Edit: Song Ngư
Beta:
Mặc Thiên Trần cứ nhìn ngũ quan tuấn mỹ của anh như vậy, nghe được nhịp tim của anh, đau lòng vô hạn, rúc vào khuỷu tay anh, để ba ngàn sợi tóc nhu tình quấn quanh anh, lấy đi mọi phiền não của anh, xoa dịu trái tim anh.
Khi chuyện Lý Hùng lắng xuống, Cúc Như Khanh cứ nghĩ Cúc Thiên Lâm sẽ biết yên phận, không ngờ, bọn họ và Phí Cường Liệt đắc ý chung tay đối phó với Cúc thị công khai rõ hơn trước đây.
Mặc Thiên Trần không ngờ chuyện lại bị tác dụng ngược như vậy, cô lo cho Cúc Như Khanh, lại không biết phải làm thế nào mới giúp được anh.
Cúc Như Khanh ôm cô vào ngực, “Nha đầu ngốc, lo cái gì đấy?”
Bão táp sắp đến, sao cô không lo được. Hơn nữa trận chiến này là ngoại ưu nội hoạn, bên ngoài có Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều, bên trong lại có hai anh em Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền, “Như Khanh, anh nói em biết, có phải anh vì em mới đồng ý đầu tư vào công ty của Phí Cường Liệt không?”
Ngoại ưu: những rắc rối bên ngoài. Nội ưu: những vấn đề bên trong. Cả câu có nghĩa giống như câu “thù trong giặc ngoài”.
“Ai nói em thế?” Cúc Như Khanh cười nhạt.
“Tự em đoán.” Mặc Thiên Trần nhìn anh.
Cúc Như Khanh híp híp mắt, “Phí Cường Liệt cần anh giúp đỡ về mặt kỹ thuật và kinh tế, dù sao anh cũng có lời, tội gì không làm!”
Mặc Thiên Trần thấy anh nói nhẹ nhàng, lại không có chữ nào liên quan đến cô, cô than một tiếng, “Coi như anh không chịu thừa nhận, em cũng biết. Như Khanh, anh cũng biết một khi dây vào người đó, chính là loạn trong giặc ngoài.”
“Anh không sợ!” Anh hừ một tiếng.
“Nhưng em sợ.” Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm anh, “Em sợ người khác tổn thương anh.”
“Cứ xem như không có em, bọn họ cũng liên thủ đối phó anh thôi, có em, chỉ là càng thuận nước đẩy thuyền thôi.” Cúc Như Khanh hôn lên đôi mắt cô, “Vì thế, Trần, không được suy nghĩ bậy bạ.”
cô biết là anh an ủi cô, dùng cặp mắt nhu thuận, vội vàng quay đầu lại, cọ vào gò má anh.
Cúc Như Khanh vuốt gò má cô, “Trần, em muốn biết, anh nhất định giải đáp cho em nghe.”
Mặc Thiên Trần lập tức ngẩng đầu nhìn anh, yên lặng nghe anh nói tiếp.
“Thứ nhất: Vì Chu Truyền Hảo rớt đài mà Phí Cường Liệt bị tổn hại nặng nề, anh vốn nên thừa dịp truy kích, nhưng anh không tìm được chứng cớ nào chứng minh Phí Cường Liệt xung đột với cha anh, nên đây là nguyên nhân anh tha cho hắn một lần, một nguyên nhân khác chính là binh pháp có câu ‘Thập diện mai phục, vây mà không công’, anh thả cho hắn một lỗ hỏng, hắn sẽ không cẩu cấp khiêu tường liều mình tổn hại với anh, em hiểu chưa?”
Cúc Như Khanh nói xong hỏi cô, Mặc Thiên Trần gật đầu một cái, “Cái lỗ hỏng đó chính là chuyện em có con gái.”
Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, không phủ nhận, nói tiếp, “Thứ hai: anh sớm biết bác hai, chú út cấu kết với Phí Cường Liệt, lúc cha anh còn sống, bọn họ đã lui tới với nhau, anh bỏ qua cho bác hai một lần, ai cũng sẽ nghĩ là anh không muốn khơi chiến trong gia tộc Cúc thị, đây là nguyên nhân đầu tiên, vẫn còn thiếu, chính là bác hai sẽ đem tất cả tiền bạc của ông đổ vào Phí thị, sau đó đối phó với Cúc thị.”
Mặc Thiên Trần trong nháy mắt hiểu ra, Cúc Như Khanh lòng thâm sâu không người nào bì được, anh bày “thập diện mai phục” với Phí Cường Liệt, lại cố ý đẩy Cúc Thiên Lâm vào vòng mai phục, sau cùng sẽ đại tập kích. Nhìn từ bề ngoài, là anh lui một bước, ngay cả cô cũng bị lừa, hại cô còn lo anh phải chịu Cúc Thiên Lâm phản kích, nhưng bây giờ mới biết, sự lo lắng của cô, không là gì cả.
