Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta:
Chủ nhật, Trần Ích lại đưa Dương Mi và Cúc Hoài Cẩn đến biệt thự, Mặc Thiên Trần gặp đượcacon gái, tâm tình rất vui, kể từ lúc gặp đượcacon gái, công việc của cô cũng rất trôi chảy.
“Dương quản gia, chuyện lần trước thật xin lỗi! Tâm tình tôi mất khống chế.” Mặc Thiên Trần xin lỗi Dương Mi, cô biết Dương Mi chỉ là phụng lệnh làm việc.
Dương Mi khẽ mỉm cười, “Tôi hiểu tâm trạng Mặc tiểu thư, chủ nhân cũng không trách cứ, tôi muốn chủ nhân cũng có thể hiểu được tấm lòng của Mặc tiểu thư thôi.”
“Mẹ,acon dẫn Kiều Kiều đến thăm mẹ!” Cúc Hoài Cẩn hân hoan gọi.
“Bảo Bảo, Bảo Bảo ngoan…” Mặc Thiên Trần ôm cô vào lòng, hôm nay là chủ nhật, cô lại có thể tận hưởng một ngày ở cùng đứa bé.
Quãng thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, Cúc Hoài Cẩn tới đây từ sớm, bây giờ trời đã ngã về tây rồi, Mặc Thiên Trần lại sắp chìm đắp trong tâm trạng đau khổ rồi.
Mặc Thiên Trần mặc dù thương cảm, nhưng vẫn quan tâm đến tình hình học tập của đứa bé, “Bảo Bảo, nghỉ đôngacon không phải làm bài tập à?”
“Mẹ, bọnacon không có bài tập nghỉ đông.” Cúc Hoài Cẩn đang chơi ma phương, Kiều Kiều ngồi một bên ngoan ngoãn nhìn.
Ma phương: trò chơi toán học. Chi tiết: .baomoi /Toan-hoc--hoc-ma-choi-Ma-phuong//
Mặc Thiên Trần biết giáo dục ở nước ngoài khác trong nước, trong nước là giáo dục chính quy, còn ở nước ngoài là tùy theo năng lực của trẻ mà dạy, căn cứ vào khả năng của trẻ để áp dụng phương pháp dạy phù hợp.
“Mặc tiểu thư, đại tiểu thư đi học hay được thầy cô khen, cô đừng lo.” Dương Mi nói.
“Bảo Bảo rất thông minh, tôi biết mà.” Mặ "Bảo Bảo rất thông minh, tôi biết." Mặc Thiên Trần cười.
Cúc Hoài Cẩn nghiêm túc chơi ma phương, không để ý chung quanh nữa, Dương Mi tranh thủ kể chuyện, “Chuyện lúc nhỏ của đại tiểu thư, Mặc tiểu thư có muốn nghe không?”
“Dĩ nhiên rồi, tôi rất muốn nghe, cô nói nhanh đi.” Mặc Thiên Trần hứng thú dồi dào.
Dương Mi nhớ lại nói: “Ngày đầu tiên đi học, thầy giáo bảo cả lớp mỗi người phải kể một câu chuyện mà mình yêu thích, truyện cổ tích, truyền thuyết hay truyền kỳ đều được. Đại tiểu thư liền kể một triết lý: nếu như yêu là , không yêu là , nhân với ra là yêu nhau, nhân với ra chính là không yêu, nếu nhân với ra thì sẽ là yêu đơn phương không có kết quả. Nếu hai người đều chỉ yêu một nửa, nghĩa là nhân ra thì kết quả còn ít hơn. Thế giới này rộng lớn, yêu một người thì dễ, được một người yêu cũng dễ, nhưng cả hai yêu nhau, thì rất khó. Còn tình yêu đã được định sẵn thì chính là phép nhân với .”
Dương Mi nói đến đây, Mặc Thiên Trần liền hiểu, cha mẹ đối vớiacon cái luôn có một tình yêu, vàacon cái đối với cha mẹ cũng có một tình yêu, đấy chính là phép nhân tình yêu với , còn lại sẽ hoặc là tình yêu bày tỏ nam nữ hoặc là không ai thương yêu nhau.
Đó là đạo lý yêu thương củaacon gái cô, dùng phép nhân đơn giản để diễn tả, thật đúng là khiến người ta kinh ngạc, một đứa bé tâm hồn trong sáng như nó, lại có hiểu được vấn đề phức tạp như vậy.
Những người bình thường khác, nếu có thể hiểu được công thức của nó, nghĩa là cũng hiểu được đạo lý này rồi.
