Chương
Editor: Mèo tam thể
Mím mím môi, Bạch Thần không do dự cầm hợp đồng lên nhìn, thời điểm bút viết sắp chạm xuống mặt giấy lại không nhịn được mà hỏi một câu.
“Hành Vũ… sao anh lại muốn tìm người kí hiệp ước tình nhân?
Hai chữ ‘Hành Vũ’ này khi đi ra khỏi đầu lưỡi Bạch Thần có dẫn theo một chút mờ ám, nhưng cậu cũng không muốn gọi Lục Hành Vũ là Lục tổng như bao người khác, có thể nói là cậu đang tuỳ hứng đi…
Lục Hành Vũ nghe xong câu hỏi của Bạch Thần thì trầm mặc mấy giây, sau đó hắn nói. “Chuyện rất dài dòng, khi nào có thời gian tôi sẽ nói cho em.”
Lục Hành Vũ ngữ khí ôn hoà, cũng không có ý định che giấu, cho nên Bạch Thần tin lời giải thích này, yên lặng “Ồ” một tiếng, sau đó cúi đầu, kí tên vào bản hợp đồng.
Thời điểm Bạch Thần cúi đầu viết chứ Lục Hành Vũ nhìn cậu rất chăm chú, tóc tai ngăn ngắn manh mảnh nhưng trông vẫn nhu thuận đẹp đẽ như vậy, mềm mại kề sát bên vành tai trắng nõn khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay ra sờ một cái.
Còn có… lông mi kia thật dài, he hé lộ ra dưới phần tóc mái của Bạch Thần, đổ một bóng mờ nhàn nhạt lên đôi mắt xinh đẹp.
Trước đây Lục Hành Vũ cũng vẫn rất thích ngắm Bạch Thần lúc làm bài tập, sau đó nghịch ngợm đụng lông mi của cậu, làm đôi mắt kia chớp chớp.
Lục Hành Vũ nghĩ nghĩ một hồi, tâm lại nhộn nhạo.
Hít sâu một hơi, Lục Hành Vũ xoa xoa thái dương, cảm thấy mình thật là đói khát đến điên rồi.
Như thế sẽ khiến Bạch Thần bị doạ chạy mất.
Cho nên khoảnh khắc Bạch Thần ngẩng đầu lên, Lục Hành Vũ liền khôi phục lại thần sắc lạnh nhạt cao quý của mình.
Đem hợp đồng để lại trên khay trà, Bạch Thần sờ tay áo mềm mại, hơi sốt sắng, nhìn Lục Hành Vũ đối diện cũng không biết nên nói cái gì.
Lục Hành Vũ cũng vậy…
Cho nên, lúng túng trầm mặc.
Nhưng mà mười giây sau hai người lại đồng loạt mở miệng.
“Có đói bụng chưa?”
“Còn chuyện gì khác không?”
A…
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Lục Hành Vũ mở miệng trước. “Không còn gì nữa, hợp đồng vậy là xong rồi.”
Nói xong câu này, Lục Hành vũ liền hối hận.
Bạch Thần nghe Lục Hành Vũ nói vậy ngược lại liền căng thẳng, cậu hỏi câu này vốn để Lục Hành Vũ an bài hành trình sau đó, nhưng hắn lại nói, không còn việc gì khác?
Cậu cũng không muốn cứ như vậy rời khỏi, cho nên lúng túng vài giây, Bạch Thần đành trả lời câu hỏi của Lục Hành Vũ khi trước.
“Tôi… có hơi đói bụng.”
Lục Hành Vũ nhất thời sững sờ, sau đó liền phản ứng lại, trầm thấp “Ừ” một tiếng. “Để tôi sắp xếp, em chờ một chút.”
“Được.”
Hơi nhếch khoé môi với Bạch Thần, Lục Hành Vũ liền lấy điện thoại di động ra, đứng dậy, chậm rãi đi tới cửa sổ.
Bạch Thần bị nụ cười nhạt của Lục Hành Vũ làm chấn động, theo bản năng quay đầu nhìn về phía bóng lưng vững chắc của hắn.
Lục Hành Vũ đứng trước cửa sổ cự đại, hơi nghiêng đầu về phía điện thoại di động thấp giọng nói, vẻ mặt hắn vẫn là bộ dáng lãnh đạm kia, bỗng dưng Bạch Thần lại khó hiểu mà cảm thấy rằng, khoảng cách giữa bọn họ kì thực cũng không xa.
Chỉ cần tiến lên một bước, cậu hoàn toàn có thể từ phía sau ôm lấy cổ Lục Hành Vũ, sau đó cười hì hì mà đem tay sờ qua sờ lại.
Lục Hành Vũ cũng sẽ quay người vò tóc cậu, vò xong liền lôi cậu vào lòng.
Thế nhưng hiện tại lại không được.
Mặc dù biết Lục Hành Vũ cũng chẳng thay đổi gì nhiều, nhưng đã qua tám năm, đủ để đưa rất nhiều kí ức đi vào dĩ vãng.
Vào lúc này, Bạch Thần đột nhiên cảm thấy lời Trần Trí nói rất có đạo lý.
Nếu cậu vừa ngoan vừa nghe lời, có thể Lục Hành Vũ sẽ lại thích cậu đi?
Như vậy thì dù người khác có nói cậu dựa vào khuôn mặt này để câu dẫn hắn cậu cũng không ngại phiền, bởi vì đối tượng chính là Lục Hành Vũ…
Vừa lúc đó, Lục Hành Vũ nói chuyện điện thoại xong, trông thấy Bạch Thần đang lẳng lặng ngồi quan sát mình, ánh mắt trong suốt, dáng dấp dị thường ôn hoà ngoan ngoãn, trong lòng liền khẽ động.
Bước nhanh tới, Lục Hành Vũ muốn ngồi bên cạnh Bạch Thần, nhưng hắn biết vẫn không thể nóng vội, liền thận trọng mà ngồi phía đối diện.
“Tôi nhớ em thích ăn đồ cay nóng, nhưng hiện tại em đang là người mẫu, không thể ăn những thứ đó, nên tôi đã nói nhà bếp làm vài thứ đồ thanh đạm.”
Vừa rồi, Lục Hành Vũ không hỏi Bạch Thần muốn ăn gì chính là vì nguyên nhân này, hắn không có kén ăn, Bạch Thần cũng vậy.
Bạch Thần thấy Lục Hành Vũ vẫn còn nhớ khẩu vị của mình, ánh mắt lộ ra một điểm ý cười, thận trọng nói, “Cảm ơn.”
Bạch Thần hướng hắn cười một cái, thời điểm khoé miệng cậu nhếch lên phía bên má trái có một lúm đồng tiền rất cạn, chỉ là một chút chút, Lục Hành Vũ liếc một cái liền càng thêm xác định Bạch Thần gầy đi.
Bạch Thần thời cấp ba luôn là loại hình mềm mại, trên mặt có thịt, trên eo cũng có, sờ rất thoải mái, khi cậu nở nụ cười, lúm đồng tiền trên mặt vô cùng rõ ràng.
Bây giờ thì ngược lại, hàm dưới cùng xương quai xanh đều dị thường rõ ràng, lúm đồng tiền đẹp đẽ cũng không còn lại bao nhiêu.
Nhìn Bạch Thần như vậy, Lục Hành Vũ liền rút di động ra không chút suy nghĩ, dặn nhà bếp làm thêm một nồi gà ác hầm thuốc bắc.
Bạch Thần trừng mắt nghe Lục Hành Vũ dặn dò, đợi hắn cúp điện thoại xong liền không nhịn được nhỏ giọng hỏi, “Tôi nhớ anh không thích ăn thịt gà cơ mà?”
Lục Hành Vũ nghe Bạch Thần nói, động tác để điện thoại xuống liền dừng một chút, yên lặng nở nụ cười, “Em quá gầy.”
