Editor: Mèo tam thể
Bạch Thần cứ như vậy ngồi bên giường, yên lặng chơi điện thoại di động, một bên chơi một bên chờ Lục Hành Vũ trở về.
Khi kim đồng hồ điểm mười giờ, Lục Hành Vũ gọi cho Bạch Thần một cú điện thoại.
Bạch Thần vừa nhìn thấy tên Lục Hành Vũ hiển thị trên điện thoại liền lập tức nghe máy, sau đó cậu nghe tiếng Lục Hành Vũ bên kia hỏi. “Tôi mới vừa từ công ty đi ra, tối em ăn cái gì? Có đói bụng không? Có cần tôi mang một hộp đồ ăn khuya về cho em không?”
Một chuỗi dài câu hỏi này của Lục Hành Vũ khiến Bạch Thần vô cùng vui vẻ, bất quá nhớ đến lời dặn dò của Trần Trí liền vội vàng nói, “Không cần đâu, tôi mới gọi đồ ăn khách sạn, chờ anh về cùng nhau ăn.”
Lục Hành Vũ nghe Bạch Thần nói vậy có chút bất ngờ, hắn rất cao hứng Bạch Thần trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể suy nghĩ chu đáo đến như vậy, liền nhàn nhật gật đầu nói, “Em thích là được rồi.”
Bạch Thần ngại ngùng cười cười, dặn Lục Hành Vũ buổi tối lái xe cẩn thận xong liền cúp điện thoại.
Lục Hành Vũ vốn định tự lái xe về nhà, nhưng nghe Bạch Thần dặn xong, hắn suy nghĩ một chút liền đi gọi tài xế, bảo tài xế lái xe đưa hắn về.
Bạch Thần sau đó vội vàng gọi điện thoại xuống nhà hàng, không lâu sau họ đã mang đồ ăn được chuẩn bị tốt lên.
Tôm hùm cùng hàu được đặt trên mặt đá lấp lánh trong suốt, phả ra một luồng khí lạnh lẽo, bên cạnh bày thêm vài lá bạc hà trang trí cùng mấy miếng chanh cắt đôi.
Còn có cả một con cá rán giòn tan thơm phức cùng sườn bò mềm mại được phủ một lớp sốt dày, vừa ngửi liền cảm thấy được mùi hương vô cùng tươi mới.
Bên trong thùng đá đông là một bình champagne, nhìn vào màu hổ phách lộng lẫy của rượu là biết đây cũng là một chai rượu tốt.
Bạch Thần cứ tưởng thế là hết, không nghĩ tới hai người phục vụ kia đem đồ ăn dọn lên xong lại cười nói. “Tráng miệng ngọt nhà bếp vẫn còn đang làm, phiền ngài chờ một chút.”
Chuyện này…
Ăn khuya mà nhiều như vậy sao?
Bạch Thần cảm thấy Trần Trí an bài có điểm quá mức, nhưng cậu cũng không thể bảo phục vụ đem đồ ăn về, chỉ có thể yên lặng ngồi trước bàn ăn chờ Lục Hành Vũ.
Lục Hành Vũ rất nhanh đã về đến nơi, vừa đẩy cửa tiến vào thấy một bàn thức ăn khuya phong phú kia cũng ngẩn người.
Bạch Thần nhìn sắc mặt Lục Hành Vũ, có điểm sợ hắn không cao hứng, Lục Hành Vũ lập tức liền cười nhạt nói. “Buổi tối không ăn no sao? Vẫn còn muốn ăn như vậy?”
Bạch Thần nghe trong lời Lục Hành Vũ cũng không có ý trách cứ liền hơi yên tâm, lúng túng nói. “Cũng không biết anh thích ăn gì… liền tuỳ tiện gọi nhiều chút.”
Lúc nói lời này, Bạch Thần nhịn không được đưa tay sờ sờ tai, chi tiết nhỏ này lập tức bị Lục Hành Vũ thu vào trong mắt, khiến hắn hơi nhíu mày.
Hắn biết Bạch Thần không hay nói dối, mà mỗi lần nói dối sẽ đưa tay sờ sờ lỗ tai.
Bạch Thần vân vê tai một lúc mới nhận ra, liền vội vã rụt tay về.
Bất quá lúc cậu một lần nữa nhìn về phía Lục Hành Vũ thì hắn đã khôi phục sắc mặt, một điểm dị thường cũng không thấy.
Lục Hành Vũ tiến về phía bàn ăn, nghiêm mặt đứng nhìn, sau đó liền thân thủ đem cá cùng sườn bò đẩy về trước mặt Bạch Thần.
“Tôm hùm cùng hào đều là đồ lạnh, em lại còn bị huyết áp thấp, dạ dày cũng không tiện, chỉ nên ăn ít thôi.”
Nói đến đây, Lục Hành Vũ bổ sung. “Tôi có xem qua ghi chép sức khoẻ của em.”
Bạch Thần nghe vậy nhất thời trong lòng ấp áp, nhỏ giọng “Vâng” một tiếng.
