Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta:
“Đừng cầu xin anh, Trần, anh sẽ yêu em thật nhiều, để em dù có ở bên người đàn ông khác, cũng sẽ không quên cảm thụ của anh mang đến cho em.” Anh cố ý bẻ cong ý tứ của cô, bá đạo vặn bung hai chân dịu dàng của cô ra, nháy mắt xuyên vào nơi sâu nhất của cô…
“Đau…” Mặc Thiên Trần nước mắt lập tức tràn ra, anh nhân lúc cô đã nghênh hợp thì rút người ra, rồi lại nhân lúc cô không có bất kỳ sự chuẩn bị nào thì cường ngạnh tiến vào, không có dạo đầu, trực tiếp công thành chiếm đất.
Đây là sự đau đớn cuối cùng sao? Thân thể nhỏ bé của cô căng thẳng, người đàn ông đó, anh muốn thứ gì chính là phải có, anh không cần thứ gì chính là không cần, giữ cô lại thế nào đây? Những nhu tình ôn tồn trước kia, sợ rằng chỉ là sói đội lốt cừu, bây giờ thì bộ mặt sói đã hoàn toàn phơi bày.
Cúc Như Khanh không để ý đến cảm thụ của cô, chỉ lo thỏa mãn vọng của mình, lúc còn ở dưới lầu nằm trên sofa đã muốn cô, nhưng anh chính là phải nhục nhã cô mới chịu, đối với một người trong lòng đang tràn ngập hy vọng, bị đối xử như vậy, đây gọi là gì, chính là thủ đoạn hành hạ. Hai tay anh đỡ cô đang không chịu nổi hông, cầm hai tay, nhìn thấy vết sẹo nhàn nhạt trên bụng cô, bắt mắt anh như vậy, anh đã tiết vào người cô, nhưng rồi cũng không thả cô đi.
Mặc Thiên Trần cảm thấy trên người như có lửa đốt, ngày càng bành trướng, người đàn ông ngày càng dùng sức, lúc xuyên vào đốt lửa cũng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng cô cũng cảm nhận được, anh bề ngoài nhẹ nhàng, nhưng bên trong tức giận mãnh liệt đến cỡ nào, lúc này, anh tức giận với cô, lại chuyển hóa tất cả thân thể cô, dùng phương pháp nguyên thủy nhất mà người đàn ông dùng để khi dễ người phụ nữ, cũng là phương thức nhục nhã nhất với người phụ nữ.
“nhẹ một chút… Được không…” cô thật sự không chịu nổi dũng mãnh của anh, bắt đầu cầu xin.
Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nước mắt ngập tràn trên khuôn mặt nhỏ, ánh mắt cực kỳ mê ly, đang nửa mở nửa khép nhìn anh, những sợi tóc màu đen xõa trên gối, đôi tay vô lực ôm lấy cổ anh, làn da như tuyết, cuồn cuộn một hồi trong tròng mắt đen của anh.
“Em thế này mà cầu xin anh, anh càng hung hăng muốn em…” Anh vẫn chưa nói hết, đã càng mãnh liệt hơn trước ba phần, mang theo lửa giận chất chứa cả bảy ngày, vào giờ khắc này thiêu đốt cả bầu trời của Mặc Thiên Trần, hoàn toàn cắn nuốt cô.
Mặc Thiên Trần không dám nói nữa, cô càng cầu xin anh, anh lại càng muốn hành hạ cô, cũng may, lúc đầu thân thể còn khít chặt, lúc này đã trở nên mềm mại lạ thường, hoàn toàn chấp nhận được sự cường đại của anh, cô ấm áp bao quanh anh, đau đớn cũng càng lúc càng ít dần, thay vào đó là lửa tình vui sướng, lúc tình còn có cảm giác thoải mái.
Từ miệng cô phát ra không còn là lời cầu xin, mà là tiếng ngâm xướng mỗi lúc một cao, lần nào anh cũng mạnh mẽ, vào rất sâu, luôn khiến cô thét chói tai, nhưng mỗi lần lui ra thì cô lại không thôi, hai chân quấn chặt vòng quanh anh, như hai dải gấm trắng như tuyết, tô điểm thêm cho vòng hông gầy của người đàn ông, làm nổi bật đường cong màu đồng chói mắt của anh.
Cúc Như Khanh cũng mê say, Mặc Thiên Trần mặc dù không nghiêng nước nghiêng thành những thân thể lại là độc nhất vô nhị, cả người mềm mại như nước lại trắng như tuyết, anh sảng khoái tới mức lay động tựa như ngọn gió đang vượt trên sóng nước, thanh âm trong veo nức nở, nhiều một chút thì là quá quyến rũ, ít một chút thì là thanh lãnh, Cúc Như Khanh quyết định, cả đời này, cô phải ái với anh, chỉ được ái với anh.
