Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta:
Cuộc đời này, dường như có một người, đã dùng hết một đời, nâng niu cô trong lòng bàn tay, chăm sóc cô một cách thâm tình? Anh cho cô thấy sức mạnh của tình yêu, cũng ép cô phải chấp nhận sức mạnh đó phải không?
Mặc Thiên Trần tự hỏi.
Đáp án dĩ nhiên là khẳng định, Cúc Như Khanh chính là người như vậy, từ đầu đến cuối, anh đều là bá đạo chăm sóc cô, không tiếc thủ đoạn giải quyết người nào dám tổn thương cô, còn lúc bị thương thì lại không nói vì không muốn cô lo lắng.
Mặc Thiên Trần nghĩ thông, cô lẳng lặng cười, cười đến rơi nước mắt, cuộc đời cô rốt cuộc phải thế nào đây?
Lúc cô oán hận vì những thủ đoạn của anh, thì anh lại bị người ta công kích đến bị thương, lúc cô nằm trong ngực anh nhìn thế giới này mỉm cười, đó là anh không tiếc bất cứ giá nào đổi lấy khoảnh khắc đó.
“Đại tiểu thư, chị không sao chứ?” Triển Thanh Thanh thấy cô vừa khóc vừa cười, sợ hết hồn.
Mặc Thiên Trần lấy khăn giấy lau nước mắt, “Thanh Thanh, sao em lại suy nghĩ thấu đáo như vậy được nhỉ? Chị đang giống như người lạc trong sương mù, không tìm được phương hướng, bây giờ gặp được cao nhân chỉ giáo, lập tức tìm thấy hướng đi rồi.”
“Khen em là cao nhân à? Em chấp nhận.” Triển Thanh Thanh đắc chí, “Hoành khan thánh lĩnh trắc thành phong. Viễn cận cao đê các bất đồng. Bất thức Lư sơn chân diện mục. Chỉ duyên thân tại thử sơn trung. Chị đó, không phải em chê, đúng là có chút lạc hậu, không chịu linh hoạt với thời thế gì cả, người như chị thật cố chấp quá.”
Bài thơ “Đề tây lâm bích”. Dịch nghĩa: Nhìn ngang thành dải, xéo thành ngọn. Nhìn xa, nhìn gần, nhìn từ trên cao, nhìn từ dưới thấp, kết quả đều không giống nhau. Sở dĩ không nhìn ra bản lai diện mục của núi Lư. Đều bởi thân ta bị hạn chế trong núi này.
Mặc Thiên Trần hừ một tiếng, “Nếu chị không đần như vậy, nếu chị mạnh mẽ đến khí thế ngút trời, không chừng Như Khanh cũng không yêu chị rồi?”
“Ai da, đúng là quá chí lý!” Triển Thanh Thanh cười ha hả, “Em cũng không thể không thừa nhận, Cúc tiên sinh thích chị ở điểm đó.”
Mặc Thiên Trần không nói nữa, chuyện gì cũng nghĩ thông suốt rồi, lại bắt đầu công việc.
Tan việc, lúc Mặc Thiên Trần chuẩn bị về nhà, cô thấy Đồng Tâm Ấn đứng trước sảnh công ty, vừa thấy cô xuống, Đồng Tâm Ấn liền chạy tới, Trần Tiêu lập tức ngăn chặn.
“Thiếu phu nhân, cô lên xe trước!” Trần Tiêu nói.
Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Để xem cô ấy tìm tôi có chuyện gì, rồi hãy đi!”
Trần Tiêu đứng một bên cảnh giác nhìn Đồng Tâm Ấn, Mặc Thiên Trần thấy cô gái này gần đây bị giày vò, dung nhan cũng tiều tụy đi không ít.
“Hôm nay tôi đến thỉnh giáo cô, làm sao mới khiến anh Thần Phong yêu tôi?” Đồng Tâm Ấn mặt khiêm tốn, nhưng nhuộm đầy đau thương.
Mặc Thiên Trần hơi ngẩn ra, không ngờ cô cũng có lúc được làm thầy, trước giờ toàn là Triển Thanh Thanh làm, cô nói: “Thần Phong là người thích cuộc sống đơn giản, cô chỉ cần thật tâm yêu thương anh ấy, thành tâm, kiên định, anh ấy nhất định sẽ cảm động, rồi thích cô.”
Đồng Tâm Ấn lắc đầu, “Nhưng trong lòng anh Thần Phong chỉ một lòng hướng về cô, mềm mại còn hơn lông vũ, anh ấy đối với người khác đều cứng rắn, trừ cách đó ra, còn cách nào khác không?”
“Thế giới này hoa có nhiều loại hoa, người cũng có đủ loại người, nhưng cô đơn chung tình thì chỉ có một, tôi cũng không hiểu được yêu một người như thế, Đồng tiểu thư, tôi cũng đang tìm hiểu đây.” Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ cười cười.
Đồng Tâm Ấn nhìn Mặc Thiên Trần lên xe rời đi, cô cũng cô đơn bước đi, biến mất vào màn đêm mùa xuân.
