để bao dưỡng chính mình.
Trang Diễn đọc xong liền tức giận, cậu nghĩ bản thân cũng không hoàn toàn bởi vì tiền mà cùng Văn Tu Viễn ở chung một chỗ nha! Cậu và Văn Tu Viễn còn có… cậu chính là có chút yêu thích Văn Tu Viễn.
Chuyện của cha mẹ cậu cũng là một sổ nợ rối tung rối mù, năm đó cha mẹ cậu sau khi ly hôn đều tự tái hôn, trừ bỏ cung cấp tiền ra trên cơ bản chưa từng quan tâm cậu. Học xong trung học, Trang Diễn thuận lợi đi tới vùng khác học đại học, dứt khoát cùng cha mẹ hoàn toàn cắt đứt liên hệ.
Nhưng không lâu sau cậu có chút tiếng tăm, cha mẹ liền tìm tới cửa, nói bọn họ già rồi, Trang Diễn phải ngoan ngoãn phụng dưỡng bọn họ.
Sự kiện kia cũng là Văn Tu Viễn thay cậu xử lý, hiện tại nhớ lại, hết thảy những chuyện không tốt cậu gặp phải, đều là Văn Tu Viễn giúp cậu giải quyết. Văn Tu Viễn tựa như bức tường đá kiên cố chắn ở trước người cậu, mà sau này, cậu ngay cả gặp mặt Văn Tu Viễn cũng không thể.
Trang Diễn đứng dậy đi rửa mặt, Văn Tu Viễn đã sớm rời nhà, họp báo buổi chiều bọn họ phải dốc toàn lực ứng phó. Cho dù đã gặp qua rất nhiều trường hợp lớn, Trang Diễn vẫn nhịn không được khẩn trương.
Tới giữa trưa, công ty phái xe đến cửa đón cậu, cậu trước tiên đi gặp người đại diện, người đại diện dặn dò cậu ngàn vạn lần không cần ở trong họp báo nói linh tinh, có Văn tổng ở đó, Văn tổng sẽ xử lý tốt hết thảy. Trang Diễn hết sức khẩn trương, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Tôi có phải hay không sẽ bị phong sát.”
Người đại diện kinh ngạc: “Cậu vì sao lại nghĩ như vậy?”
Trang Diễn ngập ngừng nói: “Tôi… tôi tùy tiện nghĩ.”
Người đại diện nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, không nên lộ ra vẻ mặt sợ sệt, cảm xúc của cậu sẽ bị phóng đại trước ống kính, bọn họ có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu. Một khi lộ ra khiếp sợ, vấn đề tiếp theo sẽ càng thêm xảo quyệt đáng sợ.”
Trang Diễn: “Tôi…”
“Thời gian không còn sớm.” Người đại diễn vỗ vỗ vai cậu, “Đến lúc lên chiến trường rồi.”