Làn da màu đồng cổ tạo nên đường cong mạnh mẽ, còn làn da trắng như tuyết lại tạo nên đường cong nhu tình như nước, hai người trên dưới kết hợp chặt chẽ, tạo nên một bức tranh nam nữ tuyệt thế chi họa lúc sáng sớm
Mặc Thiên Trần lúc này vui sướng tận tình hô hào, nhiệt độ rõ ràng không cao, đang là mùa đông, nhưng cả hai người đều toát ra một thân mồ hôi, thân thể hai người tựa như dính vào nhau, người đàn ông bá đạo, và người phụ nữ thơm ngát, thật lâu không tiêu tan.
“Trần, thích không?”
“Thích…”
cô theo bản năng đáp lời anh, người đàn ông bỗng lật người, dời cô trên, cô giống như nữ kỵ sĩ cổ đại, cưỡi trên người anh, hai đầu gối quỳ trên giường, đôi tay vững vàng đặt trên ngực anh.
“Thích cứ tiếp tục động!” Anh dẫn dắt cô chủ động, muốn cô học cách lấy lòng đàn ông, nếu không muốn làm vợ anh, thì làm cái khác!
Mặc Thiên Trần đang lúc cao trào, anh đột nhiên bất động, làm cô khó chịu dị thường, cô nức nở bất mãn nhìn anh, nhưng người đàn ông vẫn không động đậy, cô di động lung tung, vẫn không thể giải được nóng bỏng trong thân thể mãi không tiêu tan.
Cúc Như Khanh thấy cô lộn xộn, vươn đôi tay ra, từ nách cô trượt xuống, hai ngón tay chống đỡ tiểu bạch thỏ đang lay động của cô, thỉnh thoảng trượt qua viên trân châu đã sớm cứng rắn, khiến cô run rẩy một hồi. Anh đỡ thân thể cô xuống, muốn cô ghi nhớ những động tác ngày hôm nay…
Mặc Thiên Trần lần đầu tiên tự động như thế, vui vẻ đã sớm thay thế sự xấu hổ, để mặc anh dạy, hoàn thành thứ anh muốn, dĩ nhiên cô cũng lĩnh hội cảm thụ chưa từng có này.
Cúc Như Khanh sau cùng buông thả hết sức, ngồi dậy, ôm cô vào lòng, “Trần, chúng ta sinh acon đi!”
Mặc Thiên Trần đầu tiên là hồ đồ lờ mờ gật đầu, sau đó nghe rõ ràng lại, liền lắc đầu, cô không muốn sinh acon nữa, đứa acon đầu tiên tung tích vẫn chưa rõ, sinh nữa thì biết làm thế nào?
Cúc Như Khanh thấy cô lắc đầu, tay căng thẳng nắm lấy eo cô, đẩy thân thể cô ra ngoài, buông thể trước ngực cô, “Nếu không muốn, vậy đi đi!”
Mặc Thiên Trần thân thể cũng không có được sự thỏa mãn sau cùng, cô bị dòng nước ấm phun vào, càng thêm thích run rẩy một hồi, nhìn anh không chút do dự đứng dậy, mặc quần áo vào, cô cũng giùng giằng bò dậy.
Khi cô đi về phía phòng tắm thì Cúc Như Khanh đã ăn mặc chỉnh tề, anh chỉ buông lại vài lời: “Trần, nhớ từng chữ anh nói.”
Mặc Thiên Trần chỉ muốn đi, cô không muốn nhớ đến chữ nào anh nói, cô không quay đầu, bước nhanh vào phòng tắm, đầu tóc rối bù, từ trên xuống dưới đều có mùi vị của anh, nước mắt cô hòa với dòng nước tắm lăn lộn…
Khi cô tắm xong, bước ra, người đàn ông đã đi rồi, cô đến tủ quần áo tìm bộ quần áo công sở mặc vào, hai chân như nhũn ra, toàn thân vẫn còn đau rát. Lấy di động ra nhìn đồng hồ, đã sắp mười hai giờ rồi, kể từ khi bước vào nhà đến bây giờ, cô đã cùng anh vành tai tóc mai chạm nhau hơn ba tiếng, cô thở dài, rồi cầm túi xách đi ra cửa, cô không đến nhà để xe lấy xe đi, đó là xe Cúc Như Khanh cho cô, cô đã muốn đi, còn đến đó làm gì!
Mấy ngày liên tiếp, cô đến chính mình cũng không thể tin được cuộc sống của mình lại như vậy, cô chưa về nhà cha mẹ, vì cha mẹ nhất định sẽ hỏi cô vì sao về nhà, cô cũng không trở lại Cúc gia, vì bây giờ đã không còn là Cúc phu nhân, cô tự mình thuê nhà trọở tạm, cuộc sống đơn giản, những ngày đơn giản, cô đơn giản.
