Edit:
Beta:
Cúc Như Khanh nghe chuyện xưa của cô, quan sát cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ mở khẽ đống, nói thật lâu, lại ngưng thật lâu, Mặc Thiên Trần cũng không đợi đến khi anh tỏ thái độ, không nhịn được nói: “Như Khanh, anh có nghe em nói không thế?”
“Nghe. Em muốn nói gì?” Cúc Như Khanh liếc mắt nhìn cô.
Mặc Thiên Trần thận trọng nhìn anh, rõ ràng là cô bị tổn thương, sao anh lại bày ra bộ mắt đó cho cô nhìn chứ?
Ý của cô chính là, trong chuyện xưa chẳng phải quốc phụ đã làm hòa với quốc mẫu, trọn đời cống hiến cho tương lai quốc gia đó sao! Vì hai người có chung lý tưởng đó! Anh và Nghiêm Tiểu Huệ cũng rất giống họ! Mặc dù bây giờ không phải là cứu vớt quốc gia, nhưng hai người cùng cứu vớt công ty, hiện tại cố gắng vì tương lai công ty, vậy không phải là tái hiện lại câu chuyện vĩ nhân sao!
Cứ xem như trong lòng cô nghĩ tới chuyện đó, cô cũng không dám nói ra, vừa rồi bị đánh một cái, mông cô vẫn còn đau rát, anh cũng không thèm an ủi cô lấy một lời.
“thật ra thì em muốn hỏi, khuya rồi, anh có cần ngủ không?” Mặc Thiên Trần mở trừng hai mắt.
Cúc Như Khanh tựa vào gối, “Bị em chọc giận ngủ không được.”
“Anh…” cô không khỏi nâng cằm, “Em…”, cô hít thở thật sâu điều hòa cơn tức, “Em muốn ngủ.”
Nhìn cô co rúc vào lồng anh ngủ, Cúc Như Khanh thở dài, anh đối với cô thật sự đã hết cách, làm gì có người nào yêu lại muốn đẩy anh rời xa mình.
Nhưng mà, Mặc Thiên Trần chính là người như vậy.
Vì thế, Cúc Như Khanh dùng kế giám định cô: cô yêu chưa đủ sâu, cô có yêu anh, nhưng vẫn dừng lại ở ngoài mặt.
“Đau.” cô nằm trong lòng anh lật người không cẩn thận đụng phải cái mông.
“Dạy dỗ mãi cũng chẳng thấy em nhớ lâu điều gì.” Anh hừ một tiếng, kéo quần nhỏ dưới áo ngủ cô xuống, nhìn lên da cô, thấy lưu lại một dấu tay thật to, anh bất đắc dĩ ve, sau đó cầm di động trên bàn, chụp lại màn xấu xí này của cô.
Sáng thứ hai, Mặc Thiên Trần tỉnh lại, dường như cô ngủ luôn trên ngực anh, mà với tư thế ngủ này, cô không thể không thừa nhận là mình ngủ bá đạo đến cỡ nào, đặt anh hoàn toàn ở phía dưới, mà anh cũng để mặc cô ngủ liều lĩnh như vậy.
cô không dám tưởng tượng, một ngày kia không còn có lồng này để cô dựa vào, buổi sáng thức dậy, cô sẽ có cảm giác gì? Như Khanh, Như Khanh, em chấp nhận đẩy anh rời xa mình, chỉ muốn anh không phải rơi vào dây dưa ba người mệt mỏi thôi.
Anh rất tốt với em, em đều ghi tạc lưu tâm, vậy mà em không có cách nào để báo đáp, em muốn dùng cách của mình để yêu anh, nhưng rồi lại luôn chọc anh tức giận.
cô đưa tay ve sống mũi cao ngất của anh, đưa mũi mình đến gần chóp mũi của anh, đừng tức giận như vậy, có phải tốt không?”
Cúc Như Khanh tỉnh lại thấy cô đang mỉm cười nhìn mình, gương mặt anh tuấn lạnh như tờ, đứng dậy.
Anh đẩy, cô lăn xuống nệm.
“Đau quá!” cô cau mày, đáng thương nhìn anh.
Cúc Như Khanh đứng lên, “Vẫn còn đau?”
“Ừ.” cô khéo léo gật đầu.
“Làm vậy em sẽ nhớ lâu.” Anh nói xong, cô liền trợn to hai mắt. Anh lại nói: “Khi nào yêu, mà em tiếp tục giày vò, anh lại thưởng em hai bàn tay!”
Mặc Thiên Trần rên, “Em muốn tố cáo anh bạo lực gia đình.”
“Có muốn anh đưa em hình anh chụp được để em mang ra làm chứng không?” Cúc Như Khanh không quay đầu, đi thẳng vào phòng tắm.
cô thật thê thảm! Uy hiếp cũng không được!
Công ty Mặc thị.
Mặc Thiên Trần nhìn văn kiện trên tay, trong lòng cô cứ cảm giác có một con chuột nhỏ chạy như bay ở đây, cô không tài nào tĩnh tâm với mấy văn kiện này, ai ~ nghĩ gì vậy không biết? Có gì tốt mà nghĩ chứ?
