Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta:
Mặc Thiên Trần ôm đầu anh, cho anh tựa vào ngực cô, tất cả sự kiên cường, trong một khắc đều hóa thành ôn nhu, anh ôm cô, lẩm bẩm nói nhỏ, cứ tựa vào nơi mại của cô như thế, hít thở mùi thơm trên người cô.
Cúc Như Khanh không biết mình lái xe về đến nhà như thế nào, anh cứ có cảm giác là xe tự trôi một đường về nhà, lúc anh ôm cô ngủ thiếp đi từ ghế sau xe về phòng, anh cảm thấy chưa bao giờ mình vui vẻ như vậy.
Mặc Thiên Trần ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác có người hôn cô, cô tát một cái rồi tiếp tục ngủ.
Cúc Như Khanh lập tức hung hăng cắn vào môi cô, Mặc Thiên Trần tỉnh lại, nhìn thấy anh, “Làm gì vậy? Em còn nghĩ là có trộm vào nhà!”
“Tên trộm nào to gan dám leo lên giường của em, anh sẽ đánh gẫy chân chó của hắn!” Cúc Như Khanh hừ một tiếng.
“Em mệt, buồn ngủ lắm, anh có gì muốn nói với em à?” cô che mắt, khó chịu trước thích của ánh đèn.
“Em là heo à! Lại ngủ?” Anh trừng cô.
“Anh…” Mặc Thiên Trần bị anh làm cho tỉnh ngủ, anh lại mắng cô nữa!
“Nhưng anh thích em như vậy!” Anh nhào đến ôm cô.
“Cúc Như Khanh, dừng lại!” cô đẩy anh ra, “Em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu!”
“Anh có chỗ nào chọc giận Cúc phu nhân?” Anh không hiểu.
Mặc Thiên Trần thấy áo trên người cô đã thay thành áo ngủ, cô phồng má buồn bực nói: “Ở quán café anh làm thế với em, sao anh tà ác vậy chứ? Anh muốn em phải làm thế nào đây?”
“Lúc ở quán café là anh không kiềm chế được, ai bảo em mặc váy ngắn như vậy. Anh bảo đảm với em là không có ai nhìn thấy chúng ta làm gì, còn nữa, anh tà ác như vậy, cũng chỉ vì em.” Khóe môi anh mang theo nụ cười tà.
“Hừ! Anh lúc nào cũng có đạo lý rồi, còn em thì mất hứng.” Mặc Thiên Trần không thích.
Cúc Như Khanh dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc quai hàm của cô, “Em nói đúng, anh tà ác, còn em thì cho phép anh hưởng thụ, phải không?”
“Em không cần!” cô đỏ mặ trừng anh.
“Anh dẫn em đi chơi đu quay, sao hả?”
“Em sợ độ cao, không đi!”
“…”
“không đi, không cần, em chính là không cần…”
Nhìn đầu cô lắc như trống bỏi, Cúc Như Khanh nói: “Anh cho em tiếp tục đi học vẽ.”
“không cần…” Mặc Thiên Trần dao động đầu xong, mới phản ứng được, đúng là lưu manh mà, đợi lúc cô hình thành quán tính không muốn, mới trêu chọc cô, “Em muốn! Cái này em muốn!”
Cúc Như Khanh hai mắt tĩnh mịch nhìn cô chằm chằm, cô tức giận phình má, “Lời anh nói ra không được đổi ý!”
“Được, anh đồng ý với em. Nhưng tại sao đột nhiên lại muốn vẽ tranh?” Anh cũng không hiểu, trùng hợp lại vào lúc này muốn học, cô tâm huyết cái gì vậy?
Mặc Thiên Trần lấy bức tranh sơn thủy gửi từ Anh quốc trong ngăn kéo ra, “Anh xem này, Bảo Bảo gửi cho em đấy, nó cũng có chút tài hoa đấy chứ, biết phát triển văn hóa quốc gia tốt như vậy, em vốn còn lo nó được giáo dục ở nước ngoài, sẽ quên mất văn hóa của chúng ta, nhưng Bảo Bảo đúng là Trung Tây hợp bích!”
“Bảo Bảo gửi cho em? Còn anh?” Cúc Như Khanh không khỏi bất mãn.
“À…” Mặc Thiên Trần lập tức đáp: “Của chúng ta, Bảo Bảo gửi cho chúng ta, Như Khanh, em thật sự rất tự hào về nó… Cho nên, em cũng muốn đi học vẽ tranh…”
Cúc Như Khanh hiểu được biểu tình của cô, thấy cô luôn nhắc đến con gái với vẻ mặt hạnh phúc, cô chưa bao giờ nhắc đến người đàn ông đêm đó, anh thật không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
“Ông xã, anh đã đồng ý, không cho phép anh vì cái này mà tức giận.” Mặc Thiên Trần ra vẻ đề phòng.
“Em không biết vì sao anh tức giận sao?” Cúc Như Khanh thở dài.
Mặc Thiên Trần đặt tranh vào lòng anh, rồi nhìn anh, “Em làm sao không biết được! Kể từ lúc anh tức giận, em cũng không dám đi học vẽ nữa, thấy anh ngày ngày cáu kỉnh, em cũng rất khó chịu…”
Cúc Như Khanh ừ một tiếng, sau đó nói: “Em có thể đi học vẽ, nhưng phải đổi giáo viên.”
“Nhưng mà…” Mặc Thiên Trần thấy anh vẫn cố chấp như vậy.
“không nhưng nhị gì hết, đây là giới hạn thấp nhất.” Anh kiên định nói.
Mặc Thiên Trần ảo não không thôi, “Nếu Thần Phong hỏi, em phải nói thế nào?”
“Em cứ nói anh không cho!” Cúc Như Khanh trầm giọng.
“Trực tiếp vậy à?” Ánh mắt cô càng trừng càng tròn.
“Cứ trực tiếp!” Anh không cho phản bác nữa, “Anh là như thế, không muốn bất kì người đàn ông nào đến gần em, cũng không muốn bất kì người nào đến gần mình.”
Mặc Thiên Trần trong lòng nửa vui nửa buồn, Cúc Như Khanh yêu sâu đậm cũng rất độc chiếm, lúc yêu thì tình cảm ngập tràn, nhưng khi hận cũng là hủy trời diệt đất, không ai chống đỡ được, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy như có được tất cả thế giới.
“Vậy anh và Nghiêm tiểu thư thì sao?” cô bĩu môi.
“Nếu em cảm thấy anh và cô ấy không thích hợp làm việc với nhau, ngày mai anh sa thải cô ấy.” Anh nghiêm túc nói.
“Ý em không phải thế!” Mặc Thiên Trần sợ hết hồn, Cúc Như Khanh kiên định như thế, khiến cô ứng phó không kịp, cô cũng hiểu anh chính là như vậy, “Như Khanh, em tin anh mà, chỉ cần anh nói, em sẽ tin…”
cô nguyện ý tin tưởng anh, cô không thể tùy hứng bản thân mà khiến anh mất đi một trợ thủ đắc lực như vậy, huống gì còn liên lụy đến trưởng xưởng công ty Nghiêm Tu. Nghiêm gia đối với anh mà nói, là trợ thủ rất tốt, nếu chỉ vì cô suy đoán vớ vẩn mà sa thải Nghiêm Tiểu Huệ, sẽ khiến quan hệ giữa hai nhà Nghiêm – Cúc xấu đim huống chi Phí Cường Liệt, Chu Tiểu Kiều và Cúc Như Phong còn liên thủ để đối phó một mình anh, cô làm sao có thể ích kỷ như vậy được, chỉ biết nhìn anh một mình đấu tranh?
“Như Khanh, em tin trong lòng anh chỉ có em…” cô vươn tay, in bàn tay nhỏ bé lên ngực anh, “Nhưng anh phải hứa với em, nhất định không được để bị thương nữa, được không?”
Cúc Như Khanh nhìn cô, “Anh hứa, Trần, anh hứa…”
“Ha ha…” Mặc Thiên Trần thấy không khí nặng nề, thu bàn tay về vui vẻ cười, “Dù anh có nghĩ rằng em và Thần Phong còn tình cảm đi nữa, anh nhìn xem em hào phóng hơn nhiều, em tin tưởng anh nhiều như vậy, em sẽ được tiếng đại nhân đại lượng, là tể tướng trong bụng có thể chống thuyền…”
Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền: ý nói là người làm tể tướng phải có lòng dạ rộng lượng, vị tha, có thể tha thứ cho những việc và những người khó tha thứ.
Thấy cô đắc ý như vậy, nhưng anh nói: “Vừa nhìn em là đã biết lập trường không kiên định, nếu anh không nắm thế cục trong tay, em đã sớm làm phản rồi.”
“Được! Anh dám nói em buôn người nước à?” Mặc Thiên Trần chống nạnh, “đã thế, sao anh không xử lý cho xong kẻ buôn người nước này đi?”
“Xử lý thì quá đáng tiếc, anh có cách khác tốt hơn trừng phạt em.” Anh chỉ híp híp mắt, ngắm vóc người có lồi có lõm của cô.
Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm anh, hừ một tiếng.
“Tới đây!” Anh ngoắc ngoắc ngón tay.
“không!” cô không phải chó.
“Ngoan, lại đây anh thương em!” Khóe môi anh nở nụ cười tận tình.
Phải rồi! không qua, là không muốn anh thương, anh tính toán hay thật. Nhưng mà, Mặc Thiên Trần cũng học gian, “Sao anh không tới đây thương em?”