Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta:
Nếu đây là nguyên nhân gây ra đau khổ, vậy phải làm thế nào mới có thể giải trừ tận gốc?
Mặc Thiên Trần không biết qua bao lâu mới bước ra khỏi toilet, cô nhìn đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ của mình, cô đánh phấn lót rất mỏng, đã bị nước mắt làm trôi hết, trên mặt cũng không có dấu vết gì, cô rửa mặt bằng nước lạnh để bản thân mình tỉnh táo trở lại.
cô nghĩ, không cần biết kết cục ra sao, cô đều phải đối mặt, Cúc Như Khanh cũng vậy.
Vừa ra khỏi phòng rửa tay, Mặc Thiên Trần liền thấy Nghiêm Tiểu Huệ.
“Phu nhân, vừa rồi tổng tài suýt chút đã xông vào!” Nghiêm Tiểu Huệ nhỏ giọng nói.
“Anh…” Mặc Thiên Trần nhớ lại cô không thèm để ý cái gì chạy một mạch vào toilet nữ, không ngờ Cúc Như Khanh lại đuổi theo tới đây.
Nghiêm Tiểu Huệ mỉm cười nói: “không sao đâu, tổng tài đang hút thuốc ngoài kia! cô ra đi!”
Mặc Thiên Trần cảm thấy từ lúc chào đời đến nay cô chưa bao giờ mất mặt như hôm nay, bị Chu Tiểu Kiều giở trò, còn liên lụy đến Cúc Như Khanh, lại không thể che giấu được điều gì trước mặt Nghiêm Tiểu Huệ.
“Nghiêm tiểu thư… Tôi…”
cô há miệng, rồi lại nói không ra lời.
Nghiêm Tiểu Huệ than, “Có một người đàn ông yêu cô như vậy, cô nên biết quý trọng. Trong lòng ngài ấy bất kỳ ai cũng không bằng cô, càng không quan tâm đến ánh mắt người đời như thế nào, cô còn do dự cái gì nữa? cô yêu ngài ấy nhiều hay không, tôi không dám nói, nhưng tôi dám chắc, ngài ấy đối với cô thế nào tôi đều thấy rõ. thật hay giả người ngoài thì thấy rõ, người trong cuộc lại mơ hồ, cho nên cô mới không thoát khỏi được vòng lẩn quẩn.”
cô yêu anh nhiều không? Bây giờ cô nói cô yêu anh, không muốn tin đêm hôm đó là anh, đó chưa được gọi là tình yêu sao? Mặc Thiên Trần rũ tròng mắt.
Nghiêm Tiểu Huệ nắm tay cô, “Đừng dại như vậy, không cần biết người ngoài đánh giá cô thế nào, chỉ cần bên cạnh có người đàn ông chung thủy yêu cô, đó mới là quan trọng nhất. Nếu cô lo tôi nói xạo, cô tự xem thử sau này, tổng tài còn yêu thương cưng chiều cô như trước không, là biết ngay.”
Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, “Nghiêm tiểu thư, sao cô đối với tôi tốt vậy?”
“cô lầm rồi, không phải tôi đối tốt với cô! Tôi chỉ không nhẫn tâm nhìn tổng tài thương tâm thôi, anh ấy đã tình nguyện gánh trách nhiệm như vậy, còn bị cô chỉ trích, tôi không đành lòng. Nguyên nhân vì sao, tôi nghĩ là cô biết.” Nghiêm Tiểu Huệ nhàn nhạt nói xong, buông tay cô ra, “Tôi không phải thánh nhân, làm sao đối xử tốt với cô được, tôi chỉ là người phàm, một người bình thường thích anh ấy thôi.”
Thấy Nghiêm Tiểu Huệ chính miệng thừa nhận yêu Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần trầm mặc chốc lát, mới nói: “đã như vậy, sao bây giờ cô không đến gần đối xử tốt với anh ấy? Con người lúc yếu mềm rất dễ chấp nhận chân tình.”
Nghiêm Tiểu Huệ giương môi cười, “cô với anh ấy bây giờ đang là vợ chồng, tôi sẽ không làm chuyện như vậy, nếu một ngày nọ cô chủ động ly hôn, chờ đến lúc tổng tài độc thân, tôi sẽ là người đầu tiên đến trước mặt anh ấy, nói cho anh ấy biết, tôi rất yêu anh ấy.”
“Tôi…” Mặc Thiên Trần từng muốn tác thành cho bọn họ, không ngờ Nghiêm Tiểu Huệ là người quang minh lỗi lạc như vậy, cô không khỏi tự cười khổ.
“cô có thể buông tay không?” Nghiêm Tiểu Huệ hỏi tiếp.
Mặc Thiên Trần nhìn về phía Cúc Như Khanh, anh cũng đang nhìn sang, tầm mắt hai người tìm thấy nhau, cô thấy trong mắt anh đầy nóng nảy chờ đợi, cô khẽ mỉm cười, sau đó kiên định nói: “không thể.”
nói xong, Mặc Thiên Trần đứng thẳng lưng, sải bước về phía Cúc Như Khanh.
Nghiêm Tiểu Huệ thấy hai người hòa hợp lại, thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi bước ra ngoài, cô gọi cho Trần Ích, “Ra ngoài uống đi!”
Trần Ích đến quán bar gặp cô, “Sao không gọi Khang Hạo?”
“Tôi không muốn uống với anh ta.” Nghiêm Tiểu Huệ cười nói, “Anh thì khác, lúc này mới thấy giống anh em.”
Trần Ích bưng ly rượu, “Khang Hạo ngoài miệng nói vậy thôi, trong lòng cậu ta không phải vậy đâu.”
“Anh ta bận theo đuổi bạn gái mới, không có thời gian đâu.” Nghiêm Tiểu Huệ lấy lý do khác, “Chỉ còn lại anh là tốt, đừng nói gì nữa hết, uống đi.”
“Cạn ly vì điều gì đây?” Trần Ích không nhắc đến Khang Hạo nữa.
Nghiêm Tiểu Huệ nâng chén cười, “không vì gì hết, chỉ đơn giản là cạn ly thôi.”
Trần Ích không nói gì nữa, hai người cạn ly.
Mặc Thiên Trần đến bên cạnh Cúc Như Khanh, cô nhìn anh, chủ động nắm tay anh, mỉm cười đi ra ngoài.
Nếu như, trên đời này có một người, thà để cô hiểu lầm anh, anh cũng muốn yêu cô như thế, thì cô, sẽ là người hạnh phúc nhất thế giới.
Mặc Thiên Trần vào thời khắc này, cảm thấy cô là người hạnh phúc nhất.
Cúc Như Khanh lại vô cùng ngạc nhiên, không ngờ vừa rồi cô còn vừa khóc vừa đánh anh, rồi chạy vô toilet, sau khi bước ra đã thay đổi thành một người khác.
Mặc Thiên Trần kéo tay anh ra về, anh cũng đi theo cô.
Hai người về nhà, Cúc Như Khanh bây giờ là mịt mờ không hiểu cô, anh thấy biểu hiện của Mặc Thiên Trần không có gì là đau khổ, ngược lại tinh thần còn rất ổn định.
Anh biết, dựa vào tính tình của cô, sẽ không dễ dàng hết giận như thế.
Nhưng mà…
“Trần, trong lòng em tức giận, hãy tiết với anh đi.” Hai tay anh vuốt hai vai cô.
Mặc Thiên Trần ngắm nhìn anh, cô vươn tay, vuốt vuốt gương mặt anh, “Anh ngốc quá, anh lo em giận sao?”
“…” Cúc Như Khanh nhất thời im lặng.
một lát sau, Mặc Thiên Trần kiễng chân, hôn lên môi anh, nụ hôn của cô, mang theo hương vị ngọt ngào, sát nhập vào hơi thở của anh.
Cúc Như Khanh ngược lại, không thích ứng kịp, anh vừa chạm đến bờ môi mềm mại của cô, ánh mắt đã mang theo vẻ nghi ngờ, “Trần, thế này là…”
“Im miệng! Anh ồn quá đó! không thấy em hôn anh sao?” Mặc Thiên Trần giả vờ giận dữ, trừng mắt.
“Anh…” Cúc Như Khanh bất ngờ chuyển về thế bị động, không thích ứng kịp.
Mặc Thiên Trần hôn thật sâu lên môi anh…
Cúc Như Khanh chỉ biết trơ mắt nhìn Mặc Thiên Trần vừa hôn vừa cắn bờ môi anh, khi nụ hôn này bình thường trở lại, hai người ôm nhau ngủ.
Mặc Thiên Trần co rúc vào ngực anh, chóp mũi vẫn hồng hồng, Cúc Như Khanh một chút buồn ngủ cũng không có, Mặc Thiên Trần bình tĩnh như vậy khiến anh cảm thấy có chút sợ hãi, anh vươn tay vuốt mấy lọn tóc trước trán cô, lắng nghe tiếng thở đều đều của cô.
Sau đó, Mặc Thiên Trần xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cô đều đều đi học, thỉnh thoảng nấu canh mang đến cho anh, chia sẻ hạnh phúc của mình với mọi người.
Có điều, chuyện này vẫn bị Lý Tình Y biết, lúc Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh về Mặc gia ăn cơm, Lý Tình Y muốn hỏi Mặc Thiên Trần, nhưng lời nói đến khóe miệng rồi lại không biết làm sao nói ra, Mặc Chấn Đông đánh cờ với Cúc Như Khanh vì thất thần mà nhiều lần đi nhầm.