Kim Cương Khế Ước

chương 101: đem yêu: lòng anh hệ cô tâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Băng Nguyệt

Beta : Nghi Phương

Chặng đường dài anh cùng cô trải qua, có vui mừng có ưu sầu, có vui vẻ cũng có thương đau, đường đời đầy mưa gió kiên trình, đã từng vượt qua rất nhiều chông gai, ở Thượng Hải ngươi lừa ta gạt, rồi triền miên trong khách sạn quốc tế, cùng giường chung gối ở vịnh Aegean Sea, tất cả đều hiện lên trước mắt Cúc Như Khanh, anh đã trải qua sóng to gió lớn của đời người, càng không phải là người dễ dàng động tâm, tâm của anh đã sớm bị ân oán tình cừu làm cho chai sạn, nhưng ngay giờ khắc này, anh rõ ràng cảm thấy, tim anh đang đập những nhịp đập lạ thường, lặng lẽ đau thắt.

Cúc Như Khanh nhìn người phụ nữ đáng yêu an tĩnh trong ngực, mắt của cô chậm rãi nhắm lại, lông mi thật dài hơi có chút quăn xoắn, nhìn vô cùng đáng yêu, sắc mặt tái nhợt như băng tuyết phương Bắc. Anh nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của cô, bàn tay nhỏ bé ấy cũng có chút lạnh như băng.

“cô ấy lúc nào thì có thể tỉnh lại?” Cúc Như Khanh hỏi.

Hộ sĩ cho cô hấp thu dịch dinh dưỡng, bổ sung thân thể cô cần dinh dưỡng, “Cúc tiên sinh, Cúc thái thái chỉ là quá mức nóng lòng, lo lắng cho Cúc thiếu gia mới té xỉu, ngài yên tâm đi, Cúc thái thái sẽ mau chóng tỉnh lại thôi.”

Cúc Như Khanh ve mái tóc của cô, đang mong cô nhanh chóng tỉnh lại, thì Lục Thẩm vội vàng hấp tấp chạy tới: “Cúc tiên sinh, Cúc tiên sinh, ông cụ cùng Nhị phu nhân cũng tới rồi.”

“Cầm Du thế nào rồi?” Cúc Như Khanh từ từ đặt thân thể Mặc Thiên Trần ngay ngắn trở lại, sau đó đứng lên.

Lục Thẩm khóc nói: “Vẫn còn đang phẫu thuật….”

Lúc này, Cúc Hồng Nghiêu cùng Nhị phu nhân Liễu Nam đã chạy tới, bọn họ vừa thấy cô vẫn đang nằm bất động chưa tỉnh, Cúc ông cụ nói: “Nha đầu này sao cũng bị bệnh?”

“Cầm Du đâu? Cầm Du sao rồi?” Liễu Nam gấp gáp hỏi.

Cúc Như Khanh nhìn bọn họ: “Gia gia, mẹ, Cầm Du vẫn còn đang phẫu thuật, cô ấy vì truyền máu cho Cầm Du, lo âu quá độ nên hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói sẽ mau chóng tỉnh lại thôi.”

Cúc ông cụ gật đầu khen: “Như Khanh, gia gia vì ngươi chọn vợ, tuyệt đối là cô gái tốt.”

Liễu Nam tĩnh lặng đi tới bên giường của Mặc Thiên Trần, bà rất rõ con trai mình, Mặc Thiên Trần nếu muốn bước vào thế giới nội tâm của Cúc Như Khanh, căn bản cũng không dễ dàng, Cúc Như Khanh đem tâm tư niêm phong lại cất vào một góc kho rất sâu, dù là ai cũng không được chạm vào, năm đó anh tình nguyện lặng lẽ lựa chọn người phụ nữ không biết tên để sinh con, vứt bỏ hết mọi phiền não, cuối cùng lại đồng ý cưới Mặc Thiên Trần làm vợ.

Liễu Nam bình tĩnh nhận xét, Mặc Thiên Trần tương đối khéo léo, hơn nữa lại là người con gái đặc biệt thiện lương, còn đối với con cái rất thật lòng, chỉ có sự chân thành đối với con cái mới có thể đả động được trái tim cứng rắn như thép của Cúc Như Khanh, dù lần này là ngẫu nhiên vô tình, nhưng cũng khiến hai người minh minh chi trung ngày càng gần nhau hơn rồi.

Liễu Nam lẳng lặng vỗ vỗ tay Cúc Như Khanh, lòng tràn đầy hy vọng nhìn về Cúc ông cụ, “Cha, cha ngồi xuống đi!”

Cúc ông cụ khoát tay áo, thanh âm vang dội: “Đàn ông nhà họ Cúc ai nấy đều là nam tử hán Đỉnh Thiên Lập Địa, bất luận là già hay trẻ khí thế đều như nhau.”

Liễu Nam lẳng lặng chạy tới đỡ ông: “Con hiểu, con hiểu mà, cha ngồi xuống trước đã!”

“Cầm Du… Cầm du…” Mặc Thiên Trần khẽ cử động, chân mày cau lại, vô thức gọi tên Cúc Cầm Du.

“Nha đầu tỉnh lại rồi…” Cúc ông cụ dẫn đầu đi tới, lớn tiếng nói: “Nha đầu, nha đầu …”

Liễu Nam vội vàng đỡ Cúc Hồng Nghiêu đến ngồi một bên giường Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh đứng một bên không nói gì.

