Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta:
Công ty Mặc thị.
Lúc Mặc Thiên Trần làm việc, khóe mắt đuôi mày cũng tươi cười, dáng vẻ tạo thành một bức xuân ý dồi dào.
“Giảng hòa rồi sao?” Triển Thanh Thanh xem xét biểu tình của cô, lập tức kết luận.
“không nói cho em biết.” Mặc Thiên Trần ngâm nga hát.
Triển Thanh Thanh khinh bỉ, “Xuân sắc khắp vườn không cách, một nhành hồng hạnh vượt tường ra, còn không chịu nói em biết nữa, nghĩ em không nhìn ra được à?”
“Nếu nhìn ra được sao còn hỏi nữa?” Mặc Thiên Trần kéo cao âm lượng.
“Chủ yếu em muốn chia sẻ niềm vui với chị thôi.” Triển Thanh Thanh hiến mị.
Hiến mị: ra vẻ nịnh nọt.
Mặc Thiên Trần cười nói: “Em ngồi đó chờ lây sang là được rồi.”
“Keo kiệt!” Triển Thanh Thanh phồng má.
Mặc Thiên Trần bật cười, cười một hồi, cô mới nói nhỏ: “Em thấy Như Khanh là người thế nào?”
Triển Thanh Thanh hí mắt, “Truyền thuyết kể rằng đó là người có thể làm bất kỳ chuyện gì, chỉ cần người đó muốn, thì nhất định thành công.”
“không gì không làm được? Đến mức vậy à?” Mặc Thiên Trần không khỏi trừng mắt.
Đến lượt Triển Thanh Thanh cười, “Nước sông có đổi màu không thì em không biết, nhưng chị có thể tự kiểm chứng mà.”
“Em…” Mặc Thiên Trần trơ mắt nhìn cô chạy mất, nhưng trong lòng rất vui.
cô cũng cảm thấy hình như anh không có gì là không làm được, tìm đượcacon gái cô chính là ví dụ điển hình nhất.
Vì vậy, cô cũng không còn lo Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều hợp kế làm khó anh nữa, việc mà từ nay về sau cô phải làm, chính là ở bên cạnh anh, cùng anh vui vẻ sống từng ngày.
Mặc Thiên Trần ngồi vào ghế, vươn đôi chân của mình ra, đầu gối vẫn còn khẽ đau, nhưng chuyện này càng chứng minh anh yêu cô, cô cảm thấy vết thương này hoàn toàn đáng giá.
Nhắm mắt lại hồi tưởng, thưởng thức phần diễn xuất của mình hôm qua, cô không nhịn được cười ra tiếng, những chuyện tốt đẹp này đều làacon gái mang lại cho cô.
thật ra thì hôm qua thấy Trần Ích mang văn kiện đưa cô, cô đã thấy lạ, Trần Ích là người của Cúc thị, hắn và Khang Hạo là hai người Cúc Như Khanh tin tưởng nhất, Cúc Như Khanh làm sao để Trần Ích chuyển văn kiện cho cô mà không để Trần Ích tự tay mang vào? Sau đó lại thấy Chu Tiểu Kiều xấu bụng nhìn chằm chằm vào văn kiện thì cô càng chắc chắn phỏng đoán của mình là đúng, khi cô bị người đàn ông đụng vào, vừa lúc nhìn từ kính thủy tinh phản chiếu lại thấy được Chu Tiểu Kiều mở túi giấy ra vừa nhìn vừa chụp hình, cô vốn định ngăn cản, nhưng lại thấy Trần Ích đứng đằng xa, mặt không biến sắc nhìn Chu Tiểu Kiều, cũng không bước đến can ngăn gì, lúc đó cô liền nghĩ đến hai khả năng: một là Cúc Như Khanh có lòng cho Chu Tiểu Kiều thấy nội dung văn kiện, hai là Cúc Như Khanh muốn gán cho cô tội bán đứng cơ mật.
Nhưng sau khi Chu Tiểu Kiều đỡ cô vào phòng, Cúc Như Khanh từ đầu tới đuôi không hề xem văn kiện, chỉ chăm chút lo lắng cho vết thương của cô, cô cảm thấy xấu hổ với suy đoán thứ hai của mình, anh mà muốn hãm hại cô, thì một câu nói là đủ để cô chết. Khi anh ôm cô ra khỏi đó, cô có nhắc anh lấy văn kiện trên bàn, đến khi lên xe, lại nghe anh nói một câu, “Chúng ta án binh bất động, cứ để hắn mua.”
Anh ‘án binh bất động’, chứng tỏ kế hoạch đã được bố trí xong, chỉ chờ hiệu lệnh để công thành lướt trì. Trải qua mấy ngày này, cô hiểu anh rõ hơn, cô biết anh dù làm chuyện gì, cũng đều đã nghĩ sâu tính kỹ, ngoài mặt dù không biến sắc, nhưng bên trong thì khác.