Lục Hành Vũ thấy Bạch Thần có điểm gò bó thẹn thùng, biết cậu vẫn chưa thích ứng được, liền yên lặng ngồi đối diện Bạch Thần.
Lấy khăn nóng lau qua tay, Lục Hành Vũ thân thủ lấy quả chanh rưới nước lên trên hào, tiếp theo hắn nhìn Bạch Thần một cái, nói. “Muốn ăn thì sẽ cho em ăn, nhưng chỉ được ăn hai con, không được ăn nhiều hơn.”
Bạch Thần nghe Lục Hành vũ nói vậy, vội vàng khoát tay nói, “Tôi kì thực cũng không quá thích ăn mấy món này.”
Lục Hành Vũ hơi khựng lại một chút.
Bạch Thần bỗng ý thức được mình nói sai, hấp tấp sửa lại. “Tôi… tôi cảm thấy anh sẽ thích, cho nên mới gọi.”
Lục Hành Vũ nghe thế, ánh mắt giật giật, lập tức hắn phỏng đoán cười cười. “Là bởi vì em cảm thấy tôi có thói quen của một người có tiền ư?”
Bạch Thần mím mím môi, cuối cùng gật đầu.
Lục Hành Vũ thấy thế, nhàn nhạt lắc đầu, đem mấy còn hào đã được rưới nước chanh bỏ vào đĩa của Bạch Thần, nói. “Tôi là Lục Hành Vũ, không phải người có tiền.”
Nói đến đây, hắn nhìn Bạch Thần, bất đắc dĩ cười cười. “A Thần, em kì thực không cần phải lấy lòng tôi.”
Bạch Thần trong lòng lộp bộp một tiếng, không ngờ ý đồ của mình bị Lục Hành Vũ nhìn thấu, mà cậu đương nhiên không thể thừa nhận, cho nên liền làm bộ như không nghe, đỏ mặt, cầm dao dĩa lên lấy một miếng cá cho vào đĩa.
Bạch Thần không thừa nhận, chính là chấp nhận.
Lục Hành Vũ mặc dù đối với với con vịt chết mạnh miệng – Bạch Thần này cảm thấy rất đau đầu, nhưng hắn cũng biết, Bạch Thần nếu đã nguyện ý làm hắn vui lòng, chứng tỏ cậu đối với hắn vẫn còn mấy phần quyến luyến.
Nghĩ tới đây, để xoa dịu không khí, Lục Hành Vũ liền mang găng tay vào, xoay người lấy chai champagne bên trong thùng đá, rót cho chính mình cùng Bạch Thần mỗi người một ly.
Bạch Thần nhận ra Lục Hành Vũ biết cậu bất an, muốn cùng cậu uống rượu.
Chai champagne này mùi vị tương đối nhẹ nhàng khoan khoái, bên trong mang theo vài phần ngọt nhàn nhạt, Bạch Thần không nhịn được liền uống nhiều một chút.
Lục Hành Vũ kì thực cũng muốn lợi dụng lúc say hỏi Bạch Thần một vài vấn đề khi trước không dám hỏi.
Mắt thấy má Bạch Thần đã đỏ hây hây, Lục Hành Vũ liền yên lặng xoay xoay chân ly champagne, nhẹ giọng mở miệng nói. “A Thần, năm đó em chia tay với tôi không phải là tự nguyện đúng không?”
Bạch Thần vốn đã ngà ngà say, nghe Lục Hành Vũ hỏi có hơi thanh tỉnh một chút, sau đó cậu cắn cắn môi, trả lời. “… Không phải.”
Nghe được đáp án này mắt Lục Hành Vũ liền sáng lên mấy phần, lại hỏi. “Vậy tại sao em không tới tìm tôi nữa?”
Bạch Thần nghe Lục Hành Vũ hỏi câu này, lập tức cứng người, sau đó nghiêng đầu qua một bên, không muốn nói nữa.
Lục Hành Vũ nhìn dáng vẻ của Bạch Thần liền biết chuyện năm đó nhất định không đơn giản, này hắn cũng rõ ràng, nếu không nhân cơ hội này dụ Bạch Thần nói hết, sau này cậu nhất định sẽ không hé nửa lời. Cho nên Lục Hành Vũ đứng lên, đi sang chỗ ngồi của Bạch Thần.
Bạch Thần đang xoa đầu, ấn ấn huyệt thái dương, tận lực lảng tránh vấn đề này thì bỗng dưng Lục Hành Vũ đi tới, đè vai cậu xuống.
Bạch Thần nhất thời đờ ra.
“Đừng sợ.” Lục Hành Vũ nhẹ giọng nói.
Bạch Thần hơi buông lỏng mấy phần
“Vấn đề này thực sự khó trả lời như vậy sao?”
Ngữ khí ôn hoà của Lục Hành Vũ luẩn quẩn trong tai Bạch Thần, khiến cậu vô cùng rối rắm, vì trong đó có nguyên nhân của Bạch Triển, cũng có lí do của chính cậu.
