Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta:
Đây là acon đường mà cô đã lựa chọn, cô phải chấp nhận tất cả, Mặc Thiên cố nén đau đớn, bắt đầu chủ động nhưng không lưu loát, cô cảm thấy anh đã dùng sức rất lớn, nhưng người đàn ông vẫn còn cau mày, cô gấp gáp, thế là cả người té vào anh, bọt nước văng tung tóe.
Cúc Như Khanh biết cô đã mệt, thể lực không chịu được yêu cầu của anh, nhưng, đây là anh muốn trừng phạt cô, “Nếu không làm Cúc phu nhân, thì làm người tình nhiệm vụ chính chính là cho đàn ông ăn no, biết không?”
“Vâng! Tôi hiểu.” Mặc Thiên chống thân thể ngồi dậy, nhưng thật sự không còn hơi sức.
Cúc Như Khanh thu hồi hai cánh tay, nắm eo nhỏ của cô, “Vậy thế nào đây, còn muốn làm người tình không? Cái đàn ông cần em không thỏa mãn được, căn bản không thể làm người tình!”
Mặc Thiên ngậm miệng không nói lời nào, anh nói gì, cô cũng phải nhịn, mượn khí lực từ cánh tay to lớn của anh, đường cong tuyệt mỹ của cô lúc chìm lúc nổi trong nước, nhiệt độbên ngoài hơi thấp, cô khẽ run rẩy vì lạnh, nhưng ngược lại càng thêm nhỏ hẹp thích anh.
Cúc Như Khanh hôm nay vẫn không thể trông cậy vào hơi sức cô hầu hạ anh, anh ngồi dậy, xoay người cô lại, nhấn người cô vào cạnh bên bồn tắm, vẫn là muốn cô từ sau lưng.
Mặc Thiên hai tay chống trên cạnh bồn tắm, từng chuỗi nức nở bắt đầu vang lên trong phòng tắm, rõ ràng là mệt mỏi vô cùng, nhưng vì sao thân thể vẫn còn cảm nhận được vui vẻ mà anh mang lại? cô bi ai không dám nghĩ tiếp, chỉ cố chịu đựng, cố tiếp nhận… Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm vào sống lưng Mặc Thiên , mái tóc dài dịu dàng phập phồng trước sau, làn da trắng như tuyết, tóc dài đen mượt, quyến rũ không thể tả, đường cong cực kỳ đẹp, đặc biệt là lúc nhìn từ trên xuống, từ trong ra ngoài, không có chỗ nào là không đẹp.
Anh lại một lần nữa hoàn toàn chiếm lấy cô, Mặc Thiên trượt vào trong nước, anh ôm cô lên, quấn lại bằng khăn lông, ôm cô trở về phòng ngủ.
cô nhẹ nhàng tựa vào lồng anh thở hổn hển, cô gần như giống một acon sóc acon thiếu dưỡng khí, chờ đợi núi băng tan chảy. Anh cũng không tránh, mà còn bá đạo dùng thân thể kiện mỹ to lớn cao ngạo quấn vào, vững vàng nhốt chặt cô.
“Cho tôi đi làm, được không?” cô mềm nhũn xin anh.
“Hôm nay là thứ bảy, em đi làm cái gì? Hôm nay và ngày mai em phải làm, nhưng là làm thế nào thỏa mãn tôi.” Anh hừ giọng.
“Tôi đói…” cô nhắm mắt lại mê sảng.
Lần cuối cùng cô ăn là ăn trưa ngày hôm qua, suốt một ngày trời không có hột cơm nào trong bụng, lại còn bị anh yêu cầu vô độ, cô sớm đã bị anh ép khô luôn rồi. Cúc Như Khanh nhìn cô một cái, gương mặt cô đỏửng lên, rốt cuộc vẫn không đành lòng nhìn cô đói để đau bao tử, sau đấy đứng dậy mặc thêm áo ngủ, xuống phòng bếp dưới lầu.
Mặc Thiên nghe được tiếng anh bước xuống lầu, vội vàng nhịn đau đứng dậy, đến cửa sổ nhìn ra ngoài, phát hiện đây là nơi xa lạ, anh không mang cô trở về vịnh Aegean Sea, cũng đúng, đó là chỗở của Cúc phu nhân, bây giờ cô không phải, nên không thểở chỗ đấy nữa.
cô vội vàng bọc chăn chân không đi lấy túi cầm tay đã bị anh ném sang một bên, tận dụng cơ hội gọi cho Triển Thanh Thanh: “Thanh Thanh, em mau đến bệnh viện, giúp chị chăm sóc Thần Phong.”
“Đại tiểu thư, Nhâm tiên sinh bị sao à?” Triển Thanh Thanh đang đi trên đường.
“Em đừng hỏi nhiều nữa, giúp chị chăm sóc trước đã, thứ hai chị về sẽ nói cho em biết.” Mặc Thiên nghẹn ngào nói, “Thanh Thanh, làm ơn!”
“Được được được! Em đi ngay.” Triển Thanh Thanh chạy tới bệnh viện, thấy Nhâm Thần Phong nằm bất tĩnh trên giường bệnh, cô mới biết chuyện nghiêm trọng rồi.
Mặc Thiên đặt di động xuống, nghe được âm thanh từ dưới lầu vang lên, cô nhẫn nhịn đau đớn từ hai chân, vội vàng nhảy trở lại giường, sau đó giả bộ ngủ, cô quả thật đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng cô cũng lo Nhâm Thần Phong không có ai chăm sóc, nếu lúc anh ấy tỉnh lại, không có ai bên cạnh thì phải làm sao.
Cúc Như Khanh bưng một bát mì hoành thánh lên, còn có một quả trứng xinh đẹp, phồng lên trên mặt, màu xanh của rau cải hòa nguyện với sợi mì, rõ ràng là một bát mì bình thường, Mặc Thiên lại cảm thấy đặc biệt hấp dẫn.
cô muốn rời giường, lại phát hiện quần áo của cô không biết văng đâu rồi, người đàn ông hiểu ý cô, “Biệt thự này chỉ có anh và em thôi, cứ vậy mà tới ăn đi.”
Mặc Thiên hiển nhiên không chịu, mặc dù bị anh nhìn rất nhiều lần rồi, nhưng cứ trụi như vậy ngồi ăn, cô làm sao ăn được, cô bọc chăn chạy đến bên tủ quần áo của anh, mở ra thấy choáng váng, bên trong cái gì cũng không có. Bất đắc dĩ nhìn xung quanh, sau đó thấy cái áo sơ mi anh mặc hôm qua bị quẳng dưới đất, cô vội vàng nhặt lên mặc vào người, áo sơ mi của anh rất lớn, che đến bắp đùi cô, cô săn tay áo, sau đó không khách khí ngồi ăn bên cạnh bàn trang điểm.
Dạ dày được lấp đầy bằng nước canh ấm áp, cô ngồi ăn còn anh thì ngồi bên cạnh chăm chú nhìn, sau khi khôi phục được chút hơi sức, cô đứng lên lắp bắp: “Cảm ơn mì hoành thánh của anh.” cô cũng đoán được, chủ nhà mà phải nấu mì cho cô ăn, hẳn phải rất khó chịu.
“Tôi cũng chỉ vì tiếp theo em hầu hạ tôi thật tốt thôi.” Người đàn ông nói lời nói hiển nhiên.
Mặc Thiên cắn cắn môi: “Tối tôi sẽ nấu canh uống…, được không?”
Nếu ở đây không có ai khác, thân là người tình, đây chính là chuyện cô nên làm rồi.
“Xem ra cũng là tự hiểu được.” Cúc Như Khanh cầm bát cô vừa ăn xong đi xuống lầu.
Mặc Thiên ăn no, lại chạy về giường muốn ngủ bù, cô phải ngủ một giấc rồi mới có thể nấu cơm nấu canh, nhưng rất nhanh người đàn ông đã trở lại phòng, ôm cô vào lòng, bắt đầu cởi áo sơ mi trên người cô.
“Cho tôi ngủ một lát thôi, được không?” cô thật sự buồn ngủ, mà cũng rất mệt.
“Em mặc quần áo bẩn của tôi, ngủ gì mà ngủ?” Anh tức giận.
Vẫn tốt hơn là không mặc gì đấy! Mặc Thiên chỉ đành phải chiều theo ý anh, trượt vào anh lần nữa, cô nghe được âm thanh áo sơ mi rơi xuống đất.
Vì quá mệt mỏi, nên cô rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp, Cúc Như Khanh ngắm hương vị ngọt ngào của cô lúc ngủ, trong lòng vừa phức tạp vừa khổ sở, đầu đặt lên trên đầu cô, đôi tay ôm lấy thân thể mềm mại như chocolate của cô, ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa thì sắc trời vẫn còn rất sáng, Mặc Thiên mở mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ là trời còn tối, nên muốn ngủ thêm một lát.
Nhưng những động tác nhỏ này cô làm Cúc Như Khanh tỉnh, đã rất lâu rồi anh không ngủ sâu được như thế, không có cô bên cạnh, ngày nào anh cũng làm việc rất khuya, gần như mất ngủ, anh giơ cổ tay nhìn, đã là chín giờ sáng thứ hai rồi, anh giật mình, thật sự đã ngủ được tận mười tiếng?
Anh biết cô tỉnh rồi, thân thể nhanh chóng đè ép, Mặc Thiên vội vàng nói: “Tôi đi nấu canh trước, được không?” Lúc này mà anh muốn cô, không biết đến bao giờ mới có thời gian nấu canh nấu cơm đây.
“Người phụ nữ này, bây giờ là sáng thứ hai rồi, em còn đòi nấu canh cho tôi? Ngủ đủ rồi, nên thỏa mãn tôi đi!” Anh nghiêng người lại, không chút do dự vọt vào thân thể cô từ phía sau.
Mặc Thiên hừ nhẹ một tiếng, cô không cách nào cự tuyệt mà cho dù có cũng không cự tuyệt được anh, đành phải ngoan ngoãn thỏa mãn khát vọng sáng sớm của anh, cô đã quá coi thường năng lực buổi sáng của đàn ông, khi anh nghiêng người, thi hành đủ các loại tư thế từ phía sau, anh nghe từng tiếng thét chói tai của cô, cuối cùng cũng truyền bá mầm mống vào trong thân thể cô.
cô thở hổn hển, sau khi kết thúc cuộc han ái lúc sáng sớm, cô mới phát hiện từ tối hôm trước đến bây giờ chưa có ngừa thai, cô khẩn trương nhìn anh, bây giờ anh không giống lúc trước, chỉ thỉnh thoảng mới đòi hỏi, bây giờ căn bản anh chính là ngựa đực, tỉnh lại liền làm, trừ làm ra vẫn là làm, cô chỉ là một phụ nữ bình thường, không có thai mới là lạ?
Cúc Như Khanh nhìn thấy nét mặt của cô, cười khẩy: “Làm người tình không có quyền sinh acon cho tôi, em đại khát có thể yên tâm.”
(Beta: đại khái là ý gì?)
“Vậy chúng ta phải dùng biện pháp ngừa thai.” cô thận trọng nói, cố che giấu sự thương tâm, lúc trước anh nói muốn cô sinh acon cho anh, cô không để ý lắm, bây giờ anh không muốn nữa, cô lại cảm thấy đau khổ.
“không phải chúng ta! Là mình em làm.” Cúc Như Khanh hừ một tiếng, “đi làm cơm trưa cho tôi.”
“Vâng!” Mặc Thiên vô cùng mệt mỏi leo xuống giường, nhặt áo ngủ anh vứt lên, cái này tương đối dài, cô mặc lên người, phát hiện có một đoạn rất dài rất to, y như quần dài kéo lê trên mặt đất, bả vai thon gầy cũng như suy sụp.
Cúc Như Khanh thấy cô lấy quần áo của anh giống y như cướp vậy, để mặc cho cô mặc quần áo của anh, anh đốt một điếu thuốc, nghiêng đầu tựa vào đầu giường nhìn cô ra khỏi phòng.
Mặc Thiên ra khỏi phòng, vươn lưng vươn tay, đón nắng ấm ngày đông, tự nhủ với bản thân nhất định phải kiên cường, nhất định làm được, Cúc Như Khanh chẳng qua chỉ muốn đả cô thôi, cô chấp nhận, anh muốn cô ngoan, cô ngoan là được rồi.
Tiếng “ục ục ục” vang lên, cô ve bụng đói, đi xuống phòng bếp ở lầu dưới, quả nhiên không thấy bất kỳ người làm nào ở đây, cô mở tủ lạnh, có đầy đủ rau dưa và các loại thịt, xem ra người đàn ông này, cái gì cũng chẳng chuẩn bị, nhưng lương thực lại rất đầy đủ.
cô rửa sạch lê tuyết và thịt nạc rồi cho vào nồi, món này rất có lợi cho người hút thuốc lá, trong lúc chờ canh thì cô vo gạo nấu cơm, sau đó làm cá, một mặn một canh, cô thấy đã đủ.
Nhưng cô không biết lúc này, có một người đàn ông đang đứng ngay cửa, anh sợ cô ở một mình trong bếp nhỡ có chuyện gì nên đến xem thử, thấy cô chuyên chú xào rau, không dời mắt đi được.
Canh nấu xong, Mặc Thiên ngửi được mùi lê trong veo tỏa ra, cô tắt bếp, vui vẻ mở nắp nồi, không ngờ nắp quá nóng, “Úi…” cô thở nhẹ, bàn tay nổi lên mụn bong bóng, cái nắp bị vứt trên mặt đất “Keng” một tiếng.
Cúc Như Khanh sải bước đi vào, kéo tay cô, nhúng vào nước lạnh, mặt lạnh quát lên: “Sao em đần vậy hả, cái gì cũng không biết!”
Mặc Thiên đau đến cau mày, cô bị quát cũng chẳng thấy vui, anh làm gì còn quan tâm cô như vậy?
Cúc Như Khanh chỉ chú ý đến tay cô, không để ý biểu tình trên mặt cô, anh xoay người lấy kem đánh răng thoa lên ngón tay cô, nhỏ giọng khiển trách: “đi qua một bên ngồi đi!”
“Tôi đi lấy canh cho anh.” cô thận trọng ngẩng đầu nhìn anh.
am là người tình của anh.
Tròng mắt cô nhìn chằm chằm vào gương mặt cương nghị của anh, thân thể trượt ra, nước ấm khiến cô càng thêm mềm mại như đóa hoa nhỏ nở rộ, giữa chân bị đính vào cường đại, cô hít một hơi, cô vẫn bị anh vô tình yêu cầu, những lúc cảm nhận được rõ ràng như vậy, cô có đau cũng phải nhịn không dám kêu la.