Bạch Thần: “…”
Nhìn Bạch Thần sờ sờ môi, thần sắc đều dại ra, Lục Hành Vũ còn tưởng cậu không thích ăn gà ác, không nghĩ tới nội tâm Bạch Thần sớm đã nở thành một vườn hoa.
Em quá gầy…
Lục Hành Vũ để ý rằng cậu gầy, cố tình dặn nhà bếp làm gà ác hầm thuốc bắc.
Một điểm nho nhỏ như vậy thôi cũng đã làm Bạch Thần muốn bay lên mây.
Sau đó cậu liền cảm thấy có phải Lục Hành Vũ vẫn còn thích cậu, còn nhớ cậu nên mới để ý vậy không?
Nhưng Bạch Thần rất nhanh liền nhận ra, Từ Oánh mấy năm trước đã nói cho cậu biết, Lục Hành Vũ đã sớm có bạn trai…
Lập tức Bạch Thần lại buồn.
“Làm sao vậy?”
Lục Hành Vũ dò hỏi, đánh gãy dòng suy nghĩ của Bạch Thần, Bạch Thần phục hồi tinh thần lại, vội vã che giấu mà vuốt vuốt tóc mai, nói. “Không có gì, gà ác hầm rất ngon, cám ơn Hành Vũ nhiều.”
Bạch Thần hôm nay trong một khoảng thời gian ngắn như vậy nói cảm ơn với Lục Hành Vũ tới hai lần.
Điều này làm cho Lục Hành Vũ có chút mất hứng.
Lục Hành Vũ tự nhận mình không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, nhưng lại thiên về… Hắn biết mình là một người làm theo cảm giác.
Câu này là “Lục Hành Vũ tự nhận không phải lòng dạ chật hẹp người, nhưng lại thiên về… Hắn biết mình là cái luyến ái não.” nhưng tôi chẳng hiểu gì cả TAT cầu cứu giúp.
Cho nên ánh mắt Lục Hành Vũ giật giật, không nhịn được nói, “A Thần, em đã đọc rõ hiệp ước chưa vậy?”
Bạch Thần hơi sững sờ, lập tức gật đầu nói, “Tôi đã nhìn kỹ rồi.”
Lục Hành Vũ lại nói, “Vậy em cảm thấy, tình nhân thì nên đối xử như thế nào với nhau?”
Bạch Thần mím mím môi, do dự một chút, lắc đầu.
Lục Hành Vũ ở trong lòng yên lặng thở dài, tuy rằng hắn có điểm chán nản, nhưng nhìn thấy dáng dấp tội nghiệp gò bó của Bạch Thần lại mềm lòng mà nói lại hết quy củ tình nhân cho cậu nghe.
“Thân phận của tôi bây giờ là tổng giám đốc một công ty truyền thông, chắc em cũng biết.”
Bạch Thần bé ngoan gật đầu.
“Cho nên tôi phải giữ hình tượng trước mặt mọi người, không thể biểu hiện quá mức chủ động, nhiệt tình. Bởi vậy rất nhiều trường hợp sẽ cần đến sự chủ động của em, được không?”
Ngữ điệu Lục Hành Vũ nói chuyện trầm thấp mà dễ nghe, khiến Bạch Thần thậm chí cảm thấy có chút hổ thẹn.
Thực sự thì kim chủ như Lục Hành Vũ đại khái bất luận tiểu minh tinh nào cũng đều tha thiết ước mơ đi… Bọn họ chắc chắn sẽ chủ động tốt hơn mình nhiều…
Nghĩ tới đây, Bạch Thần nhất thời sinh ra một loại cảm giác nguy cơ.
Mình vừa nãy là làm sao chứ? Chẳng qua là ỷ vào một quãng thời gian yêu đương, ỷ vào Lục Hành Vũ tốt bụng liền muốn leo lên đầu người ta chiếm tiện nghi rồi! Thật sự là quá không chuyên nghiệp!
Nghĩ như vậy, Bạch Thần liền đỏ mặt, vội vàng hỏi. “Vậy tôi nên làm những gì?”
