Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta:
Cúc Như Khanh nhìn cô, anh không phải người công tư bất phân, nhưng đúng là vì quan hệ với Nghiêm gia, anh không muốn Nghiêm Tiểu Huệ lún sâu vào mối thù hận này, để phải chịu đau khổ.
“Được! cô tiếp tục đi làm, nếu phát hiện có gì không được, sẽ tùy cơ ứng biến, nhớ giữ liên lạc với Khang Hạo, Trần Ích sẽ lập tức tiếp ứng cô.” Cúc Như Khanh đồng ý ý kiến của cô.
“Cảm ơn tổng tài, tôi biết rồi.” Nghiêm Tiểu Huệ nhìn anh, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Cúc Như Khanh gật đầu, tan việc anh về nhà, không thấy bóng dáng Mặc Thiên Trần đau, anh đưa tay nhìn đồng hồ, mười giờ tối rồi, sao cô vẫn chưa về nhà?
Anh lập tức gọi cho cô, nhưng không có ai nghe máy, anh lại gọi cho Trần Tiêu, Trần Tiêu đáp: “Chủ tịch, thiếu phu nhân đang theo học một lớp hội họa, bây giờ mới chuẩn bị tan lớp.”
“Cái gì?” Cúc Như Khanh phát hiện mấy ngày nay cô có chút lạ lùng, nhưng cũng không để ý đến sự nhiệt tình của cô, để mặc cô làm gì thì làm, “đi học, thầy giáo là ai?”
“Là Nhâm Thần Phong.” Trần Tiêu đáp.
Cúc Như Khanh cúp điện thoại, ánh mắt lạnh lẽo, lập tức xuống lầu lái xe ra ngoài, Mặc Thiên Trần, em đúng là ba ngày không bị đánh thì nhảy lên đầu muốn lật ngói người ta mà!
Phòng học.
Nhâm Thần Phong tự mình mở một lớp dạy học, học viên phần lớn là nữ sinh, họ đều là ngưỡng mộ nên mới đến đây học.
Mặc Thiên Trần đang tỉ mỉ vẽ, lúc trước cô cũng rất thích vẽ tranh, nhưng kể từ sau chuyện đó, cô không chạm đến bút vẽ nữa, hôm trước con gái mới từ Anh quốc gửi cho cô một bức thủy mặc, cô mới sôi sục, nghĩ rằng vẽ tranh thủy mặc là văn hóa Trung Hoa, một đứa trẻ chưa đầy sáu tuổi có thể vẽ được như vậy, Mặc Thiên Trần vui vẻ đến muốn bay lên trời.
Vì thế, cô cũng đáp lại con gái bằng tranh vẽ, hy vọng có thể chia sẻ sở thích chung với con gái, để hiểu nhau hơn. Nhưng cô tuyệt đối không ngờ thầy giáo là Nhâm Thần Phong, còn Nhâm Thần Phong chỉ mỉm cười nhìn cô, ngay cả nửa câu oán hận cũng không nói, điều này càng khiến Mặc Thiên Trần áy náy hơn.
Thế mà, Mặc Thiên Trần cũng rất nhanh hòa nhập được với niềm vui học vẽ, Nhâm Thần Phong đối xử với cô và các bạn học như nhau, vẫn chỉ ra chỗ thiếu sót trong tác phẩm của cô.
Tan học, hai người sóng vai bước ra.
“Bây giờ anh đã khỏe hơn chưa?” Mặc Thiên Trần vẫn còn lo lắng cho bệnh tình của hắn.
“Tốt hơn nhiều rồi, đừng lo.” Nhâm Thần Phong mỉm cười, “Em lâu quá không vẽ, nét vẽ rất nhạt, phải luyện tập nhiều hơn, rất vui khi em còn có thể tiếp tục vẽ tranh.”
Mặc Thiên Trần cười, “Cảm ơn anh đã chỉ dạy.”
Hai người đi ra như bạn bè lâu năm, lúc tạm biệt còn hẹn gặp lại.
“Thần Phong, chuyện vừa rồi, em vẫn muốn nói với anh lời xin lỗi. thật xin lỗi!” Trước khi đi, Mặc Thiên Trần nói.
Nhâm Thần Phong lắc đầu, “Là cô ấy không đúng, cô ấy không nên hại em, anh cũng là nể mặt chị Thần Vũ, mới cứu cô ấy. Vì thế, từ đầu đến cuối, chuyện không liên quan đến em. Được rồi, khuya rồi, mau về đi!”
Mặc Thiên Trần nhìn hắn, cười.
Sau khi Nhâm Thần Phong lái xe về, Mặc Thiên Trần cũng đi về phía xe của mình, thấy xe Cúc Như Khanh không biết từ lúc nào đã dừng sát bên cạnh, cô vừa nhìn thấy, cũng liền trông thấy gương mặt tuấn tú lãnh khốc của anh.
“Như Khanh, anh đến rồi à!” cô bước vài bước, tới bên cửa xe của anh.
Cúc Như Khanh không thèm để ý đến cô, một cước đạp chân ga, phóng xe đi thật nhanh.
Còn lại Mặc Thiên Trần một mình đứng tại chỗ, cô bất đắc dĩ lắc đầu, anh giận cái gì chứ?
một lát sau, cô cũng lái xe về nhà.
Anh vừa tắm xong bước ra ngoài, Mặc Thiên Trần nhìn anh chỉ quấn quanh người một cái khăn tắm, cô bước tới, thấy bộ vạm vỡ kiện mĩ của anh, cô duỗi ngón tay ra sờ vào, lại thấy anh hừ lạnh.
“không được dùng tay dính thuốc màu sờ vào anh!” Anh lạnh lùng nói.
Anh tức giận vì thuốc màu, hay là vì Nhâm Thần Phong đó? Mặc Thiên Trần mở trừng hai mắt, không thèm thu hồi bàn tay đang đặt trên ngực anh, ngược lại còn tiếp tục sờ , “Anh là chồng em, em mạn phép sờ!”
“Em còn coi anh là chồng em sao?” Cúc Như Khanh nổi đóa.
“Em có lúc nào nói anh không phải chồng em?” Mặc Thiên Trần thấy anh tức giận, càng vui mừng huyên náo.
Cúc Như Khanh đẩy tay đang vẽ loạn trên ngực anh của cô ra, “Tại sao em phải đi học vẽ? Tại sao phải đến lớp của Nhâm Thần Phong học?”
“Anh giận em vì chuyện này à!” Mặc Thiên Trần than, “Em thích hội họa, thích từ nhỏ rồi, Thần Phong mở lớp, lúc em đi đăng ký cũng đâu có biết!”
“không cho phép đi!” Nghe xong lời giải thích của cô, anh trực tiếp ra lệnh.
“Tại sao?” Mặc Thiên Trần trợn mắt hỏi.
Cúc Như Khanh lạnh lùng nói: “Anh nói không cho phép chính là không cho phép!”
“Như Khanh, anh thật bá đạo!” Mặc Thiên Trần không đồng ý, “Anh không thể cưỡng từ đoạt lý như vậy được, sở thích của em, anh không thể can thiệp áp đặt. Anh làm vậy, chỉ khiến em cảm thấy anh quá hẹp hòi thôi, chỉ đơn giản là anh thấy em đi học ở chỗ Thần Phong, nên mới ra lệnh bắt em phải nghỉ học, tại sao anh không tin em chứ, em và Thần Phong bây giờ chỉ là bạn bè bình thường thôi, nếu anh nhất định cho là em với anh ấy còn tình cảm, là anh đã áp đặt em phải thích anh ấy, nên dù em không thích anh ấy cũng sẽ bị mang tiếng.”
“Em…” Cúc Như Khanh thấy cô bắt đầu phản bác anh, anh nói thẳng: “Anh bất kể em ngụy biện thế nào, nếu anh còn thấy em đến lớp của hắn học, đừng trách anh không khách khí với hắn!”
“Anh nói chuyện có đạo lý một tí được không?” Mặc Thiên Trần nổi giận, “Anh hại anh ấy còn chưa đủ thảm sao? Anh hại anh ấy bị Đồng Tâm Ấn bức hôn, bị chị mình la mắng, bị Đồng gia châm chọc, anh còn muốn làm gì anh ấy nữa?”
Nhưng Cúc Như Khanh cho tới bây giờ vẫn không cảm thấy mình có lỗi, anh nói: “Em muốn biết, thì cứ tiếp tục đi học đi!”
“Anh…” Mặc Thiên Trần quýnh lên, giọng căm hận, “Cúc Như Khanh, anh thật đáng hận mà!”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô lập tức hối hận, cô thật tâm không muốn nói như vậy, nhưng hành động của anh, quả thật chọc cô giận.
“Như Khanh!” cô thấy anh sập cửa đi ra, kêu một tiếng, chỉ nghe được tiếng cửa đóng “rầm”.
Mấy ngày sau, Mặc Thiên Trần không đến lớp của Nhâm Thần Phong nữa, cô thật sự không muốn anh lại giở thủ đoạn với Nhâm Thần Phong, khiến Nhâm Thần Phong đau khổ, khiến cô không có mặt mũi nào gặp lại Nhâm Thần Phong, cô không muốn mọi chuyện phải đến mức đó.
Lúc cô đi dạo, lại nhìn thấy Cúc Như Khanh và Nghiêm Tiểu Huệ ngồi trong quán café, người nữ thì khuôn mặt tươi cười, người nam cũng rạng rỡ, Mặc Thiên Trần lập tức bốc hỏa, cô bước nhanh vào, tại sao anh là quan phóng hỏa lại không cho dân chúng đốt đèn? Anh có thể ngồi đây hưởng thụ với người phụ nữ khác, cô chỉ đi học vẽ, lại bị anh ra lệnh cưỡng chế bắt ngừng học, thế không phải là bá đạo quá mức rồi sao?