Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta:
Từ góc độ này, Cúc Như Khanh hiểu cô chưa bao giờ có phong , hơn nữa với thanh âm dịu dàng, thân thể mềm yếu, ngượng ngùng, dưới ánh đèn vẻ mặt của cô càng khiến người ta muốn yêu thương.
Hai tay của anh không tự chủ đặt phía sau lưng cô, dường như muốn xoa bóp giúp cô, dùng mấy ngón tay khẽ xoa lên làn da , lên cột sống nhỏ nhắn đáng yêu của người phụ nữ, mỗi lần cô cong người, lại càng nổi lên xinh đẹp rõ ràng hơn, rồi từng chút lại lõm xuống.
Anh động , Cúc Như Khanh đè thấp thân thể dùng sức ôm lấy cô, đôi tay nắm chặt bộ của cô, thân thể cao lớn của anh dường như khiến gió thổi cũng không lọt, bao trùm sau lưng cô, hoàn toàn đặt cô vào trong mình.
Mặc Thiên Trần đã sớm không cách nào suy nghĩ, nhưng anh lại bọc cô lại như vậy, cô cũng không cách nào nói ra được cảm giác của mình, cứ nguyện cả đời được chìm đắm trong anh, để anh mãi mãi chỉ chôn trong thân thể cô, để cả đời sự ấm áp của anh chỉ dành ột mình cô.
Anh vừa dịu dàng lại bá đạo khẽ động, trêu chọc bộ tròn của cô, cô bị anh làm đau, nhưng trong đau đớn, lại tồn tại một loại thích khác thường, anh càn rỡ hôn lên vành tai, khẽ lấy tai cô, đầu lưỡi còn xâm lấn tận vào trong lỗ tai cô, khiến thân thể cô nổi lên một trận run rẩy.
Anh dùng đầu lưỡi trêu chọc cô, tay cũng không nhàn rỗi, lặng lẽ trượt vào trong đóa hoa của cô.
Anh khe khẽ mở cánh hoa ra, linh động trượt nhẹ trong cánh hoa mềm mại, không ngừng vuốt khẽ, nhẹ nhàng, khiến thân thể mềm mại của cô không chỉ hoàn toàn mềm yếu, mà còn làm đóa hoa ẩm ướt, điên cuồng ẩm ướt.
“Ư…” Khi toàn thân bị Cúc Như Khanh ăn dần, nếm dần, ý thức Mặc Thiên Trần như bị bóc lìa.
Thân thể nõn mềm mại như ngọc không ngừng lay động, vòng eo mảnh khảnh càng không tự chủ được cong lên, anh dùng miệng, dùng lưỡi, dùng tay ve láp cô, tạo cho cô một cảm giác nóng bỏng nhẹ nhàng rung động, rung động khiến cô phải không ngừng kêu lên.
“Như Khanh, Như Khanh, em muốn chết.”
Đúng vậy, cô muốn chết, vì Mặc Thiên Trần không chịu nổi.
cô bị anh càn rỡ, phúc hắc lại cũng muôn vàn dịu dàng yêu thương ở bên trong, đã không còn đơn thuần chỉ là cảm giác han ái, quả thật chính là điên cuồng muốn chết đi.
“Trần, anh sẽ cùng em, đồng sinh cộng tử.”
Nghe Cúc Như Khanh tuyên thệ, Mặc Thiên Trần càng thêm động , cô động , càng khiến người đàn ông thêm dũng mãnh.
Anh một tay ôm cô, lui người rút ra, sau đó thẳng lưng vọt mạnh lên phía trước.
“Ông xã…”
Nghe cô gọi ngọt ngào như vậy, Cúc Như Khanh điên cuồng mất khống chế mạnh mẽ tiến vào, từng lần từng lần hoàn toàn chiếm lấy cô.
Thế giới trước cô nổ tung, cô không tin được cảm giác vui sướng đó, trong nháy mắt toàn thân đau nhức, tứ chi như đứt rời.
cô, cứ như vậy chết trong anh.
Mặc dù trước mắt là màn đêm, nhưng lúc này cô không còn cảm giác sợ hãi bóng tối, phía sau có người đàn ông thâm bá đạo ôm lấy, cảm giác này dường như kéo dài bất tận, cũng không ngừng tán loạn quanh thân cô, khiến cô trừ cảm giác điên cuồng nức nở ra, thì không còn gì khác.
Cúc Như Khanh ôm thân thể cô vào , người phụ nữ không chịu được nhiều lần vui vẻ mà ngủ chết trong anh, anh thỏa mãn ôm cô, giờ khắc này, vui vẻ, không chỉ có cô, cả anh cũng vui vẻ.
Nhìn bàn tay cô nắm chặt thành quyền nhỏ, anh nhẹ nhàng vặn ra, thấy chiếc nhẫn kim cương bị cô nắm trong tay thật chặt, nhất định là cô rất sợ, nên mới phải cầm chặt như vậy.
Đúng là nha đầu ngốc! Anh không nhịn được khẽ cười.
Dưới ánh đèn, trên người hai người nhuộm một tầng mồ hôi mỏng, người cô trong suốt lại sáng như tuyết, còn anh là làn da màu đồng sáng ngời, thật ra anh biết chiếc nhẫn bị rớt khi nào, anh chỉ muốn trêu cô, vậy mà khi trêu được rồi, lại điên cuồng không thể ngừng lại.
Anh lấy chiếc nhẫn trong tay cô ra, nghiêm túc đeo vào tay mình, sau đó nắm lấy tay phải của cô, nhìn đôi nhẫn sáng lấp lánh, anh chỉ lẳng lặng ngắm nhìn, cô không biết, anh làm chuyện gì cũng chưa bao giờ là làm qua loa, cho dù lúc đó, anh không biết cô là mẹ đẻ của con anh, anh vẫn tìm nhà thiết kế giỏi nhất, thiết kế đôi nhẫn đặc biệt cho hôn nhân hai người, là đôi nhẫn độc nhất vô nhị trên thế giới.
Chủ nhật, hai người đắm chìm trong sương mù hạnh phúc, Mặc Thiên Trần vừa tỉnh lại, nhìn thấy anh ngủ bên cạnh mình, cô cười ngọt ngào, nhớ lại anh dùng đủ loại tư thế hành hạ cô, không nhịn được giơ quả đấm lên, lúc gần tiến đến sống mũi tuấn mỹ của anh, lại nhẹ nhàng đặt xuống.
Thấy cách đó không xa có cây bút lông, cô lặng lẽ lấy tới, mở bút ra, viết lên trán anh một chữ: “Hư”.
Ngắm kiệt tác của mình, Mặc Thiên Trần không khỏi nở nụ cười, cô cười trộm, người đàn ông mở mắt, thật ra anh biết cô đang làm gì, chỉ là cưng chiều cô thôi!
“Trần, đang làm gì?” Anh cười hỏi.
“không có!” Mặc Thiên Trần lập tức giấu bút sau lưng, sau đó càng nhìn càng buồn cười.
Anh chống nửa người dậy, ngưng mắt nhìn cô, “Thích không? Vui không?”
“Thích! Vui!” cô vui mừng.
Người đàn ông lật người đứng dậy, “Anh không hỏi chuyện em vẽ chữ cho anh, anh hỏi em tối qua có thích không? Có vui không?”
“Anh, anh…” Mặc Thiên Trần đỏ bừng mặt.
“Đúng rồi, hôm qua em muốn hỏi anh chuyện gì?” Anh đứng dậy mặc thêm áo ngủ, sau đó nhìn cô.
Mặc Thiên Trần nâng má, suy nghĩ một chút, “Em vốn muốn hỏi về con gái chúng ta.”
“không phải sang Anh học rồi sao? Nhớ nó thì gọi video đi.” Anh vỗ vỗ đầu cô, sau đó vào phòng tắm, nhìn vào gương, anh từng viết cho cô một chữ “Đần”, cô đáp lễ lại cho anh một chữ “Hư”.
Mặc Thiên Trần cũng đứng dậy chạy tới, “Em muốn nói đến con gái khác cơ.”
“Con gái khác?” Cúc Như Khanh đang rửa mặt.
Mặc Thiên Trần tựa vào cửa, “Chúng ta là người một nhà, con gái của em là con gái của chúng ta, con gái của anh cũng là con gái của chúng ta, vậy mới giống người một nhà. Lúc trước anh nói con gái anh học ở nước ngoài, sao em vẫn chưa thấy nó đâu? Sao anh không đón nó về?”