Edit : BẠCH DƯƠNG
Beta : Nghi Phương
Mặc Thiên Trần ở trong phòng đợi tới đợi lui, vẫn không đợi được Cúc Như Khanh trở về. cô tắm rửa xong, trong phòng vẫn chỉ có mình cô. cô chủ động lên giường trước, lấy sách ra đọc. cô biết anh nhất định là có tâm sự, băn khoăn không biết có nên đến xem anh không. Nếu cô đi, thì lại sợ bất cẩn chạm vào nỗi đau nào đó của anh. Nếu không đi, thì lại ngồi trên giường xem sách một chữ cũng không vào đầu được. cô như thế này là bị làm sao vậy? Trước giờ cô chưa từng vì ai mà đọc sách không vào, những tập thơ này chính là món ăn tinh thần của cô, giúp cô bình tĩnh, cho cô lòng tin, khiến cô lí trí.
cô nghĩ, nếu đã xem sách không vào, hay là ngủ luôn đi! Dù sao bây giờ cũng đã là mười hai giờ đêm, cũng đến giờ ngủ rồi. cô chui vào trong chăn, nhắm mắt lại, muốn bản thân mau sớm chìm vào giấc ngủ. Nhưng không ngờ, cơn buồn ngủ lại chạy đi đâu, còn chuyện quá khứ thì tràn ngập trong đầu, tại sao lại như vậy?
cô lăn qua lộn lại vẫn là một mình khó ngủ, lại ngồi dậy, tay chống cầm, suy nghĩ thử rốt cuộc mình bị gì? Nhưng nghĩ mãi cũng nghĩ không ra đáp án, cô bò dậy, mặc áo ngủ dày, ra khỏi phòng.
Lúc này, mưa càng lúc càng lớn, đêm khuya yên tĩnh và lộ vẻ tịch liêu, ánh đèn đường sáng lên từng chuỗi hạt mưa. Thanh âm của mưa rơi xuống lá cây nghe rất rõ ràng, tựa hồ như xuyên thấu cả phiến lá xanh biếc, không ngừng rơi xuống từ trên cao, không ngừng rơi xuống.
Mặc Thiên Trần đứng trên hành lang lạnh một lúc lâu, cái lạnh như thấm vào tim, cô tiếp tục đi về phía trước, ngang qua thư phòng Cúc Như Khanh thì thấy thư phòng tối đen, cô dừng lại, sau đó đi đến cửa phòng Cúc Cầm Du ở lầu ba, muốn nhìnacon trai ngủ một chút xem thế nào? Mới xuất viện về lại nhà, sợ ngày đầu còn chưa quen.
Cúc Cầm Du ngủ rất ngon, trên khuôn mặt nhỏ đỏ thắm, ôm trọn đầu nhỏ, lông mi cậu đặc biệt rất dài, Mặc Thiên Trần để ý, Cúc Như Khanh lông mi cũng không phải rất dài sao, tự nghĩ, Cúc Cầm Du chắc là thừa kế được lông mi của mẹ, cho nên vừa dài lại vừa đẹp, cô nhẹ nhàng hít thở, không khỏi liên tưởng, Cúc Như Khanh có yêu mẹ của Cúc Cầm Du không?
Bỗng dưng có ý nghĩ manh động như vậy, Mặc Thiên Trần phát hiện bản thân cô đã nghĩ quá nhiều, lắc lắc đầu, bản chất cô vốn không phải là người thích tranh đoạt, mọi sự đều nên suy nghĩ đến người khác trước, đúng như lời cha dạy “khuyên người phải có lòng khoan dung”, tình cảm cũng vậy, một khi dính đến tình tay ba, cô sẽ là người chủ động rút lui trước nhất, không phải là không yêu, mà là khi yêu phải biết bao dung.
Mặc Thiên Trần ra khỏi phòng Cúc Cầm Du, trở về phòng mình, lúc đi ngang qua thư phòng của Cúc Như Khanh, cô nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, trời thì đang mưa, chẳng lẽ anh còn đi ra ngoài? Vừa đẩy cửa ra, cô đã nghe được mùi thuốc lá nồng đậm, mùi thuốc lá này là minh chứng khẳng định anh đang ở đây, anh nhất định đang ở trong phòng, anh không đi ra ngoài.
cô không mở đèn, chờ ắt mình quen dần với bóng tối trong phòng, mới từ từ đi đến chỗ người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế đen cao cấp, cô từng bước từng bước đến gần anh, dừng lại bên cạnh, lẳng lặng nhìn anh chăm chú.
Cúc Như Khanh đã nghe tiếng bước chân của cô lúc bước qua cửa gian phòng, rồi lại trở lại, anh nghĩ cô chắc là đi xem Cúc Cầm Du. Anh nhìn cô đẩy cửa bước vào, còn từng bước bước đến chỗ anh. Khói thuốc vẫn lượn lờ quanh ngón tay, đêm xuống anh nhớ đến cha mình, mới nhốt mình trong thư phòng.
