Chương :
Edit: Ishtar
Beta:
Tối đó, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần về Cúc gia, lúc bọn họ đến, hai nhà Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền đã đến rồi, cả hai người Cúc Như Phong và Cúc Như Mi – bọn họ rất ít gặp – cũng có mặt.
Cúc Như Mi chạy ra đầu tiên, “Anh hai, chị hai, đến rồi!”
Cúc Như Khanh gật đầu, Cúc Như Phong bước tới, “Anh hai, chị hai, xin chào!”
Mặc Thiên Trần đáp lễ, “Chào cậu!” Sau đó Cúc Như Mi kéo tay cô, “Chị hai, thấy chị gầy hơn lần trước gặp!”
“Có à?” Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười.
Cúc Như Mi thống khổ, “Chị nhìn em xem, hồi đầu năm, vẫn ăn được uống được, em vừa mập lên hai cân nha nha nha…”
“Đừng kéo dài âm cuối! Chị nghe được, chị nghe được.” Mặc Thiên Trần sắp bị thanh âm của cô nhóc đâm rách màng nhĩ rồi, “Mập lên có hai cân thôi mà, chẳng lẽ lễ mừng năm mới em chỉ ăn được hai cân thịt à?”
“Em không cần biết, chị hai, nhất định chị phải chỉ cho em biết bí quyết giảm cân.” Cúc Như Mi đổ thừa, “Mai em phải đi học lại rồi, nhất định sẽ bị lũ bạn cười.”
Mặc Thiên Trần nhìn cô phồng khuôn mặt trẻ con mập mạp, không khỏi thở dài, các cô gái trưởng thành đều rất chăm chút vào việc giảm béo, lúc cô mười bảy mười tám tuổi, cũng ngày ngày hy vọng được giảm cân, bây giờ không cần giảm người cũng tự động gầy đi.
“Chẳng lẽ em lo sau khi đi học lại bạn trai em sẽ cười em biến thành con heo con à?” Mặc Thiên Trần đùa với cô.
“Em không có bạn trai đâu, mấy nam sinh thân thiết với em đều trở thành bạn bè chí cốt của em, chị nói xem em có đau khổ không? Nhất định là do em mập lên, bọn họ mới như thế.” Cúc Như Mi phát điên không dứt.
Mặc Thiên Trần sờ sờ mặt cô, “Đó là do thiên tử chân chính của em chưa xuất hiện thôi, khi nào anh chàng đó xuất hiện, em chính là Tây Thi trong mắt cậu ta.”
Cúc Như Mi còn đang muốn nói tiếp, Mặc Thiên Trần đã thấy Cúc Như Khanh đang trò chuyện với Cúc Như Phong, vừa lúc cũng thấy Cúc lão gia đang từ trong phòng đi ra, “Chúng ta đi chào ông trước.”
“Ông nội, chúc mừng năm mới!” Mặc Thiên Trần và Cúc Như Mi cùng bước đến, cô đứng bên cạnh Cúc lão gia, nhìn ông cụ tinh thần quắc thước, mặt mày hồng hào, thấy ông khỏe mạnh mà vui mừng, cô thấy cả nhà đều đã đến đông đủ, lễ mừng năm mới bọn họ không ở nhà, hôm nay xem như là mọi người cùng ăn bữa cơm mừng năm mới.
Cúc lão gia thấy Mặc Thiên Trần và Cúc Như Mi đứng trước mặt, “Hai nha đầu đến rồi! Thiên Thiên, sao lại gầy như vậy? Có phải Như Khanh không chăm sóc con tốt không?”
“Sao có thể thế được?” Mặc Thiên Trần nở nụ cười, “Thể chất con, trời sinh ăn không mập, con cũng không có cách nào!”
“Ông nội, ông xem chị hai nói vô tư chưa, thật khiến con ghen ty.” Cúc Như Mi thương tâm rên.
Lúc này, Cúc Như Khanh cũng đi tới, “Ông nội.”
