Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta:
Cúc Hoài Cẩn hai tay ôm cổ anh, đầu nhỏ nghiêng nghiêng cọ tới cọ lui bên đầu anh, “Ba, đi làm có mệt không?”
Nghe cứ như hỏi thăm, Cúc Như Khanh không nhịn được, cười hỏi, “Nếu mệt thì sao?”
“acon bảo Kiều Kiều đám bóp cho ba.” Cúc Hoài Cẩn vui vẻ đáp.
“Kiều Kiều?” Cúc Như Khanh lạ lùng.
Hai người vừa vào phòng khách, chợt có mộtacon chó nhào ra, Cúc Như Khanh bất chợt hiểu ra, còn Cúc Hoài Cẩn thì hân hoan, “Kiều Kiều, Kiều Kiều, tới chào ba đi…”
Kiều Kiều linh tính rất tốt, mặc dù chưa từng gặp Cúc Như Khanh, nhưng nó dường như biết anh mới là chủ nhân của ngôi nhà này, Cúc Như Khanh ngồi trên sofa, Kiều Kiều liền chạy đến, không ngừng vẫy đuôi mừng anh.
Cúc Hoài Cẩn trượt từ trên người anh xuống, ôm lấy Kiều Kiều, “Kiều Kiều, ba mệt rồi, sau này ba về nhà phải xoa bóp cho ba đó…”
Kiều Kiều thân mật dùng đầu tựa vào khuôn mặt cô, dường như đang đồng tình…, sau đó chạy đến sofa, đến đùi Cúc Như Khanh, vui sướng làm nũng, y nhưacon thú bông, chọc Cúc Như Khanh cười.
“Ba, ba, Kiều Kiều rất đáng yêu phải không?” Cúc Hoài Cẩn vui vẻ vỗ tay.
Cúc Như Khanh đưa tay xoa đầu cô, nếu Mặc Thiên Trần đáng yêu bằng một nửa như thế thôi, anh đã không tức giận như vậy!
“Kiều Kiều, gọi ba đi…”
Người đàn ông đầu đầy vạch đen, tự dưng anh lại thành ba của mộtacon chó rồi!
“không đúng,acon là mẹ Kiều Kiều, Kiều Kiều phải gọi ba là ông ngoại…”
Cúc Như Khanh vừa nghe, vạch đen trên đầu càng gia tăng, anh nhẹ nhàng vỗ đầu Kiều Kiều, ý bảo nó ra chỗ khác chơi, Kiều Kiều chạy vào ngực Cúc Hoài Cẩn.
“Hoài Cẩn muốn có mẹ không?” Anh vuốt đầu cô bé.
“Muốn.” Cúc Hoài Cẩn nháy to mắt nhìn anh, “Kiều Kiều cũng muốn.”
Đôi mắt đó, tựa hồ rất giống một người, Cúc Như Khanh thầm thở dài, “Nếu Hoài Cẩn gặp mẹ, thì sẽ nói gì với mẹ?”
Cúc Hoài Cẩn suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói: “acon sẽ bảo Kiều Kiều gọi mẹ là bà ngoại.”
“…” Cúc Như Khanh đoán, Mặc Thiên Trần nhất định sẽ đơ tại chỗ! Anh ôm Cúc Hoài Cẩn vào ngực, “Dương quản gia sẽ đưaacon đi gặp mẹ,acon ở với mẹ một thời gian, được không?”
“Thế ba không đi cùngacon hả?” Cúc Hoài Cẩn chu môi.
“Ừ!” Cúc Như Khanh gật đầu, “Ba sẽ đónacon về, mẹ sẽ rất yêuacon, rất thươngacon.”
“Vâng!acon lại không được gặp ba một thời gian rồi, sẽ rất nhớ ba.” Cúc Hoài Cẩn đung đưa hai chân nhỏ.
“Ngoan! Ba cũng nhớ Hoài Cẩn.” Cúc Như Khanh hôn lên gò má cô, “Nhớ phải nghe lời Dương quản gia.”
Dương Mi từ trong phòng bếp đi ra, “Tiên sinh, cơm tối đã chuẩn bị xong!”
Cúc Như Khanh gật đầu, ôm Cúc Hoài Cẩn lên bàn ăn, “Dương Mi, lát nữa Trần Ích sẽ đến đưa cô và Hoài Cẩn đi, những gì tôi giao phó đã nhớ kỹ chưa?”
“Tôi đã nhớ kỹ, tiên sinh.” Dương Mi lập tức trả lời.
Xong bữa tối, Trần Ích lái xe đưa Dương Mi và Cúc Hoài Cẩn đi, Cúc Như Khanh thì lái xe về vịnh Aegean Sea, đã một thời gian rồi anh chưa về thăm Cúc Cầm Du, tối nay chaacon nên gặp nhau rồi.
Ở biệt thự, Mặc Thiên Trần nhìn màn đêm đang lan rộng, từ từ nâng bước chuẩn bị vào phòng, cô nhất định phải đợi được đến lúc gặpacon gái, cô biết Cúc Như Khanh sẽ tức giận, nhưng chuyện anh đã hứa nhất định sẽ làm được.
Đúng lúc đó, đèn xe ô tô rọi đến, cô dừng bước, thấy là Trần Ích lái, thì lắc đầu, còn tưởng là Cúc Như Khanh quay lại, đang lúc cô định tiếp tục cất bước về phòng thì sau lưng truyền đến một câu nói quen thuộc.
“Mặc tiểu thư…”
Mặc Thiên Trần vĩnh viễn không quên được thanh âm này, cả người cô như hóa đá, không thể tin được vào lúc này, cô lại nghe được thanh âm đó, nước mắt lập tức tràn ngập cả hốc mắt, xúc động đến không kịp đi xem là chuyện gì.
Dương Mi dắt tay Cúc Hoài Cẩn xuống xe, Kiều Kiều ngoan ngoãn dựa vào ngực Cúc Hoài Cẩn, Dương Mi biết thế này là đột ngột quá, cô cũng chưa từng quên dáng vẻ thống khổ đuổi theo xe cô trong mưa của Mặc Thiên Trần, bây giờ gặp lại, thật là nhất thời khiến người ta chua xót.
Trong không gian tĩnh mịch, Mặc Thiên Trần chỉ nghe được tiếng gọi này, cô hy vọng Dương Mi gọi thêm một tiếng nữa, để cô có thể xác nhận, cô đã thất vọng quá nhiều lần, dù có khi đã đến rất gần với thành công, nhưng rốt cuộc kết quả lại không như ý.
“Trần Ích…” Mặc Thiên Trần gọi một tiếng.
“Thiếu phu nhân, tôi đây!” Trần Ích bước lên trước, thấy bộ dạng khóc lóc của cô dưới ánh đèn.
“Anh nói tôi biết, là ai đến?” Nhìn mọi thứ bằng đôi mắt đẫm lệ, cô mong đợi hỏi hắn.
Trần Ích vẫy tay với Dương Mi, “Thiếu phu nhân, là người mà cô muốn gặp nhất, tôi bảo đảm như vậy.”
“thật sao?” Mặc Thiên Trần hét lên.
“Mặc tiểu thư, là tôi, tôi là Dương Mi, còn nhớ tôi không?” Dương Mi cũng bước lên phía trước, vội vàng nói.
Mặc Thiên Trần lập tức xoay người, lau nước mắt, nhìn thấy Dương Mi đang đứng trước mắt, bên cạnh còn dắt tay một cô bé, cô bé đang ôm mộtacon chó nhỏ đáng yêu, hai mắt trợn to nhìn cô.
Đôi mắt to tròn, giống cô như đúc, khuôn mặt nhỏ nhắn, trên đó đang ngập tràn sự vui mừng, Cúc Hoài Cần lần đầu tiên đứng gần Mặc Thiên Trần như vậy, vui vẻ vẫy tay với Mặc Thiên Trần, “Mẹ…”
một tiếng ‘mẹ’ này làm trỗi dậy tất cả cảm xúc nhớ nhung của Mặc Thiên Trần, mỗi ngày mỗi khắc mỗi phút mỗi giây cô đều ở đây mong muốn được gặp lạiacon gái, bây giờ, đứa bé trước mặt, đang ngọt ngào gọi cô là mẹ.
“acon…” Mặc Thiên Trần chạy đến, ôm Cúc Hoài Cẩn vào ngực,acon gái giờ phút này nằm trong ngực cô rất chân thực, cô ôm chặt, ôm thật chặt đứa bé, phút chốc muốn như vậy cả đời, vĩnh viễn không buông tay.
Trần Ích và Dương Mi thấy cảnh tượng trước mắt, Trần Ích là đàn ông cũng không khỏi thổn thức, hắn yên lặng lui ra, Dương Mi đứng một bên, cũng rơi lệ, cô mãi mãi không bao giờ quên cái khoảnh khắc khi lấy đứa bé từ trong bụng Mặc Thiên Trần ra, Mặc Thiên Trần thê lương la khóc, Mặc Thiên Trần chưa từng được nhìn thấy đứa bé, mãi cho đến lúc gặp nhau ở Anh quốc, cũng chỉ là vội vã thoáng nhìn, không giống như giờ phút này ôm nhau chân thực như vậy.
Mặc Thiên Trần vào giờ khắc này, không thể không cảm kích Cúc Như Khanh, chuyện gì cô không làm được, anh đều giúp cô, dường như đối với anh không có chuyện gì là không làm được. cô ôm đứa bé, sau đó nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn có nhiều nét giống mình, “acon yêu, mẹ thật xin lỗiacon…”
Đối với đứaacon gái này cô đặc biệt luôn mang một cảm giác áy náy, cho dù xảy ra chuyện gì, đáng lẽ cô cũng không nên chấp nhận loại giao dịch đó, vì thế, Mặc Thiên Trần luôn cảm thấy có lỗi vớiacon gái cô, lúc còn non trẻ, quá nóng lòng muốn có tiền, nên mới phải làm loại chuyện sai lầm này.
Cúc Hoài Cẩn thấy Mặc Thiên Trần khóc đến thương tâm muốn chết, cô cũng khóc, hai mẹacon ôm nhau khóc, Kiều Kiều nhìn họ, không nhịn được cũng nức nở ra tiếng, sau đó dùng đầu cọ cọ vào giữa hai người, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia.
Dương Mi vội vàng lau nước mắt, “Mặc tiểu thư, chúng ta vào nhà đi! Gió lên rồi, trời bắt đầu lạnh rồi.”
“Phải phải phải…” Mặc Thiên Trần ôm Cúc Hoài Cẩn đứng dậy, nhìn Dương Mi, “Dương quản gia, cảm ơn cô đã chăm sóc đứa bé, thật cảm ơn cô…”
“Là chuyện tôi nên làm mà.” Dương Mi rơi lệ.
Mặc Thiên Trần nhìn Dương Mi, hai người phụ nữ cùng ôm một đứa bé, sự thống khổ dần dần nhường chỗ cho tư vị ngọt ngào.
Mặc Thiên Trần ôm Cúc Hoài Cẩn vào phòng khách, Dương Mi nói: “Mặc tiểu thư, trước khi đến đây chúng tôi đã ăn tối rồi.”
“Vậy chúng ta lên lầu luôn, được không?” Mặc Thiên Trần nhanh nhẹn ôm đứa bé lên lầu.
Họ cùng đi đến một phòng vừa mới được bài trí hôm nay, Dương Mi đặt hành lý xuống, Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Hoài Cẩn dưới ánh đèn, có ánh đèn nhìn rõ hơn lúc nãy rất nhiều.
“nói mẹ nghe,acon tên là gì, được không?” Mặc Thiên Trần không ngờ lần đầu tiên gặpacon gái, nó lại không sợ người lạ, còn khéo léo biết gọi cô là mẹ.
“acon tên Hoài Cẩn, ba thích gọiacon là tiểu công chúa, Dương quản gia gọiacon là đại tiểu thư, còn Kiều Kiều gọiacon là mẹ.” Cúc Hoài Cẩn rúc vào ngực cô, sợ cô không hiểu, cô bé chỉ cònacon chó trong ngực, “Mẹ, nó chính là Kiều Kiều.”
“…” Mặc Thiên Trần nhất thời nở nụ cười, “Kiều Kiều thật đáng yêu, có phải nên gọi bà là bà ngoại rồi không?”
“Kiều Kiều, gọi bà ngoại…” Cúc Hoài Cẩn vỗ vỗ Kiều Kiều, Kiều Kiều chui vào ngực Mặc Thiên Trần âu yếm.
Mặc Thiên Trần thấyacon gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, người đàn ông kia lại gọi nó là tiểu công chúa, nhất định nó là hòn ngọc quý được yêu chiều ở nhà, điều này khiến cô cảm thấy an ủi phần nào, “Sau này mẹ gọiacon là Bảo Bảo, được không?”
“acon gọi mẹ là Bối Bối nha?” Cúc Hoài Cẩn cười.
Dương Mi nghe đến đó, có chút không tự nhiên, thật ra thì Bối Bối đã sớm có, chỉ là hai mẹacon không biết thôi, chẳng qua, cô chỉ nghe lệnh của Cúc Như Khanh, tất cả những gì có liên quan, cũng chỉ có thể nghe theo sự phân phó của anh mà làm.
Mặc Thiên Trần nhẹ nhàng ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ,acon gái thông minh như vậy, dáng dấp lại giống cô đến sáu, bảy phần, nhìn thấy huyết mạch máu mủ của mình, đột nhiên cô cảm thấy, vào giờ phút này, cô là người hạnh phúc nhất thế giới, hạnh phúc này, dĩ nhiên có công lao không nhỏ của Cúc Như Khanh.
Đêm đã khuya, Cúc Hoài Cẩn nằm trong ngực Mặc Thiên Trần bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Mặc Thiên Trần vội vàng ôm cô bé lên giường, thay áo ngủ, rồi đắp chăn lại.
Những việc này bình thường đều do Dương Mi làm, nhưng bây giờ Mặc Thiên Trần đảm nhận, cô không biết đứa bé có thể ở đây đến khi nào, nên mỗi phút mỗi giây cô đều rất quý trọng.
Lưu luyến không muốn ra khỏi phòng, Mặc Thiên Trần để Dương Mi ở phòng bên cạnh, cô nắm tay Dương Mi, “Trần Ích đưa hai người đến đây, không làm khó các người chứ?”