Mặc Thiên Trần nhìn anh, sợ hãi lắc đầu, “Như Khanh, sao anh có thể thâm tàng bất lộ, tâm cơ anh sao lại sâu như thế…”
Cúc Như Khanh sắc mặt hơi biến đổi, “Anh nói cho em biết những chuyện này, không phải để em nói anh như vậy!”
“Em…” Mặc Thiên Trần khẽ cắn môi, “Xin lỗi, em không nên nói như vậy.”
Có điều, cô không biết, anh có thể đối với cô như vậy không. Nếu anh muốn đối phó với cô…, không biết cô còn giữ lại được gì.
“Được rồi! Em biết vậy là tốt.” Cúc Như Khanh vuốt mái tóc dài của cô, “Anh sẽ không đối với em như vậy.”
Mặc Thiên Trần đỏ mặt, bị anh nhìn thấu tâm sự rồi, cô chỉ biết mở trừng hai mắt.
Kết quả, anh lại bồi thêm một câu, “Cho dù anh dùng kế đối phó em, cũng là tốt cho em, sẽ không hại em.”
“Này!” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, vậy nghĩa là có thể cô cũng sẽ trúng kế của anh rồi!
“Bây giờ còn gì không hiểu?” Cúc Như Khanh giải quyết hết thảy một lượt.
“Còn nữa…” Mặc Thiên Trần ngập ngừng, chưa nói ra.
Cúc Như Khanh hừ một tiếng, “Chu Tiểu Kiều đúng là đã từng là người của anh, nhưng chuyện Thiên Mộ Đình không phải do anh làm. Còn gì nữa?”
Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm anh, cô căn bản không phải hỏi hai chuyện đó, nhưng chỉ cần anh nói, cô đều sẽ tin tưởng.
“Còn… Bên cạnh anh trừ Khang Hạo và Trần Ích ra, còn có Nghiêm tiểu thư phải không?” cô nhỏ giọng hỏi.
Cúc Như Khanh cười một tiếng, sau đó cứ cười mà không đáp.
“Anh cười cái gì?” Mặc Thiên Trần không rõ chân tướng.
“Sao lại hỏi về cô ấy?” Cúc Như Khanh miễn cưỡng hỏi lại.
Mặc Thiên Trần lắp bắp, “Em chỉ cảm thấy anh không có thói quen mang phụ nữ theo bên người.”
Còn gì nữa không? Anh không mở miệng, nhưng biểu thị bằng ánh mắt.
“Còn nữa… cô ấy thật sự làm được sao?” Mặc Thiên Trần cong môi, “cô ấy xinh đẹp thanh xuân, nghe nói là đi du học có hai bằng thạc sĩ, anh có thích kiểu phụ nữ nư vậy không?” Dĩ nhiên câu này cô không hỏi không được.
“Ừ, lúc cô ấy mười tuổi anh và cô ấy đã biết nhau.” Cúc Như Khanh lại ném bom lần nữa.
“Hả?” Mặc Thiên Trần lập tức trừng mắt lớn.
Bọn họ bây giờ không chỉ là sớm chiều gặp nhau, quan hệ cấp trên cấp dưới, mà còn là thanh mai trúc mã, loại tình cảm căn cơ chắc chắn kinh khủng đây! cô làm sao vượt qua được?
Cúc Như Khanh thấy cô rũ khuôn mặt nhỏ nhắn, anh cười cười, có chút không để ý hỏi: “Trần, tại sao mang Đồng Tâm Nguyện ra gạt anh, nói đó là con gái em?”
“Bởi vì lúc đó em đã đoán được Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều ép anh hợp tác, em cảm thấy em không xứng với anh, luôn để anh phải hy sinh vì em, nên em nghĩ, nếu lấy cớ để ra đi, anh nhất định sẽ để em đi…” Mặc Thiên Trần đang vùi lắp trong thương tâm, không đề phòng, nên nói ra hết cảm tình lúc đó.
“Ưm…” cô còn chưa nói hết, người đàn ông đã chế trụ ót cô, một nụ hôn vô cùng chiếm đoạt rơi xuống, cắn vào bờ môi hồng nộn của cô, “Em…”
Cúc Như Khanh nghĩ nát óc, cũng không ngờ ý định của cô là như vậy, nếu cô không tim không phổi không cảm nhận được tình yêu của anh, anh thực sự chỉ có thể cho cô một chữ “Đần”, thế nhưng, cô cũng có tâm tư thất xảo linh lung, mặc dù thủ đoạn không đủ inh, vậy mà cũng lừa được anh.
Bàn tay trượt vào hông cô, dọc theo quần tây chui vào, ngón tay anh linh xảo trượt vào nơi đẹp đẽ, từ phía sau đè ép cô.