Anh mỉm cười ôm eo Mặc Thiên Trần, Cúc Như Phong cũng bước đến chào hỏi, hai anh em Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền cũng bước vào, mọi người chúc mừng nhau, Liễu Nam Điềm ra khỏi bếp thông báo cơm đã chuẩn bị xong rồi.
“Cùng ăn cơm thôi.” Cúc lão gia tuyên bố.
Mọi người cùng ngồi vào bàn, cả nhà quây quần, ăn uống vô cùng náo nhiệt, lúc uống rượu, Cúc Thiên Lâm bỗng nói, “Như Khanh, ta thấy công ty của cháu năm ngoái được bầu là top mười công ty xuất sắc, chúc mừng cháu!”
Cúc Thiên Truyền cũng nâng ly, “Phải rồi, Như Khanh, chúc mừng cháu.”
Cúc Như Khanh nâng ly rượu, cũng đoán được mục đích bữa cơm này của bọn họ là gì, “Cảm ơn bác và chú.”
Cúc Như Phong nhân cơ hội mời rượu, “Anh hai, anh làm danh tiếng Cúc gia chúng ta ngày càng vang dội, em kính anh một ly!”
“Được!” Cúc Như Khanh uống một hơi cạn sạch.
Cúc Thiên Lâm nói: “Như Khanh, công ty đồ chơi càng làm càng lớn, không bằng cho Như Phong vào giúp cháu? nói thế nào Như Phong cũng là người nhà, cháu cũng yên tâm hơn, người ngoài dù sao cũng là ngăn cách về tình cảm.”
Cúc Như Khanh không nói gì, anh chỉ là mỉm cười tiếp tục gắp thức ăn, nhưng tay trái để dưới bàn đã âm thầm nắm chặt thành quyền, Mặc Thiên Trần vừa lúc ngồi bên trái anh, cảm nhận được biến hóa của anh, cô đưa tay dưới đáy bàn ve bàn tay trái của anh.
Mặc dù cô không am hiểu tâm cơ người khác, nhưng không có nghĩa là cô không hiểu được ý đồ người ta, lần trước lấy lý do Cúc lão gia ngã bệnh gọi anh về, lần này mặc dù gọi là bữa cơm đoàn viên, nhưng ngay cả bữa cũng đã có mùi vị khác. Bây giờ, cô thấy Cúc Như Khanh dù sắc mặt bình thường, nhưng tay lại biến hóa, cũng hiểu hóa ra bữa cơm này chỉ là một bữa Hồng Môn Yến.”
Hồng Môn Yến: chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người, xuất phát từ một điển tích từ thời chiến quốc: Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm TCN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô nhà Tần lúc bấy giờ). Người tham dự gồm có: Lưu Bang, Hạng Vũ – những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc đến phong trào nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán – Sở tranh hùng, nó được xem là nguyên nhân gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Sở Bá Vương Hạng Vũ và thành công lập ra nhà Hán của Hán Cao Tổ Lưu Bang. Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ mở tiệc mừng công với ý định muốn giết Lưu Bang, Lưu Bang sau nhiều phen gặp nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn an toàn.
Cúc Như Khanh cảm giác được nhiệt độ Mặc Thiên Trần truyền tới, mười ngón tay nhẹ nhàng giao lại, anh cảm thụ sự lo lắng và trấn an của cô, anh cũng nhẹ nhàng cầm ngược lại, ý bảo cô đừng lo lắng.
trên bàn cơm vì Cúc Như Khanh không tỏ thái độ gì, mà nhất thời cục diện bế tắc, Cúc Thiên Truyền lập tức nói: “Chờ Như Mi tốt nghiệp Đại học, cũng có thể đến công ty đồ chơi làm.”
Cúc Như Mi không bị di truyền tâm cơ như những người khác trong Cúc gia, cô đơn thuần phản bác, “Ba, con đã chuyển sang chuyên ngành thiết kế trang sức, cũng là một ngành của thiết kế thời trang, căn bản không hợp với công ty đồ chơi của anh hai đâu.”
“Câm miệng!” Cúc Thiên Truyền không ngờ con gái lại vạch trần hắn.
Cúc Như Mi uất ức chép miệng, sau đó tự gắp thức ăn không nói gì nữa.
Cúc Như Khanh nghe đến đó, nhàn nhạt cười, nhìn về phía Cúc lão gia, “Ông nội, ông thấy sao?”
Câu hỏi này, là trực tiếp ném vấn đề sang cho Cúc lão gia, thứ nhất, ông là người đứng đầu gia đình, Cúc Như Khanh tôn kính ông; thứ hai, quyết định của ông thế nào, sẽ quyết định thái độ của Cúc Như Khanh; thứ ba, Cúc Như Khanh ý muốn trực tiếp hỏi ông, có phải đây là mục đích bữa cơm hôm nay không?
Cúc Thiên Lâm không chỉ cấu kết với Phí Cường Liệt, mà còn muốn con hắn trà trộn vào Cúc thị, ý đồ này Cúc Như Khanh chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra, nhưng e ngại Cúc lão gia vẫn còn ngồi đây, anh tạm thời không biểu hiện mà thôi.
Cúc lão gia là đại nhân vật trong giang hồ, khôn khéo như ông làm sao không hiểu được ý tứ của Cúc Thiên Lâm, có điều, từ lúc Cúc Thiên Kỳ bắt đầu thừa kế chức chủ tịch, anh em họ đã bất hòa, bây giờ đến chú cháu bất hòa, còn có ông ở đây chủ trì đại cuộc, nên không ai dám ra mặt tranh đoạt thôi.
Nếu một ngày kia ông không còn, Cúc gia lúc đó không biết sẽ biến thành cục diện thế nào?
Cúc lão gia nhìn Cúc Như Phong, “Như Phong, lúc trước cháu học chuyên ngành tài chính, ông có quen biết một số bạn bè trong ngành, ông giới thiệu cháu đi làm bên tài chính, công ty của Như Khanh, cháu và Như Mi năng lực còn kém xa, không thích hợp.”
Mặc Thiên Trần thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ông cụ cũng tạm thời dẹp yên được cơn sóng lớn này.
Cúc Thiên Lâm nghe Cúc lão gia nói vậy, đương nhiên là mất hứng, nhưng không có lý do chính đáng để phản bác cha mình, Cúc Như Phong vẫn kiên trì, “Ông nội, mặc dù cháu học tài chính, nhưng cháu vẫn có thể đảm nhiệm chức vụ bên bộ phận tài chính quản lý công việc ở công ty anh hai mà.”
Chương :
Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta:
Cúc Như Khanh để cô lái, cô nghiêm túc nói: “Em đang lái xe anh đừng nói chuyện với em, em sẽ phân tâm.”
“Được! Anh để em tập trung.” Cúc Như Khanh nhìn người phụ nữ tuân thủ pháp luật rất nghiêm chỉnh này.
“Được, chúng ta đi thôi.” Mặc Thiên Trần nói xong, bắt đầu khởi động.
cô rất nghiêm túc, chuyên tâm lái xe, Cúc Như Khanh cũng không nói gì, chỉ nhìn về con đường phía trước.
Hai người cùng nhìn về phía trước, đồng tâm hướng về nhà. trên con đường này, cho dù phía trước khổ hay ngọt, chỉ cần hai người cùng nhau tiến lên, sẽ có thể vượt qua tất cả.
Nhà máy sản xuất Cúc thị.
Nghiêm Tu vẫn đang kiểm tra trong nhà máy, có một lô hàng có vấn đề, ông nhìn toàn bộ sản phẩm ngày mai phải giao đã biến thành phế phẩm, lập tức gọi cho Cúc Như Khanh.
Cúc Như Khanh đang chuẩn bị nghỉ ngơi với Mặc Thiên Trần, nhận được điện thoại của Nghiêm Tu, “Cái gì? Sao thế được? Tôi đến ngay.”
Anh cúp điện thoại, cởi áo ngủ, mở tủ lấy quần áo, Mặc Thiên Trần thấy vậy, chạy đến bên người anh, “đã xảy ra chuyện gì?”
