Edit : BẠCH DƯƠNG & Thanh Tiếu
Beta : Nghi Phương
Mặc Thiên Trần cũng không nghĩ anh sẽ về sớm như vậy, nhìn thấy anh lúc mới chín giờ, vẫn có chút kinh ngạc, hơn nữa tối qua hai người thân mật tương dung như thế, đột nhiên gặp lại, cô có chút ngượng ngùng, không dám đối mặt.
Cúc Như Khanh thấy vẻ mặt trốn tránh của cô, không khỏi nghi vấn trong lòng, “Có người tặng hoa cho em à?”
“Em mua trên đường.” Mặc Thiên Trần thấy giọng anh có vẻ mất hứng, vì vậy len lén liếc anh một cái, giải thích: “lúc lái xe từ nhà mẹ về, trên đường gặp được cô bé bán hoa, em mua rồi về nhà.”
Cúc Như Khanh trầm mặc không nói gì, Mặc Thiên Trần thấy vậy, giơ giơ hoa trước mặt anh, “Cho dù có người nào tặng hoa cho em thì cũng không thể không bó lại! Em còn phải đem chúng đi cắt cành tỉa lá, rồi mới vào bình hoa mà.”
“Hình như anh chưa bao giờ tặng hoa cho em, đúng không?” Cúc Như Khanh bỗng nhiên nói.
“À...... Chuyện này... ” Mặc Thiên Trần ngẩn ra, quan hệ của hai người bọn họ đã đến mức độ nào rồi, còn cần tặng hoa sao? Việc này chỉ có những cặp đôi mới yêu nhau thích làm thôi. “Em đem hoa đi cắm đây.”
nói xong cô liền bước đến phòng ngủ, sau đó bắt đầu tỉa cành cắt lá, chỉ chốc lát sau, trải qua sự khéo tay trang trí của cô, một mùi hoa thơm nhàn nhạt đã lan tỏa khắp phòng. Mặc Thiên Trần hài lòng ngắm kiệt tác của mình, sau đó vui vẻ đi rửa mặt.
Mười giờ đêm. Cúc Như Khanh từ trong thư phòng trở lại phòng ngủ, nhìn sức sống bừng bừng trong phòng, khóe môi anh cong cong, tâm tình cũng vui vẻ.
Mặc Thiên Trần từ phòng tắm bước ra liền thấy anh, cô đỏ mặt bước qua anh thì bị kéo vào ngực, tiếng tim đập “thình thịch” trong người cô càng ngày càng nhanh, dường như sau ngày hôm qua mọi chuyện đều trở nên khác đi.
“Trần...” Anh đem cằm mình đặt lên đầu cô.
“Ừ...” cô hừ hừ đáp anh như thường.
Bị anh ôm vào ngực, một cảm giác ngọt ngào hạnh phúc tự nhiên dâng lên trong cô, Mặc Thiên Trần cũng vòng tay qua hông anh, cô và anh thật sự là vợ chồng, muốn cử án tề mi, vĩnh kết đồng tâm. Chỉ là, trong lòng cô còn có nhớ thương, vĩnh viễn không bỏ được nhớ thương. (cử án tề mi: vợ chồng đối đãi tôn trọng nhau)
“Như Khanh” Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ bé thoáng ẩn hồng, “Lần trước Chu tiểu thư cầu xin anh giúp đỡ cha cô ta, cô ta không tìm anh nữa sao?”
Cúc Như Khanh không ngờ cô đột nhiên đề cập chuyện này, anh cúi đầu, ánh mắt rơi xuống người cô: “cô ta tìm em?”
Mạc Thiên Trần bị anh nhìn thấu, cũng liền nghiêm túc gật đầu, “Vâng!”
Khó trách Chu Tiểu Kiều đã lâu không đến xin anh cứu chuyện cha cô ta nữa, thì ra là đã chuyển mục tiêu cầu cứu sang Mặc Thiên Trần, sắc mặt Cúc Như Khanh cũng không nghiêm túc bình thường: “cô ta tìm em làm gì?”
Mạc Thiên Trần cắn cắn môi không nói gì, cô không biết nên nói thế nào với Cúc Như Khanh, “cô ta muốn em cầu xin anh?” Cúc Như Khanh vuốt tóc trên trán cô.
“Anh cũng đoán được rồi.” Mặc Thiên Trần thấp giọng.
Cúc Như Khanh hừ một tiếng, buông tay cô ra, đôi tay chắp lại sau lưng: “Em sẽ vì cô ta mà cầu xin sao?”
Mặc Thiên Trần trong lòng rất muốn cầu xin anh, nhưng lại không nói ra miệng được, cũng không dám nói, Cúc Như Khanh buông tay cô ra, cô cũng đã đoán được anh đang tức giận.
“Nếu em cầu cạnh, anh có đáp ứng không?”Mặc Thiên Trần đột nhiên hỏi anh một vấn đề lập lờ.
Cúc Như Khanh bực bội, lập tức cả giận nói: “Em đừng quên những việc mà cô ta đã làm với em, trì hoãn công ty của em xuất hàng hóa ra nước ngoài, sau đó ở trong khách sạn quốc tế tính toán chuyện của em! Em là đầu heo hả, vẫn còn vì cô ta cầu cạnh?”
Mặc Thiên Trần cúi thấp đầu mặc anh mắng, cô cũng biết cô không thể ra mặt cầu xin Cúc Như Khanh, nhưng hôm nay trên đường về nhà, thấy cô gái nhỏ bán hoa, cô liền cảm thấy không chịu được nữa.
Cúc Như Khanh thấy cô không nói lời nào, vì vậy nói đến chém đinh chặt sắt: “Đối với chyện của Chu Truyền Hảo, người nào cầu cạnh cũng vô ích, anh tuyệt đối không giúp hắn, anh không cần biết Chu Tiểu Kiều lấy cái gì làm điều kiện trao đổi với em, tất cả mọi người đều không được để tâm đến chyện này nữa.”
Anh nói xong thì đi tới phòng tắm, Mặc Thiên Trần từ từ ngẩng đầu, sau đó nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh: “Dù sao Chu tiểu thư cũng từng là người phụ nữ của anh, anh thật có thể tuyệt tình như thế sao?”
cô hỏi câu này, không phải vì Chu Tiểu Kiều cầu cạnh, mà đang thử dò xét tâm tư anh, nếu có một ngày cô thân cũng lâm vào hiểm cảnh, hoặc là Mặc thị dẫm lên vết xe đổ, anh cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn ngồi yên không để ý đến sao?
Cúc Như Khanh không quay đầu, lại ném một câu cho cô: “Chính cô ta mới tuyệt tình, chính là đối với anh tuyệt tình trước.”
Anh cũng thể hiện lập trường của anh, Cúc gia sẽ không buông tha Chu gia chỉ vì Chu Tiểu Kiều từng là nữ nhân của anh, đừng nghĩ như vậy là có thể bỏ đi những cừu hận thâm thù kia, cho nên, sự tuyệt tình của anh, đây chỉ là khởi đầu mà thôi.
Mặc Thiên Trần nhìn anh đóng cửa phòng tắm, cô đứng tại chỗ thật lâu không nhúc nhích, cô cũng không ngốc, cô tự biết những lời này không đơn giản ngoài mặt như vậy, nhưng cô lại không tìm ra kết quả. Chỉ là, cô hiểu được đạo lý, đối với việc lần này, nếu cô đi cầu xin Cúc Như Khanh, cũng chính là đã tuyệt tình với Cúc Như Khanh.
Sao lại phức tạp như vậy? Mặc Thiên Trần bò lên giường, nằm suy tư, đây là lần đầu tiên cô chủ động ngủ ở đây, cô nghe cửa phòng tắm mở ra thì lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ, chỉ chốc lát sau, Cúc Như Khanh đi tới, nằm xuống bên cạnh cô.
Hai người không nói gì, cũng không nằm tựa sát vào nhau như bình thường, không khí tựa hồ thật bình tĩnh, thật ra thì vẫn có một dòng nước ngầm đang chảy.
Qua một lúc, Mặc Thiên Trần thấy anh không có động tĩnh, liền len lén mở mắt ra nhìn anh, sắc mặt anh có chút lạnh lùng, chắc là vì còn đang tức giận, cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoay người, trong lúc lật người vô ý nằm tựa sát vào anh, sau đó tay cũng khoác lên lồng của anh, tiếp tục giả vờ ngủ.
cô chưa từng chủ động đến vậy, cũng sợ người đàn ông này nhẫn tâm đẩy mình ra, nếu là giả bộ ngủ, mà bị đẩy ra, cô cũng chỉ cho là mộng mà thôi, sau đó giữ chặt tim mình, coi như đêm qua cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Cúc Như Khanh dĩ nhiên cũng không ngủ, cơn giận của anh lúc tắm xong vẫn còn, nhưng đến bây giờ cũng từ từ giảm đi rồi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, vì thế, anh chỉ nằm yên không có hành động gì, không đưa tay ôm cô, cũng không đẩy cô ra.
Mặc Thiên Trần thấy anh không có hành động gì, cũng ngoan ngoãn nghiêng người đối mặt anh, không có động tác nào khác. cô nghĩ, ngủ đi ngủ đi, biết đâu sáng sớm ngày mai sau khi thức dậy, anh sẽ hết giận. Nhưng không biết vì sao, cô lại không ngủ được. Thời điểm ngủ không được, cô liền muốn lăn qua lộn lại, vì vậy cô lại từ bên người Cúc Như Khanh lật lại, biến thành đưa lưng về phía anh mà ngủ.
Cúc Như Khanh không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác gì, bởi vì cô một lát đưa tay dựa vào lồng , một lát lại dùng mông đẹp chỉa vào bắp đùi của anh.
Thảm! Như vậy cũng không ngủ được. Mặc Thiên Trần lại đem thân thể chuyển trở lại bên người anh, ảo não mở mắt ra, lại thấy được Cúc Như Khanh cũng đang ngắm nhìn cô.