Triển Thanh Thanh gõ cửa bước vào, “Đại tiểu thư, chiều nay đi bàn chuyện với khách hàng ở thành Tây, khi nào thì chúng ta lên đường?”
“Á…” Suýt chút nữa cô quên mất chuyện này, Mặc Thiên Trần vỗ vỗ đầu, “Chị xem tài liệu một chút, nửa giờ sau đi.”
“Vậy phần văn kiện em để lại lúc sáng sao rồi!” Triển Thanh Thanh tốt bụng nhắc nhở cô.
Mặc Thiên Trần hừ một tiếng: “Chị vẫn chưa kịp nhìn!”
“Nhưng em thấy có vẻ chị có tâm sự.” Triển Thanh Thanh lại gần cô.
“đang nghĩ xem đơn đặt hàng chiều nay có ký được không.” Mặc Thiên Trần phục hồi tinh thần, hết sức chăm chú vùi đầu vào công việc, suy nghĩ lại thấy cũng không sai, năm năm liền cô không hề dính đến chuyện yêu đương, không qua lại với bất kỳ người đàn ông nào, làm mọi chuyện cũng vì muốn tìm con, nên bây giờ có chút rắc rối trong tình yêu, cô liền thay đổi, trở nên hoảng hoảng hốt hốt không biết vì sao.
Mặc Thiên Trần không cho phép mình trong lúc làm việc lại suy nghĩ đến những chuyện đáng ghét kia, không cần biết Nghiêm Tiểu Huệ nghĩ thế nào, chỉ cần lòng Cúc Như Khanh không đặt ở bên ngoài, Mặc Thiên Trần sẽ không cần phải buồn phiền.
Thành Tây.
Mặc Thiên Trần nhìn khách hàng ký vào bản hợp đồng lớn, tâm tình cô khá lên nhiều, nhìn lên bầu trời đặc biệt xanh tươi, phong cảnh cũng thấy xinh đẹp hơn.
“Đại tiểu thư, thành Tây thay đổi rất nhiều nha!” Triển Thanh Thanh vừa nhìn vừa than thở.
“Chị nghe nói chính quyền sẽ đầu tư vào thành Tây, ba năm nữa sẽ thông xe điện ngầm, vấn đề giao thông được giải quyết rồi, thì kinh tế nơi này cũng nhanh chóng phát triển thôi.” Mặc Thiên Trần nhìn xung quanh, “Thanh Thanh, em xem, nhiều nhà môi giới bất động sản đã xây cao ốc để bán hoặc cho thuê rồi đấy.”
Triển Thanh Thanh a a nhìn mấy tòa nhà đang xây dựng để bán hoặc cho thuê, “Chắc em phải đầu tư mua một căn, bây giờ luật hôn nhân đã sửa lại rồi, bất động sản của hai người trước hôn nhân sau khi ly hôn sẽ phân chia mỗi người một nửa.”
Đây là loại suy nghĩ gì vậy? Mặc Thiên Trần nghe được mà đầu đầy vạch đen, “Cái người này, em muốn sự thật như vậy à? Đến bạn trai còn chưa tìm được, cái bát úp còn chưa lật lên, chưa gì đã nghĩ đến chuyện ly hôn chia gia sản, ai dám yêu đương với cô đây?”
“Đại tiểu thư à, em là kiểu người khác chị mà, chị gả cho Cúc tiên sinh dĩ nhiên khác rồi, anh ấy có vô số khu nhà cao cấp sinh sôi tận cùng, chị có biết không hả? Dân chúng tiết kiệm muốn mua một cái nhà, chính là trăm năm mới mua được, chị nói xem mua được rồi thì ai sẽ ở, ở U Linh à?” Triển Thanh Thanh lầu bầu, “Mà chị chắc không nghĩ đến mấy vấn đề này đâu, coi như em lắm mồm.”
Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Thanh Thanh, không phải nói như em là anh ấy có tiền có nhà thì là tài trí hơn người đâu, nếu chị yêu anh ấy, mà anh ấy không có cái gì cả, tình yêu giữa chị và anh ấy, vật chất không thể là rào cản. Còn cứ cho là anh ấy gia tài bạc vạn, mà nếu anh ấy không yêu chị, chị cũng sẽ không với cao đến anh ấy đâu.”
“Em hiểu!” Triển Thanh Thanh ra vẻ thần thánh, “Chị vừa thuần túy lại vừa thuần khiết, cứ như là đã đạt tới cảnh giới của lý tưởng vậy, tuyệt đối là người chưa từng trải qua khói lửa nhân gian. Em càng ngày càng sùng bái Cúc tiên sinh vĩ đại, anh ấy lại cung dưỡng người như tiên nữ này. Nếu có ngày Cúc tiên sinh có tiểu tam bên ngoài, nhất định chị sẽ lại là người vợ hiền hậu nhất trên đời, nhất định chị sẽ trải giường cho họ rồi để bọn họ xua đuổi mình đi.”