“Chú Nghiêm nói trong xưởng có một lượng lớn hàng vốn ngày mai xong, nhưng tối nay sản xuất ra toàn bộ đều biến thành phế phẩm, anh lập tức đến xưởng.” Cúc Như Khanh mặc quần áo xong.
“Em đi với anh nhé?” Mặc Thiên Trần cũng chuẩn bị thay quần áo.
“không, em ở nhà nghỉ đi, ngày mai còn phải đi làm, có thể anh về rất khuya, em không cần chờ anh, cứ ngủ trước đi.” Cúc Như Khanh không cho cô đi.
“Nhưng em ở nhà cũng không ngủ được!” cô có chút kiên trì.
“Trần, nghe lời.” Anh hôn một cái vào gò má cô, sau đó sải bước ra ngoài.
Mặc Thiên Trần chạy đến cửa, nhìn theo bóng dáng anh, nghe tiếng xe cách xa Aegean Sea, qua hồi lâu mới chịu trở về phòng.
Cúc Như Khanh vừa ra khỏi Aeagean Sea, lập tức gọi cho Khang Hạo, Trần Ích và Nghiêm Tiểu Huệ, bốn người cùng đến nhà máy.
Sau khi đến xưởng, Nghiêm Tu cầm hàng mẫu cho Cúc Như Khanh xem, Cúc Như Khanh ra hiệu cho Nghiêm Tiểu Huệ xem, Nghiêm Tiểu Huệ xem xong, “Nhà máy bên Phí thị cũng làm sản phẩm giống thế này, đã tung ra thị trường trước rồi, tôi có xem kế hoạch của họ, vẫn còn đang tiếp tục sản xuất, theo tôi đoán, nhất định là có người tiết lộ mẫu thiết kế của công ty, Phí thị mới làm được như vậy, hơn nữa trong công ty chúng ta phải có người động tay động chân, toàn bộ sản phẩm mới biến thành phế phẩm.”
Nghiêm Tu lập tức nổi giận, “Là ai làm gián điệp, những thiết kế này là tôi tự mình làm. Lúc trước chỉ có người mua hàng mới được xem qua kế hoạch của tôi, bọn họ muốn mua nguyên vật liệu, còn nói với tôi nguyên vật liệu khan hiếm, bây giờ chưa mua được, nên chúng ta mới bị trì hoãn như vậy, bây giờ đang lúc tăng cường sản xuất, lại gặp phải rủi ro.”
“Khang Hạo!” Cúc Như Khanh kêu lên.
Khang Hạo lập tức lĩnh ngộ, “Trưởng xưởng biết người mua hàng Lý Hùng không?”
“À, Lý Hùng này tôi nhớ là hồi trước có gặp hắn rồi, tôi có hỏi hắn nhưng hắn lại nói hắn chưa từng gặp tôi.” Nghiêm Tu gật đầu.
Khang Hạo giải thích, “Lý Hùng trước kia là quản gia của lão gia, chú Nghiêm ở đây hơn mười năm tất nhiên phải gặp hắn rồi.”
“hắn cũng chính là quản gia của Cúc Thiên Lâm, chẳng trách hắn lại đến mua hàng của xưởng?” Nghiêm Tu giận đến nhảy lên.
Khang Hạo nhỏ giọng nói: “Là tiên sinh sắp xếp.”
“Tổng tài…” Nghiêm Tu nhất thời có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại nghẹn hết ở cổ họng, chuyện thành ra như vậy, Cúc Như Khanh chắc là đau lòng hơn ai hết.
Cúc Như Khanh chỉ đốt một điếu thuốc, không lên tiếng.
Nghiêm Tiểu Huệ nhìn anh, cũng trầm mặc, cô đi xem thành phẩm, xem có thể sửa được không.
Trần Ích lập tức phái người, “Mau đi tìm Lý Hùng về đây.”
Rất nhanh, người của Trần Ích đã mang Lý Hùng về, Lý Hùng vừa bước vào trong xưởng, nhìn thấy đống phế phẩm chất như núi, còn có cả Cúc Như Khanh, làm ra vẻ kinh hoàng, “đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trần Ích một quyền đánh vào cằm hắn, “Chúng tôi đang muốn hỏi ông đây! Bây giờ chuyện lộ rồi, còn không mau khai ra?”