Lục Hành Vũ nhìn vẻ mặt thành thật của Bạch Thần, liền biết cậu đang nghiêm túc, vì vậy Lục Hành Vũ hơi nhíu mày, ngồi thẳng người dậy, nói. “Nếu chúng ta là tình nhân, đây cũng là nơi công cộng, vậy em nghĩ bây giờ em nên ngồi chỗ nào?”
Bạch Thần hơi sững sờ, lập tức “Ồ” một tiếng, sau đó cậu đứng lên, bước sang ngồi cạnh Lục Hành Vũ.
Lục Hành Vũ thuận thế liếc mắt, kết quả liền thấy Bạch Thần còn câu nệ ngồi cách mình đến một thước, Lục Hành Vũ trong lòng thở dài lần thứ hai, ôn nhu nói. “A Thần, em nên tới gần hơn nữa.”
Bạch Thần đỏ mặt, nhưng vẫn yên lặng đến gần.
Hai người xích lại gần nhau, Bạch Thần cúi đầu liền có thể nhìn thấy ngón tay thon dài dễ nhìn của Lục Hành Vũ cùng mép áo sơmi trắng tinh ngay ngắn.
Lục Hành Vũ thì lại thấy Bạch Thần tiểu tâm dực dực siết chặt ống tay áo len dệt kia.
Rất hiển nhiên, Bạch Thần vẫn căng thẳng.
Lục Hành Vũ biết việc này không nên nóng vội, nên cũng không được một bước tiến một thước.
Mà khi hắn chuẩn bị nói mấy câu cho Bạch Thần thả lỏng một chút thì chuông cửa vang lên.
Lục Hành Vũ vừa mới chuẩn bị đứng dậy, Bạch Thần ban nãy còn rụt rè lập tức đứng lên, nói. “Để tôi đi mở cửa.”
Không đợi Lục Hành Vũ trả lời, Bạch Thần liền vội vội vàng vàng đi tới.
Lục Hành Vũ đứng sau ánh mắt có chút tối tăm.
Sau đó, bếp trưởng mang trên người đồng phục đầu bếp ngay ngắn cùng nhân viên phục vụ đồng thời đẩy xe đi vào.
Thần sắc Lục Hành Vũ hiện tại trông rất không dễ nhìn, mắt thấy Bạch Thần đang giúp đỡ đầu bếp cùng phục vụ bày đồ ăn lên bàn, hoàn toàn lơ đi sự hiện diện của hắn, mặt Lục Hành Vũ càng thối hơn.
“A Thần.”
Khi Bạch Thần còn đang giúp đầu bếp dọn lên gà ác hầm thuốc bắc thì Lục Hành Vũ gọi cậu.
Bạch Thần liền vội vã quay đầu lại – cậu cảm thấy mình đang biểu hiện rất nhiệt tình, rất chịu khó, Lục Hành Vũ phải vui vẻ mới đúng.
Mà lúc này, cậu lại thấy Lục Hành Vũ nhàn nhạt cười với cậu, sau đó cất bước đi tới.
?
Thời điểm Bạch Thần hoàn toàn chưa chuẩn bị tinh thần xong, Lục Hành Vũ liền vô cùng tự nhiên mà ôn nhu nắm vai cậu, sau đó lại gần, hôn lên gò má trắng nõn mềm mại.
“Thế nào? Đồ ăn vừa mắt em chứ?”
Lục Hành Vũ ôn nhu nói, âm lượng không hề lớn nhưng lại vừa đủ để tất cả mọi người ở đây có thể nghe thấy.
Bạch Thần bị Lục Hành Vũ ôm, thân thể cậu gói gọn trong vòng tay ấm áp mà cường tráng mạnh mẽ của hắn, cổ áo sơ mi trắng tinh còn toả ra một mùi hương mê người khôn tả.
Ôi trời ôi trời cậu thở hết nổi rồi làm sao đây…
—
ye ye ye cuối cùng anh Lục cũng đã có tiến triển rồi ~