¥¥¥¥¥¥
Công ty Phí thị.
Mọi người tập trung nhìn vào Chu Tiểu Kiều – đang bước vào công ty, các loại ánh mắt đều tụ họp trên người cô, nhưng cô vẫn sống lưng thẳng tắp, ngạo nghễ bước đi.
Phí Cường Liệt thấy, không nhịn được lắc đầu, sau đó bước vào phòng làm việc của cô.
“Tiểu Kiều, sao không nghỉ ngơi thêm?”
“Cháu nghỉ ngơi càng lâu, có người sẽ càng vui mừng, cháu không muốn người khác vui mừng, cháu cũng không muốn bị người ta xem thường.” Chu Tiểu Kiều ngạo mạn nói.
“Chuyện này đúng là ta không phái người bảo vệ tốt cho cháu, ta vẫn phải nói tiếng xin lỗi cháu!” Phí Cường Liệt than một tiếng.
hắn cũng không phải kẻ đần độn, Chu Tiểu Kiều luôn rất khôn khéo trong bất kỳ chuyện gì, sao có thể làm vậy với anh họ của mình là Thiên Mộ Dương? cô còn hận không được cả đời này chỉ nằm trong ngực Cúc Như Khanh, chuyện này nhất định có uẩn khúc.
“Chuyện qua rồi đừng nhắc nữa.” Chu Tiểu Kiều dừng lại, dĩ nhiên cô hiểu đây là ai làm, mặc dù Thiên Mộ Dương phao tin, là Cúc Như Khanh âm thầm ra tay, hại Thiên Mộ Đình thành người thực vật, nhưng cô chưa từng muốn Thiên Mộ Dương phái người đi giết Cúc Như Khanh, video cô ái với Thiên Mộ Dương, trừ Cúc Như Khanh ra, còn ai dám làm chuyện đó?
trên lý thuyết, Cúc Như Khanh đã tuyệt tình, Chu Tiểu Kiều nên biết mà dừng lại, không nên hãm sâu vào nữa, nhưng cô vẫn cố chấp, vẫn muốn hòa một ván với Cúc Như Khanh.
Có khi kết quả của sự cố chấp là một mối tình thắm thiết, nhưng cũng có khi cố chấp thì vẫn là cố chấp. Phí Cường Liệt than nhẹ, thầm nghĩ trong lòng, một người đàn ông làm tổn thương một người phụ nữ, nếu không tính là lãng phí, thì đó không phải là một mối tình thắm thiết, đó chỉ là sự cố chấp từ một phía.
Đúng lúc này, Nghiêm Tiểu Huệ đẩy cửa vào, “Tổng tài, phó tổng tài, tôi mang bản thiết kế cho hai người xem, vừa hay, cả hai đều ở đây rồi, mau đến xem đi!”
Nghiêm Tiểu Huệ cũng biết chuyện của Chu Tiểu Kiều, mấy chiêu “Cửu âm Chân Kinh” mà Chu Tiểu Kiều thích dùng, Nghiêm Tiểu Huệ cũng đã từng lĩnh giáo, cô thấy Chu Tiểu Kiều khôi phục nhanh như vậy, cũng bất ngờ.
Chu Tiểu Kiều lập tức bắt tay vào công việc, chiều đó, hai người phụ nữ cùng đi xuống xưởng, thị sát công việc trong nhà máy.
Lúc tan việc, Khang Hạo đến Phí thị không thấy Nghiêm Tiểu Huệ, sau khi nghe ngóng mới biết là cô và Chu Tiểu Kiều đi xuống xưởng, hắn lập tức gọi cho Nghiêm Tiểu Huệ, nhưng điện thoại Nghiêm Tiểu Huệ lại báo tắt máy.
hắn nghĩ đến trạng thái Chu Tiểu Kiều mấy ngày trước, lập tức nhảy dựng, Chu Tiểu Kiều lòng dạ độc ác, có thù nhất định trả, bây giờ cô ta không làm gì được với Mặc Thiên Trần, nhất định sẽ xuống tay với người khác.
“Trần Ích, lập tức triệu tập người của cậu, đến nhà máy Phí thị tìm Nghiêm Tiểu Huệ, cô ấy đi ra ngoài với Chu Tiểu Kiều rồi không thấy quay về.” Khang Hạo nói ngắn gọn.
“Tôi đi liền.” Trần Ích lập tức hành động, “Cậu gọi cho chủ tịch, báo với chủ tịch một tiếng.”
“Tôi biết rồi.” Khang Hạo vừa lái xe vừa gọi cho Cúc Như Khanh.
Tan việc, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần đến Mặc gia ăn cơm, cả nhà ăn tối hòa thuận vui vẻ, Mặc Thiên Trần biết anh cực khổ, lại chịu sự đấu đá trong gia tộc, vốn muốn cùng anh ra ngoài hưởng thụ thế giới của hai người, lấy niềm vui giảm bớt áp lực, nhưng Cúc Như Khanh lại bảo Mặc Thiên Trần lâu rồi chưa về nhà mẹ ăn cơm, nên nhất định đến đây.