Chưa từng có bất kỳ ai có thể chân chính đi vào nội tâm của anh, cho dù là người quen biết anh từ lúc bé như Chu Tiểu Kiều. Dĩ nhiên, anh vốn là không cho phép bất kỳ ai được quyền bước vào thế giới nội tâm của mình, như có một lực lượng kháng cự mạnh mẽ, đem tất cả phu nữ chặn hết ngoài cửa vậy. Mà Mặc Thiên Trần thì đã đi vào, từng bước đến bên cạnh anh.
Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, không nói gì, cũng không nhìn cô, thân thể cao lớn vẫn dựa vào ghế da màu đen, tròng mắt trong đêm mưa, vẫn lạnh như băng.
Mặc Thiên Trần cảm nhận được sự lạnh lùng của anh, nhẹ nhàng nói: “Em không ngủ được, nên mới đi qua…”
Cúc Như Khanh vẫn trầm mặc, giống như cơn mưa lạnh lùng ngoài cửa sổ.
Mặc Thiên Trần cảm giác được một tia thất bại, chuẩn bị nói câu cuối cùng rồi rời khỏi thư phòng: “Khuya rồi, anh không định ngủ sao?”
cô nhàn nhạt xoay người, mọi việc đối với cô trước giờ không bao giờ là cô chủ động, tối nay đối với cô mà nói, đã là vượt quá mức bình thường rồi, đầu óc cô chắc là không bình thường rồi, lại đẩy cửa đi vào đối mặt với sự hờ hững của anh.
Đúng lúc cô xoay người rời đi, Cúc Như Khanh nắm lấy cổ tay cô, tay của anh rất lạnh, Mặc Thiên Trần cảm giác như bị bao bọc bởi một khối hàn băng vậy, cô nhẹ nhàng run rẩy, dừng bước.
Còn Cúc Như Khanh chỉ nắm lấy cổ tay cô, không có động tác nào nữa, cô cũng liền như bị đóng băng, đứng bên cạnh anh, không biết tiếp theo nên làm gì. không khí cứ tĩnh lặng không một tiếng động như vậy, cơn mưa khuya lạnh lùng vẫn không ngừng rơi, có thấm một tí bi thương, cũng có một chút lo sợ bất an.
Mặc Thiên Trần không biết nên nói gì nữa, cũng không biết Cúc Như Khanh muốn làm gì. Cứ như vậy lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, còn trong phòng thì đầy mùi thuốc lá, cô chợt “khụ khụ” lên, thanh âm này của cô không phải là muốn thay đổi không khí ở đây, mà cô thật chịu không được mùi thuốc lá nồng như vậy, trong trí nhớ của cô, lúc anh đặc biệt nổi giận thì thích hút thuốc lá.
Cúc Như Khanh nghe tiếng ho khan của cô mà phục hồi tinh thần, lôi cô nhìn về phía anh, nhìn cô trong đêm cực khổ hít thở, rồi kéo cô vào ngực mình, khuôn mặt nhỏ của cô chôn trong lồng anh, thân hình nhỏ bé vì ho khan mà chấn động từng hồi, nhẹ nhàng phập phồng trong ngực anh, rồi anh vuốt mái tóc dài của cô.
một hồi qua đi, Mặc Thiên Trần mới ngưng ho khan, cô cứ như vậy tựa vào ngực anh, nghe trái tim anh không nhanh không chậm nhẹ đập từng tiếng “thình thịch” bên tai, bàn tay nhỏ bé tùy ý vòng qua hông anh, cứ như vậy cùng anh lặng im đứng trong đêm.
không biết là đã bao lâu, Cúc Như Khanh nghe được tiếng hít thở đều đều của cô, cúi đầu nhìn, phát hiện cô ở trong ngực anh đã ngủ, anh duỗi tay, khẽ vén sợi tóc bên má cô, sau đó cứ như thế ôm cô cùng chờ đợi đêm trôi qua.
Ánh sáng chiếu vào làm chói mắt, Mặc Thiên Trần tỉnh lại, cô nhẹ nhàng dụi dụi mắt, mới phát hiện nơi cô gối lên không phải là chiếc gối ngủ mềm mại, mà là lồng đàn ông, cô lập tức ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh cũng đang cúi đầu ngưng mắt nhìn mình.
“Chào buổi sáng, Cúc tiên sinh!” Mặc Thiên Trần hơi cong môi, chủ động chào hỏi anh.
Cúc Như Khanh thấy cô yên tâm ngủ rất thoải mái, giọng anh khàn khàn: “Mau dậy đi, chân anh tê rần rồi.”
Mặc Thiên Trần trừng hai mắt, từ trên đùi anh ngồi dậy, đứng trước mặt anh: “Cho em xem? Nghiêm trọng không?”
“Hai tay cũng không nhúc nhích được.” Tay của anh đỡ ghế.
Mặc Thiên Trần chợt cười giảo hoạt, nhanh chóng đưa tay ra, ngón tay mảnh khảnh linh hoạt chọc vào chân anh.