Lý Hùng bị Trần Ích đánh đến lảo đảo, Trần Ích đánh một quyền mạnh, hàm răng Lý Hùng lập tức muốn rớt xuống, máu từ miệng tràn ra.
“Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra?” Lý Hùng từ dưới đất bò dậy, “Tại sao cậu lại đánh tôi? Tôi đã phạm lỗi gì? Trần Ích, ở đây không phải là Ám Dạ, sao cậu động tay động chân với tôi chứ?”
Khang Hạo tức giận nhào lên tung một cước, “Cho nên mày mới đổi bản thiết kế, cho rằng cùng lắm là bị tội mua bán hoặc sơ sót công việc thôi, không thể dùng quy tắc của Ám Dạ để trị mày, phải không?”
một cước này làm Lý Hùng lăn lộn trên đất, Nghiêm Tu giận đến mức đưa tay bắt cổ áo hắn, “Là Cúc Thiên Lâm phái mày tới đúng không? Cúc Thiên Lâm vẫn luôn ganh ghét lão tổng tài, lão tổng tài mất lâu rồi, Cúc Thiên Lâm lại vươn móng vuốt đến tổng tài, tao cho mày biết, đây là sự nghiệp của lão tổng tài, bất cứ kẻ nào cũng không thay đổi được. Hơn nữa sản nghiệp này và sản nghiệp Ám Dạ căn bản không liên quan, nó thuộc về nhà họ Cúc chứ không thuộc về những kẻ lòng lang dạ sói như mày.”
“Tôi không có… Tôi thật sự không có…” Lý Hùng biện giải, “Tôi nào dám đổi bản thiết kế? Tôi chỉ muốn có một công việc ổn định, an dưỡng tuổi già thôi… Nghiêm Tu, tôi với anh tuổi đã cao, mấy năm nữa phải về hưu rồi, tôi còn làm ra chuyện này làm gì chứ? Chủ tịch, chủ tịch… Xin tha mạng! Mọi người phải có đạo lý mới được…”
Cúc Như Khanh dụi điếu thuốc, bước tới trước mặt Lý Hùng, mỗi bước đi đều rất trầm trọng, anh đứng trước mặt Lý Hùng, “Chủ tịch? Bác còn biết tôi là chủ tịch của Ám Dạ sao? Chỉ dựa vào chuyện bác làm ở ngoài sòng bạc, tôi đã có thể hạ lệnh chặt ngón tay của bác rồi.”
“Cái đó thì đúng… Đó là lỗi của tôi, chủ tịch, cậu đã tha thứ cho tôi, tôi nên báo đáp cậu, làm sao tôi lấy oán báo ân được?” Lý Hùng lập tức khoát tay nói.
Cúc Như Khanh hừ một tiếng, “Tôi biết bác là con chó trung thành mà Cúc Thiên Lâm nuôi dưỡng, xảy ra chuyện gì bác đều đứng ra nhận, chuyện tốt thì hắn nhận, chẳng lẽ bác không biết chó nó cũng có quy tắc sao? Đó chính là dù mình trung thành với nhà họ thì đó cũng là nhà của họ, mãi mãi không phải nhà của mình. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ nuôi bác, bác nói tôi nên xử trí bác thế nào đây?”
“Đừng… Chủ tịch, đừng…” Lý Hùng sợ hãi nhìn Cúc Như Khanh, làm người đàn ông này nổi giận, hắn tự biết là hôm nay chạy trời không khỏi nắng.
Cúc Như Khanh chỉ nhìn chằm chằm vào vẻ mặt càng lúc càng sợ hãi của hắn, sau đó lãnh khốc ra lệnh, “Trần Ích!”
Trần Ích đi tới, không biết từ lúc nào, trên tay đã cầm một thanh dao dài chừng sáu tấc, vẻ mặt lãnh khốc chạy về phía Lý Hùng.