“Gia gia, ngài đến rồi sao….” Mặc Thiên Trần bị Cúc ông cụ lớn tiếng làm tỉnh, cô vừa mở mắt liền nhìn đến Lão Nhân Gia, sau đó xoay chuyển ánh mắt, “Mẹ…”

“Thiên Trần, con cảm thấy trong người thế nào rồi?” Liễu Nam bình lặng gật đầu.

Mạc Thiên Trần từ từ ngồi dậy, nhìn đến bản thân đang được truyền nước biển, cô vội vã nói: “Con không sao. Cầm Du ra sao rồi?”

Cúc Như Khanh đáp: “Cầm Du vẫn còn đang làm phẫu thuật…”

“Sao giờ này vẫn còn phẫu thuật? Anh không đi xem sao? Anh là cha của nó, anh phải ở bên cạnh nó, nó mới nhanh chóng tỉnh lại chứ…” Mặc Thiên Trần đưa tay đẩy Cúc Như Khanh, cô gấp đến độ muốn khóc: “Anh đi nhanh lên…. đi nhanh lên đi…”

Cúc ông cụ nắm tay cô: “Nha đầu, không nên gấp gáp, khiến bản thân rối loạn. Ông nói con biết, đàn ông nhà họ Cúc ai nấy đều là long thân hổ thể, nhất định không có việc gì.”

“Ừ… Ừ… Cầm Du nhất định sẽ không có chuyện gì…” Mặc Thiên Trần vội vàng gật đầu, “Nó nhất định nhanh chóng hồi phục…”

Lão Lý gõ cửa đi vào: “Thưa ông, Nhị phu nhân, Cúc tiên sinh, thiếu nãi nãi, tiểu thiếu gia đã phẫu thuật thành công rồi.”

“Nhanh đi xem!” Mặc Thiên Trần thật nhanh bò dậy, kim tiêm truyền nước biển vẫn còn ở trên tay cô.

Cúc Như Khanh cầm bình nước biển cho cô, bị Mặc Thiên Trần đẩy ra: “Anh đi xem con trước đi, em tự cầm được. Nhanh lên!”

Cúc Như Khanh vẫn không nói gì, Cúc ông cụ cầm lấy bình nước biển, “Như Khanh, con cùng mẹ con cứ đến trước, ta cùng nha đầu sẽ đến sau.”

“Cha, cha từ từ thôi! Con cùng Như Khanh đi trước đây.” Liễu Nam nói xong, lôi kéo Cúc Như Khanh đi ra khỏi phòng bệnh của Mặc Thiên Trần, đi đến phòng nơi Cúc Cầm Du vừa làm phẫu thuật.

Hai mẹ con đi tới phòng bệnh Cúc Cầm Du, thấy con trai đã tỉnh, đang nằm trên giường bệnh nhìn bọn họ, bờ môi nho nhỏ mở ra: “Bà nội, ba…”

“Bà đây cháu nội ngoan, bà nội tới thăm con, còn đau không hả?” Liễu Nam lập tức đi tới ve đầu Cúc Cầm Du, bà biết Cúc Như Khanh đối với con trai là người thừa kế này có phần nghiêm khắc, tự nhiên cũng đau lòng cho đứa nhỏ này.

Cúc Cầm Du nhẹ nhàng nói: “Bà nội, không đau nữa.”

“thật biết nghe lời…” Thiên Kỳ, anh ở trên trời có thấy đứa cháu này rất ngoan không, vậy mà anh vẫn đành lòng ra đi như vậy! Liễu Nam rưng rưng quay đầu.

“Mẹ…” Cúc Như Khanh đặt tay lên vai Liễu Nam, anh tuyệt đối sẽ không để cha anh chết một cách oan ức, anh nhất định tìm ra chân tướng, đưa tất cả những kẻ năm đó hại chết cha mình ra ánh sáng, khiến bọn họ phải nhận lấy báo ứng.

Cúc ông cụ tuổi đã cao, thân hình cao lớn, cầm bình nước biển của Mặc Thiên Trần, “Nha đầu, chậm một chút…”

“Gia gia…” Mặc Thiên Trần cười, chỉ cần Cúc Cầm Du bình an tỉnh lại, tất cả âu lo đều cũng tan biến.

“Như Khanh có khi dễ con không? Nếu nó dám khi dễ con, con nhất định phải nói cho gia gia biết, gia gia nhất định dạy dỗ nó.” Cúc ông cụ yêu thương sờ sờ đầu cô.

Mặc Thiên Trần cúi đầu cười một tiếng, cứ cho là anh khi dễ cô, cô cũng không dám nói cho Cúc ông cụ biết, có khi vừa quay đầu lại thì Cúc Như Khanh lại bắt nạt cô.

“Gia gia nói cho Thiên Thiên biết, gia gia bây giờ còn uống rượu không?” cô nhớ lại tình huống lần đầu tiên gặp Cúc ông cụ.

“Nha đầu này! Quỷ tinh đấy!” Cúc ông cụ cười ha hả, “Nếu con nếu có thể sinh đứa cháu cho ta ẵm bồng, ta bảo đảm không uống rượu nữa.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio