Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta:
“Ừ…” Mặc Thiên Trần chợt phát hiện mình phát ra thanh âm, vội vàng tự cắn tay mình, đầu tựa vào tường bên này, không để cho người khác thấy cô mặt tràn đầy xuân sắc.
rõ ràng là cô muốn kháng cự, nhưng không hiểu vì sao, cơ thể lại động , run rẩy phập phồng theo sự tà ác của anh, trong đầu cứ nghĩ là không muốn, nhưng lại không khống chế được mình.
“Bảo bối, giờ phút này còn nghĩ gì thế?” Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, ngón tay không ngừng ve dịu dàng, thanh âm lại giống như đàn violoncelle.
Violoncelle: (phiên âm: Vi-ô-lông-xen) còn gọi là đàn cello (phiên âm: Xen-lô) hoặc Trung hồ cầm, cùng họ với violon, nhưng lớn hơn và thường được nhạc công kẹp giữa hi chân chơi.
Anh đúng là tên chết tiệt! rõ ràng là anh có lỗi, sao lại được phép ức hiếp cô như vậy! Mặc Thiên Trần trong miệng ư ư khổ sở, không dám nói lời nào, nếu nói sẽ đồng thời phát ra âm thanh ngâm xướng, người ta sẽ thấy bộ dạng xấu xí của cô lúc này.
Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của cô, anh nhỏ giọng cười, “Lúc này Trần là xinh đẹp, đáng yêu lại khôn khéo nhất rồi! Anh rất thích.”
Lúc này Cúc Như Khanh đúng là đồ xấu xa, anh trêu cợt cô động không dứt, còn bản thân thì ngồi một bên xem kịch vui, cô ghê tởm anh như vậy.
“Trần ghét anh như vậy, đúng không?” Anh đọc được ý tứ trong mắt cô.
Đúng thế đúng thế! Ghét nhất Cúc Như Khanh tà ác như vậy, Mặc Thiên Trần trong lòng thầm nghĩ về sau chắc chắn không thèm để ý đến anh nữa, nhưng ngoài miệng thì chẳng dám thừa nhận điều đó, cô chỉ giả vờ lắc đầu, làm việc trái lương tâm biểu lộ cho anh biết, cô không biết.
“Anh hiểu rồi, Trần thích anh như vậy, phải không?” Anh tiếp tục đùa cô.
không phải đó! cô hận chết anh như thế! Mặc Thiên Trần lập tức trừng mắt, nhưng ngón tay của anh trượt dọc vào, trực tiếp tiếp xúc thân mật với nơi bí ẩn, cô vội vàng gật đầu, biểu lộ cô rất thích, “rất” thích.
“Anh biết Trần thích mà, anh cũng thích Trần như vậy.” Cúc Như Khanh giương môi cười, “Ngoan, làm sao để anh phải cưng chiều em cả đời cũng không đủ.”
rõ ràng là cô ghét hành động tà ác này của anh, nhưng nghe anh nói sẽ cưng chiều cô, cô lại cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới, hạnh phúc đến quên mất cô đang ở trong hoàn cảnh nào.
Khi ngón tay anh linh xảo di chuyển đến viên hoa châu, Mặc Thiên Trần không khống chế được ngâm thành tiếng, Cúc Như Khanh vội vàng cúi đầu, hôn môi cô, hút hết tất cả âm thanh động của cô vào miệng, thân thể cô cong , như một con tôm xinh đẹp, vươn thành hình cung quyến rũ, nơi hai chân truyền đến cảm giác tê dại, khiến cô nhanh chóng điên cuồng.
Cúc Như Khanh vốn định trừng phạt nhẹ với cô, vì cô vừa diễn xong màn đùa giỡn khiến Nghiêm Tiểu Huệ phải rời đi, liền lập tức trở mặt cáu kỉnh với anh. Dù sao vẻ đẹp của cô cũng chỉ có mình anh mới có thể thấy, nhưng mọi chuyện vượt xa ngoài dự liệu của anh, vẻ đẹp say lòng người đó, lại khiến anh say theo.
Mặc Thiên Trần không ngờ ngón tay anh vừa vào trong thì cô đã đỉnh, cô chôn mặt vào lồng anh không dám hé răng, còn anh lại cực kỳ phóng khoáng ôm cô , rời khỏi quán café giữa ánh nắng ngày xuân.
“Được rồi, không có ai thấy đâu, chỉ có anh thôi.” Sau khi ôm cô xe ngồi, đóng kỹ cửa xe, anh mới giơ ngón tay , trên ngón tay vẫn lưu lại chứng cứ, cả ngón tay được bao bọc bởi một màn nước trong suốt.
“Anh còn dám nói nữa?” Mặc Thiên Trần vừa thấy mình đang ở trong xe, lập tức dậm chân giận dữ, “Sao anh có thể làm vậy với em?”
“Anh nói rồi mà, anh muốn ôm em ra ngoài, thì chính là muốn ôm em ra ngoài!” Anh bá đạo đáp, “Em không muốn, anh chỉ còn biết tự mình nghĩ cách.”
“Anh…” rõ ràng là ngụy biện, Mặc Thiên Trần xấu hổ đỏ mặt.
Cúc Như Khanh dời ngón tay dính nước đến bờ môi cô, “Đây là cái giá em phải trả khi vừa diễn xong đã lập tức trở mặt.”
“Em…” Mặc Thiên Trần nhất thời cứng họng.
cô sửng sốt một hồi mới hồi phục lại, bây giờ là cô đang làm gì vậy, vốn là cô đến chất vấn anh, sao bây giờ lại thành anh làm khó cô!
“Cúc Như Khanh, anh còn dám nói em? Anh không cho em đi học ở chỗ Thần Phong, còn anh thì ở đây hả? Anh ở đây làm gì? Vì sao anh gặp Nghiêm Tiểu Huệ trong quán café? Gặp mặt thì xem như không có gì đi, nhưng tại sao phải cười đến gió thổi muốn xanh hết cả bờ Giang Nam? Anh giống như mấy tên quan lại thời xưa, lấn át quyền vua chèn ép dân chúng, chỉ lo thân mình sung sướng, căn bản không quan tâm đến người khác như thế nào!” Mặc Thiên Trần tố cáo anh, “Tại sao anh có thể gặp Nghiêm Tiểu Huệ, còn em thì không thể gặp Thần Phong? Anh nói đi! nói đi! nói mau!”
Cúc Như Khanh nghe cô nói như uất ức rất lâu rồi, anh nghe xong, hồi sau mới tiếng, “Trần, em có thể hỏi anh và Nghiêm Tiểu Huệ làm chuyện gì bên ngoài, em có thể hỏi anh có phải đã phản bội cảm của em không. Nhưng em không thể so sánh Nghiêm Tiểu Huệ và Nhâm Thần Phong, vấn đề này, anh không trả lời em.”
“Anh…” Mặc Thiên Trần nhìn anh chằm chằm, cô tức đến không lựa được lời, “Được, em không hỏi, anh giường với người phụ nữ nào em cũng không hỏi nữa. Còn em qua lại với bất kỳ người đàn ông nào, em không việc gì phải giải thích với anh.”
cô tức giận muốn mở cửa xe, Cúc Như Khanh lập tức bắt được cô, “đi đâu?”
“Gặp!” cô cả giận đáp.
“Em…” Cúc Như Khanh tức khí, gương mặt tuấn tú chuyển sang lạnh như băng, “Gặp làm cái gì? Muốn hắn coi trọng em sao?”
“Dù sao em đâu phải chỉ có mỗi mình anh là đàn ông!” Mặc Thiên Trần tức cành hông, càng uất ức thì càng khó kiểm soát, càng gặp khó lại càng không kiềm chế lời nói, nói không thật lòng.
Cúc Như Khanh một tay nắm cằm cô, anh đang giận nên càng dùng sức nắm lấy, làm Mặc Thiên Trần đau đến tận xương, cô cắn môi không nói một lời.
Nếu cô nguyện cho anh đến với người phụ nữ khác, thì anh nói cô yêu anh không đủ, còn nếu cô ép hỏi anh như vậy, thì anh lại không thèm trả lời, cô thật sự không biết nên làm thế nào để yêu anh?
Có điều, cô không dám không yêu?
Anh đối với cô là có ân , vì thế không cần biết anh là ma quỷ bá đạo, hay là lang dịu dàng, cô đều muốn chấp nhận, đều muốn yêu thương anh.
thì ra, yêu là một loại lỗi, không yêu cũng là một loại lỗi, yêu càng thật lòng thì là sai, như vậy, Mặc Thiên Trần cô bất luận làm gì, kiếp này gặp phải Cúc Như Khanh, chính là sai vô cùng sai.
Cúc Như Khanh thấy cô lã chã nước mắt, ở trong hốc mắt lăn qua lăn lại, cuối cùng không nhịn được rơi xuống, trong đôi mắt to của cô hiện đầy đau thương, một loại đau thương khó nói thành lời, lòng anh lập tức thu lại, anh buông lỏng tay, sau đó cứng ngắt nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, là anh sai.”
một câu xin lỗi của anh còn khó thấy hơn là cây sắt nở đượ hoa, Mặc Thiên Trần khóc càng lợi hại, cô khóc không thanh âm, cứ nhìn anh như vậy, hai mắt to chảy hết nước mắt, lập tức lại tràn đầy vành mắt tiếp, cái loại khóc thút thít không tiếng động này, khiến Cúc Như Khanh nhất thời tay chân luống cuống, kinh hoảng ôm cô vào , không ngừng dụ dỗ cô, “Trần, ngoan, đừng khóc, em không có người đàn ông khác, từ đầu đến cuối, chỉ có anh, chỉ có mình anh thôi.”