Bạch Triển hồ đồ mà ích kỉ, Bạch Thần khi đó cũng bởi vì Bạch Triển ngăn cản mà rút lui.
Loại lí do này Bạch Thần làm sao mà nói được?
Lục Hành Vũ nhìn dáng vẻ Bạch Thần liền biết mình hơi gắt gao, lập tức nhẹ nhàng vuốt ve vai Bạch Thần, thấp giọng nói. “Tôi không hỏi nữa, A Thần, em đừng khó chịu.”
Bạch Thần nghe được câu này, cũng không biết là bởi vì chất rượu kích thích, hay là do tâm tình vốn đã kém, cậu liền lập tức khóc lên.
“Kỳ thực tôi vẫn luôn nhớ anh…” Bạch Thần một bên lau nước mắt vừa nói. “Nhưng tôi không dám đi tìm anh. Tôi cũng không biết làm sao để đi tìm anh, tôi –“
“Được rồi, A Thần, đừng nói nữa.”
Bạch Thần còn chưa nói hết, liền bị Lục Hành Vũ thấp giọng đánh gãy.
Lúc Bạch Thần khóc thường hay nói chuyện lung tung, Lục Hành Vũ nghe cũng không ra câu trả lời, nhưng hắn nhìn thấy Bạch Thần khó chịu chính mình cũng khó chịu theo, liền đánh gãy lời nói của Bạch Thần, cũng cảm thấy được chính mình có điểm nóng vội.
Sau đó, Lục Hành Vũ yên lặng cúi người ôm lấy Bạch Thần, vỗ nhẹ lên lưng cậu, như ngày cấp ba năm ấy Bạch Thần làm bài thi thử điểm không được tốt lắm, lén lút chạy lên trên sân thượng khóc, Lục Hành Vũ đột nhiên cảm thấy trên người có chút nong nóng, nhưng hắn chỉ lo Bạch Thần, vẫn yên lặng ôm cậu, không để ý đến.
Nhưng rồi Lục Hành Vũ cảm thấy cỗ khô nóng kia càng ngày càng rõ ràng.
Ngay lúc này, Bạch Thần trong lòng hắn bỗng nhiên đỏ mặt, dè dặt ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói. “Nóng…”
Lục Hành Vũ trong lòng nhất thời cả kinh.
Đồ ăn có vấn đề?
Tại thời điểm Lục Hành Vũ muốn lấy điện thoại di động ra gọi cho bệnh viện, Bạch Thần bỗng yên lặng kéo áo hắn.
“Hành Vũ…”
Bạch Thần ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lục Hành Vũ nhìn thấy trong mắt Bạch Thần loé lên tia nhìn sốt ruột kì lạ, cậu cứ như vậy nhìn hắn.
“Hành Vũ, tôi biết anh có người yêu rồi… Vậy anh có thể hay không nói cho tôi nghe, cậu ta có yêu anh không? Chờ cậu ta trở về rồi, hai người… dự định ở một chỗ sao?”
Bạch Thần nói năng có chút lộn xộn, mà những câu này là cậu lợi dụng chất xúc tác của rượu, mới dám đánh bạo hỏi.
Cậu biết Trần Trí đã động tay động chân với chỗ rượu này, cậu biết mình nên xin lỗi Lục Hành Vũ, lần này cậu đã ở trước mặt Lục Hành Vũ triệt để đánh mất hết tôn nghiêm, nhưng cậu muốn trước khi chết thử dãy dụa một lần.
Mà Lục Hành Vũ nghe câu hỏi của Bạch Thần thì ngẩn người, tay đút trong túi quần cũng rút ra.
Hắn nghe hiểu được lời Bạch Thần, cậu là đang nói về chuyện của hắn và Tống Tử Khê.
Lục Hành Vũ cố nén dục vọng muốn hung hăng hôn lông mi rung rung cùng hai má hồng nhạt của Bạch Thần, cổ họng khàn khàn hỏi. “Ai nói cho em nghe?”
Bạch Thần ngây ngẩn cả người.
Lục Hành Vũ ngược lại cảm thấy không kiềm chế nổi, hắn nhẫn nại lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, hoá ra nguyên nhân Bạch Thần do dự lại là một điều bịa đặt dở hơi không có thật.
Cắn răng, Lục Hành Vũ bỗng nhiên ôm chặt Bạch Thần, thấp giọng nói. “A Thần, em cảm thấy tôi là loại người bội tình bạc nghĩa sao?”
Khí tức nóng bỏng của Lục Hành Vũ phả vào tai Bạch Thần, khiến cậu tâm loạn như ma, căn bản không nghe ra hàm nghĩa bên trong câu nói của Lục Hành Vũ, chỉ thấy Lục Hành Vũ đang nói về “bạch nguyệt quang” kia, càng khổ sở.
—
Bạch Thần quá ngốc huhuhu tôi bị nghẹn chết mất kjhfakjdshfguqywkgfkjhsdbk TAT
chương sau có cảnh nóng: