Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: Nghi Phương
Nhâm Thần Vũ suy nghĩ một lát: “Lần trước anh nói với em, vừa lúc vẫn còn chỗ trống phải không? Để Thần Phong thử một lần xem sao, em thấy nó với Tâm Ấn rất hợp nhau.”
Đồng Thọ Tề nhìn người vợ trẻ hơn mình gần chục tuổi: “Được, ngày mai đi làm, phải chào hỏi người của Cục liêm chính trước đã.”
Cứ như vậy, Nhâm Thần Phong được sự giúp đỡ của anh rể Đồng Thọ Tề, tiến vào Cục liêm chính, còn được phụ trách theo vụ án của Chu Truyền Hảo, bọn họ cũng biết Nhâm Thần Phong là do Đồng Thọ Tề giới thiệu vào, đối với anh cũng có ba phần khách khí ba phần nhường nhịn. Cũng phải, Đồng Thọ Tề là cán bộ cấp tỉnh, nắm giữ quyền lực của đại nhân vật. Đây cũng là nguyên nhân Chu Tiểu Kiều phát hiện được quan hệ của Nhâm Thần Phong, không phụ lòng Mặc Thiên Trần nhờ vả, anh cầm lệnh tiễn trong tay, đem chuyện của Chu Truyền Hảo ém đi.
Vì vậy, ngày thứ hai phía Cục liêm chính mở cuộc họp, tuyên bố về vụ án Chu Truyền Hảo, đã tra ra rõ ràng là không liên qua đến vụ rửa tiền của Thanh Phong bang, đối với người dân thành thị mấy ngày nay đang chờ mong trông ngóng kết quả dĩ nhiên không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là mấy người Thanh Phong bang đã tham dự vào vụ rửa tiền định tội. Chuyện này vì vậy cũng kết án qua loa.
Mặc Thiên Trần rất chú ý đến buổi họp báo, cô biết từ bây giờ trở đi cô đã mang tội, không cần biết Chu Truyền Hảo có tội hay không, nhưng chuyện là phải dựa vào quan hệ và quyền lực ém nhẹm đi, chỉ là, cô thật sự rất sợ sẽ mất đi mẹ mình.
Khang Hạo nhận được tin này, lập tức báo cáo cho Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh nghe xong, “Chỉ mới có mấy ngày, Cục liêm chính liền phủ bỏ bằng chứng, sắc mặt thay đổi cũng hơi nhanh quá.”
Khang Hạo đã tra xét đại khái: “Nhâm Thần Phong tuần trước đã vào làm trong Cục liêm chính, hắn là em vợ của cán bộ cấp tỉnh Đồng Thọ Tề, chính là cha của Đồng Tâm Nguyện.”
“Nhâm Thần Phong?” Cúc Như Khanh nheo mắt lại, “không phải hắn chỉ có vẽ tranh với đánh đàn sao? Sao bây giờ lại vào Cục liêm chính làm việc?”
Lần trước Khang Hạo nhìn thấy quan hệ giữa Nhâm Thần Phong và Mặc Thiên Trần ở bệnh viện, tự khắc biết Cúc Như Khanh đối với chuyện đó đặc biệt tức giận, liền nghĩ thầm: “Có phải Chu Tiểu Kiều đi tìm Nhâm Thần Phong nhờ giúp đỡ?”
Cúc Như Khanh gật đầu, anh biết Chu Tiểu Kiều ở nước ngoài sáu năm là ở cùng Nhâm Thần Phong, bây giờ Nhâm Thần Phong giúp đỡ cô ta cũng là hợp tình hợp lý, nhưng một khi là chuyện dính đến lợi ích của anh, không cần biết là ai chống đỡ, không cần biết đối phương là thần hay ma, anh nhất định thanh trừ.
Hai người đang đàm luận chuyện này thì Trần Ích đi vào, “Chủ tịch, các anh em ở nhà Chu Truyền Hảo đã tìm ra một số giấy tờ, bởi vì có liên quan đến cha chủ tịch, nên tôi đã dặn là đừng để lộ ra, đã mang tới đây.”
Cúc Như Khanh nhận lấy, nhìn qua, là biên lai mượn đồ, đều là chữ viết tay, chữ viết phía trên vô cùng quen thuộc, nhưng không phải cha anh viết, chỉ có chỗ ký tên thì đúng là cha anh Cúc Thiên Kỳ, mười lăm năm trước, anh vừa nhận chức ở công ty đồ chơi Cúc thị, tài chính công ty vô cùng khó khăn, nên cha anh viết giấy xin mượn đồ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
“Khang Hạo, lấy tờ hóa đơn xem thử!” Cúc Như Khanh lập tức nói.
Khang Hạo lập tức hành động, mở khóa rương an toàn, lấy ra tờ hóa đơn, giấy vay nợ ghi là ngày tháng năm xx, còn tờ hóa đơn một trăm ngàn là ngày tháng năm xx, chỉ trong thời gian mười ngày ngắn ngủi, Cúc Thiên Kỳ làm sao có thể từ mượn tiền biến thành một trăm ngàn tài chính nhập vào sổ gửi ngân hàng?
Cúc Như Khanh đem hai tờ giấy cầm trong tay, xông ra ngoài, lái xe, chạy như điên đến chỗ Liễu Nam Điềm.
Mặt trời chiều dần ngã về phía Tây, Liễu Nam Điềm đang lau chùi di ảnh Cúc Thiên Kỳ, bà nhìn người đàn ông anh tuấn khẽ cười, duỗi ngón tay phủ đi gương mặt ông, lúc này trời chiều xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu lên người bà, ánh lên mấy phần thê lương, không thể tỏ bày.
Cúc Như Khanh vọt vào, gấp giọng hỏi bà: “Mẹ, năm đó cha rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Liễu Nam Điềm đặt lại di ảnh Cúc Thiên Kỳ, sau đó nhìn sắc mặt vô cùng khó coi củaacon trai, “Như Khanh, năm đó chaacon chỉ là do sầu lo chuyện tiền vốn không đủ, quá lo lắng mà thành bệnh nặng, sao bây giờacon lại hỏi chuyện hồi xưa?”
“không thể chỉ đơn giản như vậy được, mẹ, hôm nay mẹ nhất định phải nói choacon biết tất cả!” Cúc Như Khanh hiển nhiên không tin.
Liễu Nam Điềm nhìn Cúc Như Khanh, rất giống với Cúc Thiên Kỳ trong di ảnh kia, bà nhẹ nhàng than: “Như Khanh, đúng là như vậy mà,acon còn muốn mẹ nói gì vớiacon nữa?”
“Biên lai mượn đồ này là thế nào?” Cúc Như Khanh lập tức lấy ra tờ biên lai.
Liễu Nam Điềm vừa nhìn, thân thể gầy yếu, đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa té ngã, Cúc Như Khanh vừa nhìn, lập tức đỡ bà đến bên ghế salon ngồi, “Mẹ…”
“Phu nhân…” chị Cố - người giúp việc chăm sóc Liễu Nam Điềm vội vàng bưng ly nước đến, sau đó lấy thuốc, “Thiếu gia, cậu không nên làm phu nhân kích động…”
Cúc Như Khanh ôm thân thể mẹ mình, chị Cố đưa thuốc cho Liễu Nam Điềm, Liễu Nam Điềm nói, “Chị Cố, ra ngoài đi!”
“Dạ! Phu nhân.” Chị Cố bưng ly nước ra ngoài.
“Mẹ,acon đưa mẹ vào phòng nằm.” Cúc Như Khanh ôm Liễu Nam Điềm vào phòng ngủ, đặt bà lên giường, đắp thêm chăn cho bà.
Anh ngồi bên giường, chỉ lẳng lặng nhìn Liễu Nam Điềm, anh biết chuyện này không đơn giản, anh chỉ là không khống chế được tâm tình của mình.
một lát sau, Liễu Nam Điềm vươn tay, nắm bàn tay Cúc Như Khanh: “Như Khanh, tờ biên lai mượn đồ này là mẹ viết, người ký tên là chaacon, năm đó công ty đang cần tiền, nên cha mẹ mới xin vay tiền của ngân hàng Hoa Kì.”
“Mẹ,acon hiểu rồi.” Cúc Như Khanh cầm lấy tờ biên lai, không hỏi gì nữa, “Mẹ, mẹ nghỉ một lát đi,acon ở đây với mẹ.”
“Như Khanh…” Liễu Nam Điềm nhẹ giọng gọi anh, “Đừng lật lại nợ cũ năm xưa nữa, bây giờacon chỉ cần kinh doanh sản nghiệp Cúc thị và công ty thật tốt, baacon ở dưới suối vàng đã rất tự hào có ngườiacon nhưacon rồi, được không?”
Cúc Như Khanh gật đầu, “Được, mẹ,acon đồng ý.”
Liễu Nam Điềm nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, sau khi uống thuốc, bà từ từ chìm vào giấc ngủ. Cúc Như Khanh canh chừng bà ngủ, cảm nhận được đêm tối đang bao trùm không gian ngoài cửa sổ, cảm nhận được bão tố mưa giông lại sắp đến.
Mặc gia.
Mặc Thiên Trần và Mặc Chấn Đông đưa Lý Tình Y về nhà, thời khắc người trong nhà hòa thuận vui vẻ, Mặc Thiên Trần nhìn sắc mặt đỏ thắm của mẹ mình, trong lòng cũng rất vui vẻ.
“Như Khanh đâu?” Lý Tình Y không thấyacon rể, không nhịn được hỏi.
Mặc Thiên Trần lấy di động ra, “Đểacon gọi cho anh ấy.” cô bấm số của anh, nghe chuông vang lên mấy tiếng, Khang Hạo nghe máy: “Thiếu phu nhân, tiên sinh có việc đã ra ngoài, không mang theo di động…”
Mặc Thiên Trần nghĩ Cúc Như Khanh không phải là người như thế, lo lắng hỏi: “Có phải lại xảy ra chuyện gì không?”
“…” Khang Hạo hơi ngẩn ra, về chuyện của Cúc Thiên Kỳ, hắn không thể tiết lộ.