Vì thế, Mặc Thiên Trần cũng giả vờ không biết Chu Tiểu Kiều đã xem lén văn kiện, tiếp tục giả trư ăn cọp, để Chu Tiểu Kiều nghĩ là mình không làm được gì, thật ra thì cô tuyệt đối không muốn đấu với Chu Tiểu Kiều, cô chỉ muốn ngày ngày được gặpacon gái, được yêu thương với Cúc Như Khanh. cô bị thương, quả nhiên khiến Cúc Như Khanh càng yêu cô hơn, tình cảm hai người cũng dần dần dung hợp, đây chính là thu hoạch lớn nhất của cô.
Đây gọi là ‘bọ ngựa bắt ve, hoàng tước đứng sau’, Cúc Như Khanh đã bố trí thời cuộc, dẫn dụ Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều vào bẫy, mà đây cũng là lần đầu tiên Mặc Thiên Trần thành công, phá vỡ được cục diện bế tắc trong tình cảm giữa cô và Cúc Như Khanh, hai người trải qua cuộc sống ngọt ngào, hạnh phúc.
Mặc Thiên Trần đang vui vẻ mơ về cuộc sống tương lai giữa cô và anh thì đồng hồ báo thức vang lên báo hiệu đã hết giờ làm việc, cô nhanh chóng sắp xếp văn kiện trên bàn, rồi chạy về phía phòng làm việc của cha, hôm nay Cúc Như Khanh nói muốn đưa cô về thăm cha mẹ, lần nào anh nói vậy là tan sở anh đến chờ sẵn trong phòng làm việc của cha cô.
Nhưng lần này, chỉ thấy mỗi cha trong phòng làm việc, cô tìm nửa ngày, cũng không thấy bóng người, Mặc Chấn Đông cảm thấy lạ, “Thiên Thiên,acon tìm gì ở đây vậy?”
“không có gì.” Mặc Thiên Trần thất vọng nói, có phải Cúc Như Khanh quên rồi không?
Mặc Chấn Đông cười nói, “Vậy thì về đi!”
“Vâng…” Mặc Thiên Trần tròn mắt, “Cha, cha về trước đi!acon vừa nhớ ra có chuyện chưa làm xong,acon làm xong sẽ về.”
cô trở lại phòng làm việc, lấy văn kiện ra xem, nhưng chẳng lọt vô đầu được gì, cô bất đắc dĩ thở dài, nhìn ra phòng làm việc trước mặt thấy các nhân viên đã tan việc, cô vẫn một mình ngồi đây mè nheo.
Bảy giờ, cô chuẩn bị rót một ly café thì Lý Tình Y gọi đến, Mặc Thiên Trần ngưng chặt chân mày, đã mấy lần mẹ gọi cô và Cúc Như Khanh về nhà ăn cơm, bị cô từ chối hết, hôm nay vốn dĩ có thể đi, cô nên trả lời thế nào đây?
“Mẹ,acon còn đang bận…”
“acon bận cái gì? Chaacon đã về đến nhà, Như Khanh cũng tới rồi, đã chuẩn bị xong bữa tối, cả nhà đang chờacon,acon còn không mau về!” Lý Tình Y vui vẻ nói như đốt pháo.
Cái gì? Cúc Như Khanh đến nhà cô nấu ăn? Mặc Thiên Trần mắt chữ A mồm chữ O, chiều nay anh không đến công ty đón cô, hóa ra là đến nhà cô, sau đó còn…
“Mẹ,acon lập tức về.” nói xong, Mặc Thiên Trần nhanh chóng lấy túi xách, lái xe chạy về nhà.
Mặc Thiên Trần vừa vào nhà, thấy Cúc Như Khanh cởi tạp dề, cô nhanh chóng nhào tới, ôm cổ anh, “Sao tới đây mà không nói em biết?”
“Anh nói rồi mà, lời anh nói độ tin cậy luôn là trăm phần trăm.” Anh sờ sờ mũi cô.
Cái người này, giờ thành cô là người trễ hẹn với anh, Mặc Thiên Trần cười cười xin lỗi, nói nhỏ bên tai anh, “Anh nói mà không thực hiện, anh phải chịu phạt.”
“Phạt thế nào?” Anh có chút hăng hái ngưng mắt nhìn cô.
Mặc Thiên Trần thì thầm bên tai anh, “Phạt anh cả đời phải đối xử tốt với em…”
Lời còn chưa nói hết, Cúc Như Khanh cảm thấy thân thể căng thẳng, anh ôm cô, cúi đầu hôn lên môi cô, anh đang mong đợi đến ngày cô chủ động yêu anh…
Lý Tình Y vừa vào đến cửa phòng bếp, liền nhìn thấy một đôi trẻ ôm hôn nhiệt liệt trong sảnh, bà mỉm cười nhìn về phía Mặc Chấn Đông, Mặc Chấn Đông cũng khẽ mỉm cười.