Kim Cương Khế Ước

chương 118: đem yêu: hoàn mỹ yêu (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: BẠCH DƯƠNG & Thanh Tiếu

Beta: Nghi Phương

Sói xám lớn cắt đứt đường lui cuối cùng của Tiểu Bạch Thỏ, thân là Tiểu Bạch Thỏ, Mặc Thiên Trần đã không còn biện pháp tránh né nữa, cô ngưng mắt nhìn thân thể tráng kiện của người đàn ông đang bao trùm trên người cô, cô chỉ cảm thấy anh càng ngày càng nóng như lửa, giống như một lò lửa đang cháy hừng hực, muốn đem cô thiêu thành tro tàn.

Lá chắn cuối cùng trên người cô cũng bị anh tháo ra rồi, hai người đều trần trụi mặt hướng về phía đối phương, người đàn ông chỉ có tốc độ cùng tình, người phụ nữ lại thẹn thùng cùng rên xiết. Người đàn ông đã làm sẵn tiền diễn, in dấu nóng lên chân cô, cô nhớ lại lần ân ái trước, có chút run rẩy không khống chế được.

Cúc Như Khanh hơi cong cong khóe môi, tỉ mỉ hôn cô như nước trong veo, những ngón tay mềm mại lướt trên người cô dần đốt lên ngọn lửa nhiệt tình, anh rất dụng tâm điều tình, không trực tiếp chiếm lấy cô như lúc trước, anh nghĩ tối nay sẽ là khởi đầu tốt của bọn họ, khởi đầu tốt, người bắt đầu cũng tốt, sẽ khiến cô thích thôi.

Mặc Thiên Trần biết anh ở phương diện này rất có năng lực, thân thể cô đã động , một tấc một tấc hoàn toàn để anh khai phá, khi anh vùi vào trong thân thể cô, cô chỉ cảm thấy rất lớn, nhưng lại không đau, hơn nữa cái loại đó không hề che giấu chạm nhau, khiến cô có cảm giác hoàn toàn mới.

Cúc Như Khanh cũng rất chăm sóc cảm thụ của cô, trước hết khiến cô không hề phòng bị nữa, hoàn toàn tiếp nhận anh, sau đó sẽ từ từ động, cả quá trình chỉ có ngọt ngào hưởng thụ, còn ngập tràn hạnh phúc, Mặc Thiên Trần lần đầu tiên cảm thấy được hạnh phúc thương yêu, cả người cô cũng bắt đầu hòa nhập, hai người trong mắt đều có nhau.

Ánh đèn phòng ngủ bị Cúc Như Khanh điều thành màu vàng nhạt, ánh sáng này nhu hòa chiếu xạ lên thân thể hai người, càng làm tăng thêm cảm giác đẹp đẽ đến tận cùng. Thân thể anh vì là đàn ông lực lưỡng kiện mỹ, còn cô là người phụ nữ quyến rũ thẹn thùng, lảo đảo say nhau trên giường lớn, trên bức màn ẩn hiện bức họa hình bóng của hai người dây dưa với nhau mãi không rời.

Mặc Thiên Trần thấy anh cúi đầu nhìn, trên mặt cô vừa đỏ vừa đẹp, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, cô từ đầu đến chân đều tràn đầy vui vẻ cảm giác, chưa bao giờ biết cuộc sống ái của hai người lại có thể có tâm trí như thế này, cô thật sự cảm nhận được cái cảm giác dục tiên dục tử.

“Trần, thích không?” Cúc Như Khanh thỉnh thoảng sẽ dừng lại, để cô nghỉ một chút, anh cũng cảm thụ được cảm giác vui mừng, nếu như nói trước kia chỉ là cảm giác từ thân thể, thì bây giờ thật lòng anh cũng đang rất vui vẻ, đang từ từ nảy sinh.

“Thích…” Mặc Thiên Trần không nhăn nhó, mà còn rất vui vẻ đáp anh. Cúc Như Khanh cứ như vậy mang đến cho cô tinh thần tốt đẹp, còn thân thể năng động, cô đều ưa thích, thích đến từng tế bào cũng nguyện ý vì anh mở ra...

Cúc Như Khanh tặng thưởng cho cô một nụ hôn, hôn đến cô thật không thở nổi mới rời khỏi môi cô, sau đó ra roi thúc ngựa đỉnh đầu mà vào. Nếu như nói dạo đầu là gió xuân mưa phùn dịu dàng hạnh phúc, thì giờ phút này còn lại là tiết tấu như thiên lôi bạo vũ, động tác này nhanh như tia chớp Phong Vân, lập tức khiến Mặc Thiên Trần thét lên: “Cúc tiên sinh…”

Người phụ nữ quên mất cô phải gọi tên của anh, một tiếng “Cúc tiên sinh” này, khiến Cúc Như Khanh như cởi cương ngựa hoang, không cố kỵ chút nào dong ruỗi trong thảo nguyên sâu kín của cô, anh trừng phạt cắn cắn môi cô, sau đó sói xám lớn bản tính triển hiện vô cùng tinh tế, đem cô bé quàng khăn đỏ ăn sạch sẽ.

Mặc Thiên Trần bị loại cảm giác hạnh phúc này đánh bật, người đàn ông kiện mỹ lực lưỡng, tốc độ lại tình, cô hạnh phúc đến không có cách nào tiếp nhận, rồi cô… lại khóc…

“Trần, gọi anh…” Cúc Như Khanh không chậm lại tiết tấu, chỉ hôn nước mắt của cô.

“Như Khanh…” Mặc Thiên Trần lại không dám gọi sai, cô ôm anh thật chặt, giống như hai người đang bay lượn trên mây.

cô bên gọi bên khóc, nước mắt chảy xuống gò má, thấm vào mái tóc đen bóng mượt mà. Cúc Như Khanh không dám càn rỡ, anh chậm lại, ngồi xuống, đem cô ôm vào ngực, “Trần, anh làm em đau sao…”

Mặc Thiên Trần lắc đầu, đem đầu nhỏ đặt trên cổ anh, nước mắt chảy xuống cổ anh, đôi tay vẫn như cũ ôm cổ anh không rời, thân thể nhỏ bé không ngừng phập phồng.

Cúc Như Khanh thấy cô vẫn khóc không ngừng, anh mặc dù có kinh nghiệm, nhưng không có người phụ nữ nào khóc như cô, cứ nghĩ là anh làm cô đau, đưa tay ra, đến chỗ hai người kết hợp , êm ái vân vê.

Mặc Thiên Trần chợt chấn động, khóc đến lợi hại hơn: “Như Khanh… Như Khanh…”

Cúc Như Khanh nghe cô mềm nhũn thì thầm gọi, không nhịn được lại giật giật thân thể, “Trần, làm sao rồi?”

“Em không chịu nổi…” cô nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.

Cúc Như Khanh sắc mặt dần dần thất vọng, anh muốn cưng chiều cô, cô lại nói anh không chịu nổi, vì sao thân thể cô lại nhạy cảm đến run rẩy thế này đây? Khiến anh bỗng thấy xuất hiện cảm giác bất lực. Anh ngưng mắt nhìn nước mắt đang tung hoành trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Mặc Thiên Trần thấy anh không hiểu, đưa tay đấm bờ vai của anh, sau đó hung hăng cắn lên...

Cúc Như Khanh theo phản xạ đem thân thể đẩy tới trước, bừng tỉnh hiểu ra ý tứ của cô, cô không phải là vì đau đớn mà không chịu nổi anh, mà là vì anh liên tiếp mang đến cho cô hạnh phúc đến không chịu nổi. Tâm tư phụ nữ thật đúng là khó dò, anh khẽ cười một tiếng, ôm chặt cô, nhất phi trùng thiên…

Nhất phi trùng thiên: bay vọt lên trời.

“Trần, đem thân thể của em giao cho anh…” Anh cắn tai cô, chọc cho cô ngứa ngáy khó nhịn y như bị côn trùng cắn. “Em đừng nghĩ gì hết, cũng đừng làm gì, chỉ cần theo tiết tấu của anh thét lên và chuyển động là được…”

rõ ràng là đêm mùa Đông, Cúc Như Khanh lại bắt đầu rỉ ra mồ hôi, lồng ngực ẩm ướt dán vào vô, hai người từ trên xuống dưới kín kẽ, Mặc Thiên Trần khống chế không được ngâm xướng âm thanh của bản nhạc tuyệt vời, khảy lên khúc đàn trong buổi tối ái hoàn mỹ đầu tiên của hai người.

Cúc Như Khanh từ trong lòng thương yêu cô, không muốn làm cô đau, rồi lại khống chế không được dã tính của đàn ông, cô lúc sau lại rất phối hợp, anh liền dong ruỗi tận hưởng khoái nhạc, mặc dù có nước mắt rơi xuống trên người anh, nhưng là nước mắt vui vẻ, cũng là nước mắt hạnh phúc.

Mặc Thiên Trần bị anh dày vò đến tận chút sức lực cuối cùng trong cơ thể, cô vô lực dựa vào trong ngực anh, thân thể trắng nõn mềm mại như tuyết, ánh lên tất cả dấu vết lớn nhỏ, dưới ánh đèn vàng nhạt, ngượng ngùng như một đóa hoa vừa mới nở, vẫn còn ở trong ngực nam nhân từ từ nở rộ.

Lần này cả người hợp nhất yêu say đắm, khiến hai người cùng đạt tới tâm cảnh trước nay chưa từng có, Mặc Thiên Trần mặc dù vừa mệt lại vừa mỏi, nhưng lại vô cùng thoải mái, như không có bất kỳ phiền não ưu sầu nào, từ đầu đến chân đều vui vẻ.

Khi Cúc Như Khanh duỗi ngón tay ra lau nước mắt còn sót lại trên mặt cô, cô thẹn thùng trốn vào trong ngực anh, người đàn ông nhẹ nhàng cười một tiếng, bế cô lên, đi tới phòng tắm.

Hai người cùng nằm chung trong bồn tắm lớn, làn nước ấm áp bao quanh, Mặc Thiên Trần nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, mặc cho anh cầm khăn lông lau rửa cho cô, thật ra cô không muốn như vậy, nhưng cô không còn hơi sức, chỉ có thể anh giúp cô rửa sạch, khi lướt qua nơi nào đó thì cô lập tức mở mắt trừng anh...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio