Cửa khẩu.
Cúc Như Khanh tự mình lái xe tới đón Cúc Hoài Cẩn về nước, từ đêm bị Mặc Thiên Trần đả thương nội tâm, anh không ngó đến cô nữa, mà cho người canh giữ, dù anh không cần cô, cũng không cho phép cô đi tìm người đàn ông khác.
Anh rất kiêu ngạo, nhưng vì cô, đã chấp bỏ đi sự kiêu ngạo của một người đàn ông, nghĩ hết cách chỉ vì muốn giữ cô bên người, nguyện ý chấp nhận quá khứ của cô, nguyện ý giúp cô tìm con gái, cũng nguyện ý chờ đợi cô. Thế nhưng, cô cứ như là một khối đá tảng, cứng đầu không chịu thay đổi.
Có nhiều lúc, anh rất muốn mở đầu cô ra, xem cô đang nghĩ gì, đầu tiên là nằm trong ngực anh thầm thì hưởng thụ, vừa xoay lưng một cái đã ở trong ngực người khác, cười nói tự nhiên với người khác, không nhớ đến anh nữa, xem anh như vô hình.
Muốn lên được Normandie, thì ra phải trả giá nhiều như vậy. hiện giờ anh chính là đang phải sống trong trận chiến nước sôi lửa bỏng này, hy sinh vô số lần, bị thương vô số lần, chẳng lẽ anh phải thừa nhận mình là một bại tướng sao?
Cúc Như Khanh đốt một điếu thuốc, bắt đầu suy nghĩ về tình cảm của mình, có phải lúc đầu cố gắng càng nhiều, thì có thể hy vọng sau đó gặt hái được càng nhiều không? Khi cố gắng nhiều mà không gặt hái được bao nhiêu, sẽ dẫn đến mất mát, tệ hơn nữa là nếu phát triển trái với ý muốn, có phải nên buông bỏ?
Mặc Thiên Trần, có thật là anh nên buông tha em? Cúc Như Khanh tự hỏi.
Tối nay, anh sẽ dành thời gian suy nghĩ lại, nếu anh thật sự không tìm được lý do nào để giữ cô lại, anh sẽ buông tay, từ đó mặc kệ, cô muốn đi đâu thì đi!
“Ba!”
Thanh âm thanh thúy xuyên thấu cả trời đêm, xuyên qua cả màng nhĩ Cúc Như Khanh.
Dương Mi dắt tay Cúc Hoài Cẩn qua cửa khẩu, “Tiên sinh, đại tiểu thư về rồi!”
“Ba…” Cúc Hoài Cẩn nện bước chân nhỏ bé, chen ra khỏi đám người thật mãnh liệt, chạy như bay đến chỗ anh, trên gương mặt tràn đầy hạnh phúc, giọng nói lúc nào cũng hàm chứa thân tình.
Giờ khắc này, Cúc Như Khanh vứt hết mọi phiền não, cô bé chính là tiểu thiên sứ của anh, cuộc sống của anh nhờ có Cúc Hoài Cẩn mà trở nên tốt đẹp hơn.
Cúc Như Khanh ôm lấy cô, cô còn chưa kịp chạy đến chạm vào người anh, nhưng đứa con gái bé nhỏ huyết mạch tương liên này khiến anh rất vui vẻ.
“Ba, con rất nhớ ba!” Cúc Hoài Cẩn không che giấu tình cảm, ôm cổ anh, bờ môi mềm mại hôn lên mặt anh, “Ba vẫn đẹp trai như vậy a!”
Cúc Như Khanh cười ha ha, được chính con gái mình ca ngợi, cũng là một cảm giác vui vẻ từ đáy lòng, đã mấy ngày anh không được cười vui thế này rồi, Dương Mi đứng một bên thấy cha con họ thân thiết như vậy, cũng không nhịn được niềm vui.
“Cho ba xem tiểu công chúa nào, có phải xinh đẹp hơn trước rồi không?” Anh nâng cô bé lên khoảng cách chừng một thước, sau đó ngưng mắt nhìn cô cười đến mặt mày cong cong.
Cúc Hoài Cẩn đôi tay mua may, như đang bay lượn, đôi mắt to tròn, hàng lông mi nháy mắt như chiếc quạt, làm Cúc Như Khanh nổi lên chút hoài niệm từ đáy lòng.
Đôi mắt to tròn này, sáng ngời mà trong veo, giống như nước hồ phẳng lặng, phản chiếu cả người anh. Cúc Như Khanh chợt tỉnh ngộ, khó trách lần đầu tiên gặp Mặc Thiên Trần, đã cảm thấy đôi mắt kia giống như đã từng gặp ở đâu, hóa ra…
“Ba… Ba, con xinh không?” Cúc Hoài Cẩn đợi một hồi, không thấy Cúc Như Khanh nói gì, vỗ tay làm nũng.
Cúc Như Khanh phục hồi tinh thần, nhìn bờ môi cong lên của con gái, anh một tay ôm cô, một tay khác vươn ra phủ lên gương mặt nhỏ nhắn, “Hoài Cẩn rất xinh, trong mắt ba, Hoài Cẩn là công chúa xinh đẹp nhất.”
“Con yêu ba…”
Cúc Hoài Cẩn thanh âm thanh thúy vọng vào tai Cúc Như Khanh, anh hôn lên trán con gái, anh cũng rất yêu tiểu công chúa, rất yêu rất yêu…
Tối đến, Cúc Hoài Cẩn ngủ thiếp đi, Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô bé ngủ ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự ngọt ngào, rất giống người phụ nữ hàng đêm làm bạn với anh kia, lúc anh nhìn thấy Cúc Hoài Cẩn phút chốc liền rung động.
Dương Mi gõ cửa bước vào, “Tiên sinh, đại tiểu thư ngủ rồi.”
“Tôi muốn ngắm nó một lát nữa.” Cúc Như Khanh khóe môi tươi cười. “Vâng, từ lúc ra đời đến giờ đây là lần đầu tiên đại tiểu thư về nhà, xa cách tiên sinh cũng đã lâu, tiên sinh, thiếu gia có khỏe không?” Dương Mi cũng đang mong đợi được gặp Cúc Cầm Du.
Cúc Như Khanh ngẩng đầu, “Chờ tôi sắp xếp xong, sẽ ọi người gặp nhau.”
Dương Mi dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại không dám hỏi Cúc Như Khanh tại sao không cho hai đứa trẻ ở chung, “Vâng, tiên sinh.”
Cúc Như Khanh đứng lên nói, “Hoài Cẩn ngủ rồi, cô theo tôi đến thư phòng.”
Dương Mi đi theo anh đến thư phòng, Cúc Như Khanh không đưa bọn họ trở về vịnh Aegean Sea, mà đưa đến một nơi khác.
“Còn nhớ tư liệu về cô ấy không?” Anh hỏi.
“cô ấy?”acon ngươi Dương Mi lập tức mở to, “Tiên sinh, có phải đang nói đến mẹ của đại tiểu thư?”
Cúc Như Khanh gật đầu.
“Năm đó tôi đã hủy hết các tài liệu liên quan đến cô ấy, không ai điều tra được.” Dương Mi nhớ rất rõ, “Là tôi tự tay tiêu hủy.”
Khó trách anh không thể tra ra được mọi thông tin liên quan đến Mặc Thiên Trần, thì ra năm đó anh đã cho người tiêu hủy hết những tài liệu liên quan, chuyện này anh không biết nên khóc hay nên cười nữa.
“cô ấy tên Mặc Thiên Trần, đúng không?” Hai mắt anh ngưng tụ, nhìn về phía Dương Mi.
“Vâng!” Dương Mi là người duy nhất có liên quan đến mọi chuyện, “Tiên sinh…”
“Hoài Cẩn và cô ấy có mấy phần giống nhau?” Cúc Như Khanh cắt đứt lời cô.
“Bảy phần, đặc biệt là đôi mắt.” Dương Mi mặc dù không hiểu sao Cúc Như Khanh lại hỏi vậy, nhưng vẫn lập tức đáp lại.
Cúc Như Khanh thở dài một hơi, “Về chuyện này, mặc dù tài liệu đã bị hủy hết, nhưng cô vẫn không được để lộ bất kỳ chuyện gì, phải đợi chỉ thị của tôi. Được rồi, cô đi ngủ đi.”
“Dạ, tiên sinh.” Dương Mi xoay người ra ngoài.
Cúc Như Khanh đứng lên, lấy di động ra gọi cho Khang Hạo, “Lập tức điều tra cho tôi cha mẹ của Đồng Tâm Nguyện, tôi muốn có DNA của bọn họ.”
“Vâng!” Khang Hạo lập tức làm việc.
Ngày thứ hai, Khang Hạo cầm bản báo cáo DNA đến cho anh, trong lòng không khỏi buồn bực, đây là chuyện của Đồng gia, sao Chủ tịch lại quan tâm làm gì?
“Tiên sinh, Chu Tiểu Kiều dường như muốn nói chuyện hợp tác với chúng ta, cô ta đề nghị gặp mặt tiên sinh nói chuyện.” Khang Hạo nói.
Chuyện này người ngoài cũng đoán được, Chu Tiểu Kiều trong lòng có tình cảm với Cúc Như Khanh, ai không biết?
Cúc Như Khanh hừ lạnh, “Giờ tôi bận lắm, không muốn gặp cô ta.”
Khanh Hạo đang chuẩn bị ra ngoài làm việc, Cúc Như Khanh lại nói: “Nếu cô ta còn nói nhiều, cậu trực tiếp đến gặp Phí Cường Liệt bàn chuyện, bảo Phí Cường Liệt tự mình đến đây bàn với tôi.”
“Vâng!” Khang Hạo ra ngoài làm việc.
Tan việc, Cúc Như Khanh đến khu biệt thự.
“Chủ tịch!” Trần Ích dẫn đầu đám người Ám Dạ thấy anh đến liền chào hỏi.
“Tình hình thế nào?” Cúc Như Khanh nhìn lên lầu.
Trần Ích lập tức nói: “Thiếu phu nhân rất an toàn.”
Cúc Như Khanh gật đầu, đi lên lầu hai.
Mặc Thiên Trần đang ngắm nhìn những chú chim bay lượn tự do, cô nghe thấy tiếng mở cửa, thấy Cúc Như Khanh bước tới, mặt anh vẫn không lộ ra biểu tình gì.
cô cũng không nói câu nào, vẫn đứng bên cửa sổ, cảm giác bóng đêm lại đang ập tới lần nữa.
Cúc Như Khanh không nói gì, một tay nắm lấy cằm cô, bắt cô đối diện với anh, ngưng mắt nhìn khuôn mặt cô, hai khuôn mặt một lớn một nhỏ kia đều khắc sâu trong đầu anh, đặc biệt là đôi mắt, lúc cười nói chân mày cong lên đến lúc nháy mắt đều giống nhau như đúc.
“không có gì để nói với tôi sao?” Giọng nói không buồn không vui của anh vang lên.
Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Lời tôi nói, đến nghe anh cũng không muốn mà? Tôi nói có ích gì.”
Cúc Như Khanh hừ lạnh một tiếng, buông cô ra gác tay đứng, “Tại sao nói dối tôi?”
Mặc Thiên Trần trầm mặc.
Cúc Như Khanh mang bản báo cáo DNA ra cho cô xem, “nói? Tại sao làm thế?”
Mặc Thiên Trần nhìn tờ giấy giám định DNA, cô không ngờ Cúc Như Khanh có thể diều tra được chuyện này, cô vốn đã nghĩ đến chuyện này, muốn khiến Cúc Như Khanh tin tưởng, sau đó buông tha cô, để đi tìm hạnh phúc thuộc về anh, không ngờ anh lại điều tra về bọn trẻ.
“Tôi không có gì để nói.” cô trừng mắt.
Cúc Như Khanh lạnh lùng nói: “Hay thật, không có lời nào để nói! Mặc Thiên Trần, cô nhớ kỹ nếu sau này có hối hận cũng không phải là lỗi của tôi, hiểu không?”
Mặc Thiên Trần than một tiếng: “Như Khanh, không phải anh đã có một trai một gái rồi sao, đó chính là hạnh phúc của anh. Còn cuộc đời tôi đã chấm dứt ngay từ lúc tôi đánh mấtacon gái mình rồi.”
“cô chỉ sinh một đứaacon gái thôi sao?” Anh rõ ràng có một đôi long phượng mà.
“một đứa còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ muốn tôi sinh đứa nào thì mất đứa đó sao?” Mặc Thiên Trần buồn bã rơi lệ.
Cúc Như Khanh ngẩn ra, Mặc Thiên Trần sao lại không biết mình sinh một đôi long phượng? Chuyện này có chút kỳ lạ?
Cúc Như Khanh thấy thân thể nhỏ bé của cô ánh lên nét đau thương, anh vốn thương tiếc nhưng sau đó khôi phục lại cảm xúc, dù anh đã xác định được cô chính là mẹ của bọn trẻ, nhưng dùng bọn trẻ trói chặt cô ở bên anh, anh cảm thấy mình có chút thất bại.
“không phải cô muốn rời khỏi tôi sao? Tôi cho cô biết, Mặc Thiên Trần, cô đừng mơ tưởng! không phải cô muốn trở về bên cạnh Nhâm Thần Phong sao? Tôi nhất định không cho cô cơ hội!” Anh hung dữ quát mắng.
Mặc Thiên Trần nhìn anh một cái, sau đó lại trầm mặc, cô quả thật không nghĩ đến việc trở về với Nhâm Thần Phong, dù bệnh tình của Nhâm Thần Phong nặng đến đâu đi nữa, cô cũng chỉ muốn lấy thân phận là một người bạn tốt, cùng anh vượt qua những năm tháng gian khổ này. Lúc trước cô không muốn đi, là vì muốn tìmacon gái mình, bây giờ mọi chuyện thành ra thế này, anh còn chờ đợi cô. Giờ cô thật rất muốn đi khỏi đây, không muốn anh vì cô mà hủy hoại bản thân mình như vậy, nhưng ra đi bây giờ thật sự là rất khó.
“Anh tan việc đến thẳng đây, có đói không? Tôi nấu ít đồ cho anh nhé!” cô chuyển đề tài.
“Ăn ăn ăn! Chỉ có loại người không có đầu óc suy nghĩ như cô mới suốt ngày chỉ biết có ăn thôi! Tôi bị cô làm cho tức đến no rồi, cái gì cũng không ăn vô.” Cúc Như Khanh tức giận nói.
Mặc Thiên Trần nhìn anh, đôi mắt mở to, không biết có phải nghe anh mắng quen rồi không mà cô chẳng thấy giận gì cả, cứ như vậy nhìn anh.
Chết tiệt! Trong đầu Cúc Như Khanh hiện lên hình ảnh đôi mắt này nhìn anh, anh cảm thấy giống như Cúc Hoài Cẩn đang nhìn anh, làm nũng với anh, “Ba… Ba…”
Trong lòng anh còn đang ngập tràn giận dữ, anh nghĩ là cô đang do dự, anh nghĩ là cô muốn tìm đến người đàn ông khác, anh nghĩ là cô vẫn còn cố nghĩ cách rời khỏi anh, anh xoay người đi ra cửa.
“Như Khanh…”
Mặc Thiên Trần thấy anh ra khỏi cửa phút chốc kêu lên, anh không quay đầu, nhưng dừng bước, Mặc Thiên Trần chán nản nói: “Xin lỗi!”
Anh ghét nhất là nghe cô nói xin lỗi, Cúc Như Khanh không nói gì, đóng sập cửa.
thật ra thì cô muốn nói: Như Khanh, nếu kiếp sau có thể gặp lại anh sớm một chút, cô nhất định sẽ đơn thuần gả cho anh, làm cô dâu xinh đẹp của anh, sinhacon dưỡng cái với anh, cùng anh nắm tay nhau đi đến cuộc đời, cùng anh đến khắp chân trời góc biển, cùng anh giươm buồm đi đến bất cứ đâu.
Nhưng mà, những lời này thôi giữ lại kiếp sau sẽ nói cho anh nghe, nhất định cô sẽ tận hưởng sự bảo vệ dịu dàng của anh, cô sẽ dùng bộ dạng đáng yêu làm nũng với anh, muốn anh chỉ được yêu thương cô, tiếc nuối một mình cô.
Cúc Như Khanh tức giận bỏ đi, Mặc Thiên Trần nhìn mưa rơi ngoài cửa, lẳng lặng nằm trên giường, nghe thấy tiếng mưa càng lúc càng to ngoài cửa sổ, cô tắt đèn để bản thân chìm vào trong đêm tối, tự tổn thương bằng cách cắn vào nơi nào đó trên cơ thể, trong đêm lạnh tự bao bọc lấy mình.
Trong giấc mộng, dường như cô được đưa trở về trang viên Hồng Phong, mùa đông ở trang viên Hồng Phong trông càng điêu linh, những tảng đá lớn nhỏ, lá cây rơi rụng đầy và dày dưới đất, cô dường như đang trở về tuổi mười tám.
Mặc Thiên Trần không thể tin được cảnh vật trước mắt, bao nhiêu lần xuất hiện trong giấc mộng của cô, cô không ngừng chạy về phía trước, cô nghe rất rõ tiếng Dương Mi đang gọi cô.
Ở đó một năm, lá phong ở đó đã nhiễm đỏ cả sinh mạng cô, dường như sinh mệnh của chúng cũng là màu đỏ, rất khiến người ta không ngừng hy vọng, khiến người ta không ngừng mong đợi, mong đợi một tương lai tốt đẹp nhất.
“Dương quản gia, cô thật sự xuất hiện trong giấc mơ của tôi sao?” Mặc Thiên Trần nhìn về Dương Mi, không khỏi cảm thán, “nói cho tôi biếtacon gái tôi đang ở đâu, được không?”
Dương Mi chỉ nhìn cô, không nói gì.
“Cho tôi lén thăm thôi cũng được, tôi chỉ muốn biết nó có sống tốt không, cha mẹ nó có yêu thương nó không thôi?” Mặc Thiên Trần đến bên cạnh Dương Mi, không ngừng thỉnh cầu.
Chợt trong nháy mắt biểu tình Dương Mi biến thành hung thần sát khí, cô thấy một nhóm người đến bắt cô, dùng vải đen bịt kín mắt cô.
“Các người làm gì thế? Buông tôi ra!” Mặc Thiên Trần vô cùng sợ màu đen, nó làm cô gợi đến cái đêm với người đàn ông thần bí đó.
Rất nhanh cô bị đẩy vào một căn phòng, hai tay bị trói ra đằng sau, cô vẫn không có cơ hội gỡ miếng vải đen ra.
Lúc này, ngoài cửa sổ cuồng phong chợt như gào thét, sấm sét vang dội, rất nhanh, tiếng mưa rơi giống như bầu trời vỡ đê.
Mặc Thiên Trần bị người ta cường hãn quần áo trên người, chỉ cho cô một cái chăn mỏng, cô bất đắc dĩ nằm trên giường, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, trong lòng cô càng ngày càng sợ.
Giờ khắc này, lịch sự sáu năm trước như được tái hiện, ngay cả hoàn cảnh xung quanh cũng tương tự, tiếng chuông mười hai giờ vang lên, trong lòng cô không khỏi khẩn trương.
Cửa lớn mở ra, gió lớn thổi vào, Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy gió lạnh ùa vào thân thể cô, người đàn ông đó đến rồi! Dù thời gian có thay đổi, nhưng hơi thở của người đó vẫn lãnh khốc như vậy, vẫn giống y như sáu năm trước.