Việc này làm Lý Tình Y phải khen cô hiếu thuận, Mặc Thiên Trần tùy ý vùi vào sofa, hai mẹ con đùa qua giỡn lại, Cúc Như Khanh và Mặc Chấn Đông ngồi một bên đánh cờ, một trẻ tuổi mưu lược hơn người, một đã già nhưng càng già càng dẻo dai, hai người kỳ nghệ ngang nhau, trên dưới Sở hà Hán giới đều đánh hay. Còn sofa luôn truyền đến tiếng cười của hai mẹ con.
Trong lòng Mặc Thiên Trần rất thích, càng lúc càng thấy vui, cha mẹ vui vẻ, Cúc Như Khanh cũng có thể bình tĩnh lại, hưởng thụ cảm giác gia đình ấm áp, cô dĩ nhiên rất tin, cha mẹ cô cũng thương yêu Cúc Như Khanh.
Hiển nhiên, Cúc Như Khanh cũng là có tâm hiếu thuận với cha mẹ, tuyệt đối không qua loa bao giờ, đây không chỉ là trách nhiệm của con rể, anh cũng hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết giặc ngoài, sau đó công bố chuyện con cái của anh và Mặc Thiên Trần, rồi gia đình hai bên cùng chung sống vui vẻ.
Mặc dù anh một mực mưu tính, việc nhỏ việc lớn đều tự mưu tính trong lòng, nhưng mưu tính của anh là loại mưu tính tốt, không phải vụ lợi cho cá nhân anh, anh chỉ muốn, tìm cách giảm tổn thương đến mức thấp nhất, tìm cách duy trì nét mặt vui vẻ của mọi người.
Nước cờ đang lúc gay cấn, Cúc Như Khanh lại nhận được cuộc gọi của Khang Hạo, “Tiên sinh, Nghiêm Tiểu Huệ và Chu Tiểu Kiều đi xuống xưởng, sau đó không thấy quay về.”
“Gọi Trần Ích lập tức triệu tập người, tôi tới ngay.” Cúc Như Khanh cúp điện thoại đứng lên, “Cha, công ty có chuyện, con đi trước.”
Mặc Chấn Đông gật đầu, “Mau đi đi!”
Mặc Thiên Trần cũng đứng lên, “Chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng không?”
“Trần, tối nay em ngủ lại với cha mẹ đi, anh đi trước.” Cúc Như Khanh cầm lấy chìa khóa xe.
Mặc Thiên Trần vọt tới trước mặt anh, “Có phải bọn họ lại hành động không? Anh nhất định phải cẩn thận, Như Khanh, em đi với anh.”
“Trần…” Cúc Như Khanh gật đầu, “đi thôi!”
Mặc Thiên Trần vội vàng tạm biệt cha mẹ, hai người cùng đi xuống lầu, bỗng Cúc Như Khanh kéo cô, hôn một cái, rồi nói: “Ngoan, đi ngủ đi, sáng mai anh đến đón em.”
“Tại sao?” Mặc Thiên Trần nghĩ là anh đã đồng ý, không ngờ bây giờ lại đổi ý rồi.
“Em cùng đi với anh, cha mẹ sẽ lo lắng, có khi còn tưởng là chuyện gì lớn xảy ra, em ở cùng cha mẹ, họ sẽ nhẹ nhõm hơn.” Cúc Như Khanh khuyên cô.
Mặc Thiên Trần nghe được anh gọi Trần Ích triệu tập người, chắc chắn là chuyện lớn xảy ra, mặc dù anh nói nghe nhẹ như nước chảy, nhưng cô biết chuyện không hề nhẹ như vậy, “Như Khanh, nói em biết, đã xảy ra chuyện gì? Nếu anh không cho em đi, cũng phải nói cho em yên tâm, em mới không lo lắng chứ!”
“Nghiêm Tiểu Huệ và Chu Tiểu Kiều đi đến nhà máy sản xuất vẫn chưa về, bọn anh phái người đi tìm.” Cúc Như Khanh đành lạnh nhạt nói ra.
Vậy là anh lo Chu Tiểu Kiều sẽ hại Nghiêm Tiểu Huệ để trả thù rồi, không hiểu sao, Mặc Thiên Trần vừa biết anh tự mình đi cứu Nghiêm Tiểu Huệ, cô lại càng kiên quyết muốn đi, “Em nhất định phải đi với anh!”
“Em…” Cúc Như Khanh lo cho cô, đành phải nghiêm nghị, “Là ai đã đồng ý luôn ngoan ngoãn nghe lời?”
“Vậy ai là người nói, muốn cùng em đồng sinh cộng tử?” Mặc Thiên Trần nhắc đến lời thề đó.
Cúc Như Khanh ngẩn ra, anh hơi than một tiếng.
“Phải không? Lời nói của đàn ông ở trên giường, thật là như gió thoảng mây trôi sao?” Mặc Thiên Trần đỏ mặt, tiếp tục nói, “Khó trách ai cũng nói, nếu tin tưởng đàn ông lúc trên giường, thì thà tin heo mẹ nói được tiếng người còn hơn!”