Mặc Thiên Trần không khỏi nhớ đến Cúc Như Khanh, mặc dù cô không dám khẳng định anh yêu cô là , nhưng anh cũng chưa bao giờ chần chừ, vậy vấn đề là nằm ở cô, cô là hay đây?
cô cũng hiểu đạo lý này, cô vàacon gái không thể nào gặp nhau như người bình thường được, vì quan hệ hai người không giống với quan hệ bình thường của những người trong gia đình, nhưng tình thương giữa mẹ vàacon, cũng là đẳng thức vĩnh hằng nhân ra .
Vì thế, lúc Cúc Hoài Cẩn ra về lần thứ hai, Mặc Thiên Trần không khóc, cô không khóc, đứa bé cũng sẽ không khóc, dù sao nó cũng còn nhỏ, sao hiểu được sinh ly tử biệt là cái gì… Tình thương này, cô muốn dùng để chúc phúc choacon gái, mongacon gái sẽ đi được xa hơn, bay được cao hơn, chứ không phải là dùng tiếng khóc ngăn trở nó tiến về phía trước.
“Mẹ, tạm biệt!” Cúc Hoài Cẩn nhiệt tình vẫy tay, cảm giác như lần này đi rồi, vẫn còn có cơ hội được trở về bên mẹ.
Mặc Thiên Trần kiềm nén tất cả nhớ nhung vào lòng, mỉm cười nói: “Bảo Bảo, tạm biệt!”
Lúc Trần Ích lái xe đi, cô vẫn đứng tại chỗ, mặc cho nước mắt cuồn cuộn rơi, cô muốnacon gái yên tâm mà đi, còn bản thân thì cố nén tất cả đau đớn.
Quan hệ giữa Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh, mặc dù có lúc gần gũi, nhưng vẫn chưa có chiều hướng phát triển nữa, cô nhớ lại câu nói của Cúc Như Khanh, “Trần, tại sao em không thể toàn tâm yêu anh?”
Bứt rứt hàng đầu của cô là đã bỏ lỡacon gái, nhưng anh đã giúp cô tìm lại được, bây giờ cô còn gì để lo lắng nữa? Đúng như anh hỏi, tại sao cô không thể toàn tâm yêu anh?
Lý Tình Y cũng thường hỏi Mặc Thiên Trần, hỏi cô và Cúc Như Khanh bây giờ là thế nào? Mặc Thiên Trần chỉ trả lời, quan hệ của bọn họ không phải như mọi người đồn đâu, cô là người trong cuộc nên đương nhiên hiểu nhất.
Tối đó, Khang Hạo gọi đến, “ Thiếu phu nhân, tối nay đi cùng tiên sinh tham dự buổi ký hợp đồng hợp tác thứ hai với Phí thị.”
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn.” Mặc Thiên Trần đặt điện thoại xuống.
cô mở tủ quần áo tìm một bộ dạ phục màu đỏ, anh từng nói, cô mặc màu đỏ trông rất đẹp, vậy tối nay, cô sẽ mặc bộ này đi cùng anh.
Trần Ích đưa cô đến Cúc thị, nhân viên vẫn chưa tan việc, cô vừa vào công ty, liền lập tức trở thành tiêu điểm, Mặc Thiên Trần mỉm cười gật đầu chào mọi người, cô xuất hiện, cũng giải tỏa bớt các lời đồn đại về tình cảm giữa cô và Cúc Như Khanh tan vỡ.
Khang Hạo vừa đi từ phòng làm việc tổng tài ra, nhìn thấy lễ phục màu đỏ tôn lên dáng vẻ thanh tú, làm nổi bật sự nóng bỏng của cô, lộ ra dáng vẻ cao quý quyến rũ, hấp dẫn nhưng không mất đi nét tao nhã.
“Thiếu phu nhân, cô đẹp quá!” Khang Hạo than thở từ đáy lòng.
“Cảm ơn.” Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười.
“Tiên sinh, thiếu phu nhân đến rồi!” Khang Hạo gõ cửa phòng làm việc Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần vẫn đứng ở cửa.
Cúc Như Khanh mắt lập tức sáng lên, Khang Hạo biết điều lui ra ngoài, Mặc Thiên Trần từng bước tiến về phía anh, bước tiến của cô thong dong nhưng không mất thăng bằng, mỗi một bước đi sinh động, tựa như một đóa hoa có sức sống lan tỏa ra từ mắt anh.
cô mỉm cười nhìn anh, tròng mắt to tròn chứa đầy nhu tình, Cúc Như Khanh khẽ nhếch môi, màu đỏ là màu anh chọn cho cô, cô mặc vào người quả nhiên toát ra mị lực, cô là của anh, từ năm cô mười tám, từ cái đêm bão táp ngày tháng đó, cô đã định sẵn là của anh.
“không phải em đến sớm chứ?” cô thấy anh không nói gì.
“không, em đến rất đúng giờ!” Anh đứng dậy bỏ lại văn kiện trên bàn, mặc tây trang vào. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút áy náy, anh đi về phía cô, vươn tay nắm lấy hông cô, nói bên tai cô, “Hại anh không còn muốn xử lý nốt công việc.”
Cái người này? Khen người ta một câu thì chết sao! Anh không thể nói thẳng ra là hôm nay cô rất đẹp à! Có cần phải cua quẹo một vòng đổ thừa cô dẫn dắt tầm mắt hay lấy đi tâm tư của anh không.
“Em thích anh khen em!” cô giương mắt cười, nụ cười sáng như hoa xuân.
Anh đang mở cửa, rất nhanh nhẹ nhàng ấn xuống hai má cô một cái hôn, anh cũng thích nụ cười sáng rỡ của cô, nó tựa như đóa hoa nở rộ dưới trời xuân, khiến tim anh đập loạn không thôi.
Lần đầu tiên xuất hiện ở Cúc thị, người đàn ông tuấn lãng cao lớn, người phụ nữ lại xinh đẹp ưu nhã, Khang Hạo đứng ở trong phòng làm việc len lén nhìn ra, bây giờ hoàn toàn có thể xác định, mùa đông của hắn rốt cuộc cũng kết thúc rồi, ngoài cửa sổ từng nụ hoa bắt đầu nở, mùa xuân của đất trời đã đến, còn mùa xuân của Khang Hạo hắn đang ở đâu?
Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần bước vào thang máy chuyên dụng dành riêng cho tổng tài, ở trong thang máy người nào đó đột nhiên hóa sói, nhanh chóng ôm lấy hông cô, ép cả người cô lại gần anh, bờ môi nóng như lửa ngay lập tức khắc lên môi cô.
không có chút ngượng ngùng dù ở trong thang máy, Mặc Thiên Trần chủ động ôm cô anh, đáp lại anh, tròng mắt to tròn in lại hình ảnh anh tuấn của anh, nụ hôn nóng bỏng ở trong không gian bít bùng càng nóng hơn.
“Đinh!” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Cúc Như Khanh không nỡ buông cô ra, Mặc Thiên Trần vẫn còn treo tay trên cổ anh, cười nói tự nhiên.
Trần Ích lái xe, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần ngồi ở hàng ghế sau, cô rúc vào ngực người đàn ông, bắt đầu trang điểm lại.
“Lúc đến đó em không thoa son à?” Anh kinh ngạc, lúc anh hôn chỉ ngửi được mùi thơm của cô.
Mặc Thiên Trần soi gương cười, “Phải! Em đoán anh sẽ hôn em!”
Cúc Như Khanh cười ha hả, người phụ nữ của anh thỉnh thoảng tự đại cũng khiến anh vui vẻ.
Rất nhanh, hai người đến hiện trường thi công thứ hai của Phí thị, Mặc Thiên Trần mặc bộ dạ phục màu đỏ, lập tức trở thành tiêu điểm, hơn nữa bàn tay Cúc Như Khanh đặt lên hông cô, càng thêm công khai cô là của anh.
Chu Tiểu Kiều đứng bên cạnh Phí Cường Liệt, nhìn vợ chồng Cúc Như Khanh, trái tim càng thêm chua xót khó nhịn, Mặc Thiên Trần làm cô thành ra thế này, cô làm sao nhịn được!
Phí Cường Liệt thấy vợ chồng Cúc thị phu thê tình thâm, khuyên Chu Tiểu Kiều: “Chân trời nơi nào không có cỏ thơm, cháu cần gì phải mê mẫn hắn mãi như vậy? Quan niệm Cúc gia rất nặng, căn bản cháu không lý giải được đâu.”
“Đó là chuyện của cháu, không nhọc công chú Phí lo giúp.” Chu Tiểu Kiều nói, “Phí thị đang không ngừng đi lên, cháu nên quan tâm đến nó thì hơn.”
“Chú rất tin tưởng vào năng lực của cháu, trò giỏi hơn thầy rồi.” Phí Cường Liệt cười xong, tiến về phía vợ chồng Cúc Như Khanh, “Như Khanh, hoan nghênh phu thê hai người đến đây, cùng chứng kiến Phí thị chúng tôi đi lên thêm một tầm cao nữa, tối nay chúng ta nhất định không say không về rồi.”