Chẳng qua là, mỗi sáng khi tỉnh giấc, sẽ theo thói quen ngắm nhìn bờ gối, lại phát hiện không có người nào đó bên cạnh, cô sẽ rất nhớ anh, cũng sẽ tức giận, nếu mang cảm giác ra so sánh, cô lại cảm thấy những thứ đó không thể so sánh được.
Cúc Như Khanh dĩ nhiên phát hiện, cô sống một mình, không đi tìm Nhâm Thần Phong, cuộc sống của cô sáng nào cũng là đi làm, còn làm thêm giờ, rồi tan việc về nhà, đọc sách rồi ngủ, cứ vòng đi vòng lại như thế. cô không có anh, thì vẫn đơn giản thoải mái, anh luôn nghĩ rằng, cô sẽ không kịp đợi mà lao vào ngực Nhâm Thần Phong.
Mặc Thiên Trần như vậy, làm Cúc Như Khanh thật ngạc nhiên ngoài ý muốn, cuối tuần, cô xách theo trái cây và kẹo đến thư quán mua sách báo thiếu nhi, rồi mang đến cô nhi viện phát cho lũ trẻở đó, cô nhìn khuôn mặt tươi cười của lũ trẻ mà cười, cô cùng chơi đùa với tụi nhỏ, giúp lũ trẻ rửa tay rửa mặt, cô như vậy, nhìn qua thì thấy như là một thiên sứ người gặp người yêu, chứ không phải người phụ nữ ngốc đến anh muốn gõ vào đầu.
thật ra, Mặc Thiên Trần nhìn những đứa bé này, không chỉ nhớ đến acon gái, mà còn rất nhớ Cúc Cầm Du, lúc cô kết hôn thật sự đã xem acon trai anh giống như acon ruột của mình.
Lúc cô đến là vừa lúc Cúc Cầm Du tan học, cô đứng ở cổng trường vẫy gọi cậu thì Cúc Cầm Du vội chạy đến nhào vào ngực cô, Mặc Thiên Trần ôm cậu lên, “Cầm Du… Cầm Du…”
“Mẹ, mẹ sao rồi?” Cúc Cầm Du cũng thích mùi hương trên người cô.
“hiện giờ rất tốt!” cô dụ dỗ, vuốt tóc cậu nhóc.
một chiếc xe cao cấp dừng lại bên cạnh hai người, Cúc Như Khanh từ trong xe bước xuống, Mặc Thiên Trần nhìn anh, sắc mặt anh trước sau vẫn lãnh khốc.
“Cha, acon tan học rồi!” Cúc Cầm Du vẫy tay.
Cúc Như Khanh bước đến, giọng nói không biết được là đang buồn hay vui: “Cầm Du, xe trước đi!”
Cúc Cầm Du hôn một cái gò má Mặc Thiên Trần, sau đó chạy xe. Mặc Thiên Trần gò má còn lưu lại dấu hôn của cậu bé, chậm rãi từ từ đứng lên, nhìn người đàn ông trước mắt, không khí ấm áp bỗng chốc biến thành lạnh ngắt.
cô không nói gì, muốn xoay người đi, thật không ngờ lại gặp anh ở đây, cô chỉ muốn đến thăm Cúc Cầm Du một chút mà thôi.
“Cùng xe đi!” Cúc Như Khanh cho cô cơ hội, cũng là ình cơ hội, ngụ ý gọi cô về nhà.
Mặc Thiên Trần chấn động, vất vả lắm cô mới rời bỏ được anh, không thể về nữa, cô lắc đầu, vô cùng kiên quyết.
Cúc Như Khanh lập tức nổi giận, nhỏ giọng lạnh lùng khiển trách: “Vậy cô đến thăm cái gì? Cầm Du là acon của tôi, không phải của cô, lần sau còn dám xuất hiện trước mặt nó, tôi sẽ không khách khí với cô!”
“Tôi biết rồi! Cúc tiên sinh.” Mặc Thiên Trần cắn môi, sải bước tránh ra, cô bước ra sau, mới để cho nước mắt lấp đầy, làm ướt gương mặt vốn đã hơi lạnh.
Cúc Như Khanh nhìn người phụ nữ không biết điều này, anh thật không biết cô muốn cái gì? Nếu không phải mấy ngày nay cô giữ mình trong sạch, anh sẽ chịu xuất hiện ở đây, gọi cô về nhà sao?
Mặc Thiên Trần chỉ chú ý phía trước, không biết đã đi bao lâu, cũng không biết nước mắt đã ngừng chảy từ lúc nào, cô không để bản thân dừng lại, dường như chỉ có cách đó, cô mới không cảm thấy đau lòng.
Phía trước là một công viên, cô nghe được từ trong công viên truyền tới thanh âm của một bé gái, một cô bé ở một bên vừa khóc vừa đánh một người đàn ông, bóng dáng người đàn ông vô cùng quen thuộc.